Hương dẫn du lịch ở Cam Túc có đoạn kinh điển: Mạc Lan Châu, Thái Võ Uy, Kinh Trương Dịch, Đến Tửu Tuyền – uộng một ngụm rượu, thuận tiện YY dung mạo tuyệt thế Phiêu Kị đại tướng quân Hoắc Khứ Bệnh. Suối Tân Nguyệt đẹp tuyệt trần ngàn năm như một kiên trì ở sa mạc.
Hai kẻ dở hơi đến vùng sa mạc chơi trượt cát, khi lên dốc con dơi lôi kéo Tiểu Lâm, xuống dốc Tiểu Lâm lôi kéo con dơi: với thần kinh vận động của heo này nhất định lăn thành quả bóng cát.
Ở vùng núi cát này phát ra từng tiếng ầm vang, Bức Vương đáng thương một thân khinh công tuyệt thế không có chỗ thi triển, bị liên lụy một đường lăn thẳng xuống chân núi cát, động tác chuẩn bị là lăng ba vi bộ phiêu dật, động tác chấm dứt lại là tư thế không chút tao nhã.
Không phải gió đông thổi bạt gió tây, thì là gió tây áp đảo gió đông ---
Lâm Nhất Tần hỏi thăm hang Mạc Cao ở Đôn Hoàng cũng mất nhiều công phu.
Từ Nguyên triều trở về sau, con đường tơ lụa bị lãng quên, hang Mạc Cao cũng dần chôn vùi trong làn cát vàng cuồn cuộn, bị người quên lãng. Vi Nhất Tiếu sớm thành thói quen, một năm trước nàng ngay cả một lượng bạc bằng bao nhiêu tiền đồng đều không biết, nhưng lại biết từng thắng cảnh ở Thần Châu, vô luận nơi đó có bị chôn vùi hay vẫn còn tồn tại.
Bánh xe ‘lợn rừng’ lết lên cồn cát vàng. Vi Nhất Tiếu đối với pháp bảo hiếm có này cảm tình thủy chung có chút phức tạp: đây là tứ duy nhất trên đất bằng hắn không tài nào đuổi kịp, nó chở nàng đến, cũng có thể chở nàng đi.
Tự bao bọc bản thân cũng là một loại bảo hộ, khi được lịch sử phát hiện lần nữa, khối vô giá trân bảo từ mấy trăm năm trước vẫn tồn tại nguyên trạng. Hoang mạc khôn cùng, di chỉ thê lương, hang đá ẩn sâu trong vách núi chi chít ma mật như tổ ong.
Lâm Nhất Tần mang theo đèn vào động xem xét, ngay cả hô hấp xoay người đều dè dặt cẩn trọng, sợ làm hư hao văn vật. Trung khuyển cùng đi nếu đã kí khế ước bán mình, tự nhiên ngoan ngoãn nghe theo chỉ huy, tránh việc thảm án bảo vật Tướng Quốc tự lại phát sinh.
(Lược bỏ từ miêu tả hang Mạc Cao)
Bức bích họa tượng khắc dung hợp lãng mạn cùng phong tình phóng khoáng của Tây Vực rất khác với bức họa phật tổ vùng Trung Nguyên. Lâm Tiểu Tiên xem như si như sau, hoàn toàn không phát hiện nhân viên đi cùng vẻ mặt có chút khác thường.
Tiên nhân bay trên trời không có cánh chim, không có ánh quang, chỉ bằng một dải lụa dài liền bay lượn trên không. Trong bức bích họa xuất hiện tiên nữ mặc áo bạc, nghiêng người lộ gáy, lộ ngực thân hình nhỏ nhắn, chân trần xinh đẹp bay trên trời, tạo hình ôn nhu gợi cảm, động tác lớn mật hào phóng, thật khác với hình tượng thế tục gầy yếu yểu điệu, trang trọng bảo thủ.
