Cô Lăng Nguyệt thành công giải trừ phong ấn của lò đan lại dẫn đến tình cảnh khó khăn vô cùng.
"Cô nương, đi mau, lão hủ sẽ liên hệ