Đẹp thì đẹp thật, nhưng đối với Vi Nhất Tiếu cổ nhân chính quy này mà nói đúng là có chút kích thích. Hang đá hôn ám che dấu chút bạc hồng trên mặt hắn, người này lại đang rối rắm: người giống bích họa thản nhiên lộ gáy, chân trần, hiển lộ đường cong thần thể qua phong cách ăn mặc, hắn chỉ biết một người. Hang đá giữa hoang mạc, tiên nữ tung bay giữa chân trời, mục đích nàng cố ý tới đây chính là xem xét sao…
“Ai, đáng tiếc a đáng tiếc, vì sao không cho mặc trang phục Đường Triều đâu, sa mỏng ngực nhiều xinh đẹp bao nhiêu a…”
Trên thực tế, yêu cầu một ET vô sỉ có thể thưởng thức văn hóa bác học tinh thân của Đôn Hoàng thật là ép buộc người khác. Xem bích họa cũng có thể hâm mộ bra bay trên trời, Lâm Tiểu Tiên cùng bậc tục nhân như chúng ta, chú ý nhất chính là khói lửa nhân gian, ăn mặc ở đủ dùng.
Chính là câu này người đầu óc thấp nghĩ giọng châm chọc, vào tai con dơi nào đó vốn nghi thần ngờ tiên lại chẳng khác gì họa vô đơn chí như đinh đóng cột: phi tiên, vũ y, phi tiên, vũ y… Nàng tiếc hận bản thân không mặc xiêm y này…
Bạn học Vi Nhất Tiếu trong tiềm thức đã bị thần thoại phong kiến độc hại làm cho thật sự hoảng hốt.
Nhưng hiện thực nói cho hắn: trên đời không có quẫn囧 nhất, chỉ có càng quẫn囧 hơn.
ở một hang đá cực kì bình thường thời Nguyên, không có chút nhãn hiệu gì cấm người vị thành niên đi vào, thiếu niên không nên xem đã khiến Vi Nhất Tiếu sinh ra một loại cảm tình tên là ‘hối hận’
(Đằng sau lược bỏ từ miêu tả ‘tính văn hóa’ nghiêm túc của Đôn Hoàng hiển lộ trên bích họa)
Hoàng đế triều Nguyên đều tín ngưỡng Phật giáo Mật Tông, rất nhiều quý tộc thượng lưu sùng bái Hoan Hỉ Phật, cùng tu tập ‘nam nữ song tu’; qua thời gian dài, ngay cả Phật cũng OOXX, huống gì người thường? Dưới ảnh hưởng mạnh mẽ của phong trào này, mấy bức bích họa trên hang đá gồm một loạt người, thần, thú đủ loại hỗn hợp thật nên xếp vào rating H
Loại cấp bậc này hoàn toàn vượt quá giới hạn chịu đựng của người nào đó, Vi Nhất Tiếu quẫn bách, không để ý Lâm Tiểu Tiên giãy giụa phản kháng, ôm nàng bay vụt ra, tuyên bố lần lữ trình này đến đây là chấm dứt.
“Phật viết không tức sắc, sắc tức không, chàng cũng không phải chưa từng thử qua, có cần thiết phải rối rắm thế không?”
Vô luận là lên tiếng kháng nghị hay âm thầm oán trách đều không có kết quả.
Vi Nhất Tiếu không rên một tiếng, bay về nơi giấu lợn rừng, đem nàng ném lên xe, tâm thần hoảng hốt đến mức vạt áo bị cửa xe kẹp lấy đều không chú ý đến.
Lâm Nhất Tần buồn bực lên xe phát hỏa, hướng Ngọc môn quan mà đi, hoàn toàn không hiểu được người này bình thường ngượng ngùng sao lại khác biệt hoàn toàn với lúc trên giường đến thế.
Mùa thu Cam Túc khô ráo, Tiểu Lâm nhớ đến trong tủ lạnh còn có nho tươi, bắt Vi Nhất Tiếu lấy ra để giải khát.
“Lại ăn lạnh, thật vất vả mới điều trị tốt, thuốc giảm đau nàng uống còn chưa đủ sao?”
“Ăn vài miếng thôi, không sao đâu.”
Vi Nhất Tiếu xoay người lấy ra một chùm nho, cũng không cho nàng ngay, cầm trong tay chờ đến khi độ ấm đạt chuẩn trình độ ‘khỏe mạnh’ cho Vi thị.
Lâm Nhất Tần liếc mắt nhìn trộm, thấy hắn nhìn chằm chằm vào chùm nho lạnh một cách nghiêm cẩn, nho còn chưa ăn đến miệng đã thấy trong lòng ngọt ngào, cảm thấy hạnh phúc mê muội như trúng xổ số. Sau lại nhớ tới sự kiên ăn hạch đào chưa hoàn thành, ánh mắt chuyển động, lộ ra nụ cười tà ác:
“Vì an toàn khi điều khiển xe, ta không có tay để ăn nha~”
Đại gia lên tiếng, Vi mĩ nhân biết nàng làm nũng xấu lắm cũng không còn cách nào khác, do dự bóc vỏ một quả đưa tận miệng nàng, bản thân mặt đỏ bừng.
(‘Nga nga nga nga nha ~ biểu tình thật đáng yêu thật mê người oa~)
Lâm Tiểu Tiên bản tính vô sỉ không thể ức chế liền bộc phát ra, quay đầu há mồm, ngay cả ngón trỏ Vi Vi cùng nho cũng không tha, đem nuốt vào miệng, đầu lưỡi nhẹ nhàng lướt qua đầu ngón tay, ác ý mút vào một chút.
Chút ấm nóng kì dị kích thích xúc giác, Vi Nhất Tiếu như điện giật rút tay về. Đối mặt với loại đùa gioãn trần trụi vô sỉ này, ‘con dơi’ một bộ nghiến răng nghiến lợi lại không thể phản kháng, giấu móng vuốt, kiên quyết không phục vụ nữa.
“Này này, em còn chưa ăn đủ đâu!”
“…” Quay đầu không để ý.
“=_=+”
Thực sắc…
Lâm Nhất Tần là người cá tính ngầm, nói cách khác, một khi nàng thèm khát sẽ tự động chuyển hóa thành hành động nguy hiểm.
‘Bá’ một cái dừng ngay, trước mặt lợn rừng Wild Boar là một biển cát vàng.
Tắt động cơ, khóa cửa, cột dây an toàn như hành văn mạch lạc lưu loát. Lâm TIểu Tiên dùng , giây sau khi tự hỏi, nhanh chóng đứng dậy tiến về phía phó lái, nhấc chân ngồi khóa chặt người Vi Nhất Tiếu
“Nàng…Thế nào!!!”
Một loạt động tác liên tiếp mau lẹ đầy kiên định quyết đoán, dù là Bức Vương linh mẫn tỉnh táo cũng không phải ứng lại nổi, trên đùi cảm giác nặng xuống, liền chịu tư thế bị động đầy xấu hổ. Xoay người muốn trốn, liền phát hiện cửa xe bị khóa.
Lâm Nhất Tần trên mặt mang theo nụ cười ác ma, vén cổ áo, đem chìa khóa nhét vào trong bra (áo lót).
Vi Nhất Tiếu nhất thởi hiểu được dụng ý sâu xa của nàng, trên mặt nóng như lửa đốt:
“Mau xuống dưới!...”
Lâm Nhất Tần vươn hai tay ôm cổ Vi Nhất Tiếu, thấy hắn hai tai đều đỏ, phì cười, ghé sát tai hắn nhỏ giọng nói:
“Hì hì, em nói còn chưa ăn đủ, vậy nên đừng nghỉ chạy trốn nha ~”
Nói xong liền liếm vành tai hắn, nhẹ nhàng cắn cắn, hô hấp ấm áp phả vào màng nhĩ mẫn cảm, Vi Nhất Tiếu chỉ cảm thấy toàn thân như có dòng điện chạy dọc sống lưng, kích thích không chịu nổi, mạnh mẽ đẩy nàng ra, một tay mở dây an toàn.
“Ở trên xe phải nghe lái xe, em nói không cho nới dây sẽ không được nới”
Nàng bắt lấy bàn tay vội vã muốn trốn, cười thật mĩ mãn:
“Không nghĩ tới, chàng cũng có một ngày bị em trói nha ~”
Nông nô ca hát vang, thì ra phản công lại thích như vậy ~.
“…Xuống dưới, đây là ở trên xe.”
Vi Nhất Tiếu thanh âm kìm nén, vô luận là khí lực hay kĩ xảo, hắn đều có thể thoát mái thoát khỏi trạng thái giam cầm trên danh nghĩa này. Chẳng qua thân hình nàng mềm mại ấm áp dính sát vào người mình, mỗi một cử động nhỏ đều là loại tra tấn nguy hiểm. Hắn chỉ có thể ngồi không nhúc nhích, nỗ lực áp chế bản thân.
Lâm Nhất Tần rất nhanh cảm giác được hắn cứng nhắc khắc chế, không khỏi cảm thán người này thật thông thái rởm, có thể đi kĩ viện rình coi học tập, sao không thể làm ở trên xe?
“Vì sao không được? Hiệu quả cách âm của lợn rừng còn tốt hơn nhiều sơ với tường mỏng cửa sổ gỗ ở khách sạn kia, bên ngoài cũng không nhìn thấy bên trong a.”
Trọng yếu nhất là thuê phòng cũng không kinh tế a! LÂM TIỂU TIÊN nhớ tới phí dừng chân khổng lồ sau khi hai người kết hôn, không khỏi đau lòng không thôi
“Hơn nữa, dựa vào cái gì chàng luôn ở trên?!”
“… …”
Không khí thật vất vả mới khơi mào lên, lại bị câu nói bưu hãn (dũng mãnh) này ngưng đọng.
Rơi vào đường cùng, Lâm Nhất Tần xoay người rút ra một đĩa CD bỏ vào máy phát, ‘teardrop’ – âm nhạc kinh điển đầy mê hoặc. Nhịp trống đơn giản, âm thành mị hoặc thở dài, từ xa lại gần, tầng tầng tiến dần lên, không hiểu Anh văn cũng đủ câu hồn đoạt phách.
Lâm Nhất Tần nhích lại gần, móng tay nhẹ nhàng đùa nghịch hầu kết của hắn:
“Ra khỏi Ngọc môn quan, trên sa mạc không còn khách sạn, chàng nhẫn nhịn được sao?”
Thanh âm uyển chuyển mềm mại cực kì đáng yêu, Vi Nhất Tiếu toàn thân run lên, nắm chặt cổ tay nàng, không biết bị móng tay vỗ về chơi đùa, hay vị thanh âm này kích thích, hô hấp nhất thời dồn dập.
Thành hôn được một tháng, bản chất cầm thú của ‘con dơi’ ngày càng lộ rõ, trừ kì nghỉ lễ, mỗi ngày đều đem nàng ép buộc đến mức không đứng dậy nổi. Mắt thầy hắn động tình không thể kiềm chế, có thù không báo không phải ET a!
Lâm Nhất Tần híp mắt liếm liếm môi, bóc vỏ nho chậm rãi bỏ vào miệng. Cánh môi hồng nhuận, nước trái cây nhiễm bóng móng tay, sắc nho mã não.Vi Nhất Tiếu nhắm mắt lại, siết ngón tay ca ca rung động, vẫn không ngăn nổi hình ảnh ẩn ẩn hiện hiện trước mắt.
Thôi thôi, nguyện cam chịu, hắn cả đời cùng không chống cự nổi sự mê hoặc của nàng.
Vi Nhất Tiếu vươn tay giữ chặt nàng, hung hăng cắn đôi môi mềm mại, đoạt lấy chút tươi ngọt còn sót lại. Âm nhạc thì thào, không khí trong không gian nhỏ hẹp dần nóng lên, tràn ngập loại hương vị say lòng người.
Kết thúc nụ hôn dài một cách tiêu chuẩn, Lâm Nhất Tần ngẩng đầu thở gấp, thân đang ngồi bên sườn nhấn mạnh, dây an toàn liền tuột, cũng thuận tiện cho việc cởi đồ. Nhưng thấy nàng sóng mắt lưu chuyển, trên má nhàn nhạt đỏ ửng, vươn tay vuốt ve đôi môi mỏng của hắn:
“Vừa rồi là đưa tặng. Hôm nay em muốn ở trên, chàng phải ngoan ngoãn nghe lời!” Ta chủ động chàng bị động.
Vi Nhất Tiếu chau mày, ác liệt cười:
“Vậy xin gia hạ thủ lưu tình.” Thả ngựa lại đây, ta sẽ tiếp chiêu.
Lâm Nhất Tần chậm rãi tháo dây buộc tóc, lắc lắc đầu, một đầu tóc xoăn như thác nước chảy xuôi, dài quá vai. Khi mới gặp, tóc nàng mới chạm vai, tóc xoăn xoăn mặt tròn tròn, nhiều lắm chỉ được xem là đáng yêu.
Mà hiện tại, nàng chịu qua đủ loại đau khỏi, gò má nhô cao, khuôn mặt thon dài, thấp dưới cổ áo xuân sắc khôn cùng, ám hương phù động (hương thầm lay động), mị nhãn như tơ, quét lên khuôn mặt Vi Nhất Tiếu nhiều điểm ma ngứa, tựa như bông hoa nào đó chậm chạp không ra nụ, nếu nở rộ, nhất định thực mất hồn.
Lâm Nhất Tần hưng phấn đẩy vạt áo Vi Nhất Tiếu, chậm rãi lộ ra xương quai xanh kiêu ngạo, khuôn ngực rắn chắc.
Cúi đầu cúi người, từ cổ họng vừa liếm vừa cắn xuống, tay mềm mại ôn tồn an ủi hắn, đẩy móng tay trêu chọc, lưu luyến đền đáp lại, đổi lấy thanh âm đè nén thở dốc, dấy lên hỏa nhiệt trong thân thể. Lâm Nhất Tần cảm thấy thân thể người nào đó biến hóa, hai tay đặt lên bờ vai hắn, đè nặng vòng eo, khi nặng khi nhẹ từ từ cọ xát.
Vi Nhất Tiếu ‘ngô’ một tiếng rên rỉ căng thẳng, vươn tay cởi đai lưng của nàng, thoát ngoại bào, tư thế cúi người càng khiến bộ ngực nàng thêm nở nang no đủ. Vi Nhất Tiếu rút chìa khóa ra, tùy tiện ném sang một bên, vừa vuốt ve lưng nàng trơn bóng, vừa hôn lên da thịt trắng mịn mềm mại. Tay lạnh mang theo nhẫn bạc trên lưng nàng mềm nhẹ vỗ về chơi đùa, kích thích nàng vươn người ngẩng đầu, lưng cong ngửa ra sau, lại đem nụ hoa vô tội trước ngực đưa vào miệng sói.
Lâm Tiểu Tiên ưm một tiếng, run giọng kháng nghị:
“Phạm, phạm quy! Em ở trên, không cho chàng động!”
“Ai quy định ở dưới không được nhúc nhích?!”
“…Chàng trước kia luôn đè em không cách nào động!”
“Nga, vậy nàng cũng đè ta nha.”
“…Chàng, chàng đợi đấy…”
Thuần thục giải trừ trang bị võ trang, thời khắc quyết chiến cuối cùng đã đến. Lâm Tiểu Tiên cười dữ tợn, đem địch nhân kiêu ngạo dẫn vào cạm bẫy, trái canh phải lùa cuộn sóng phập phòng thêm tra tấn. Chỉ tiếc thực lực chênh lệch quá lớn, đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn hại một ngàn, địch quân còn chưa tước vũ khí đầu hàng, Lâm tướng quân đã cả người mồ hôi đầm đìa, hai mắt đẫm lệ mông lung không thể kiềm chế.
Lâm Tiểu Tiên nằm trong lòng Vi Nhất Tiếu, căm giận nói:
“Vì cái gì…Làm sao có thể mệt như vậy…”
“Còn muốn ở trên sao?”
“Muốn! Con dơi chàng đừng hòng phản công! Em muốn nghỉ tạm…”
“Chân rút gân thôi, có đau hay không?”
“…Đau >_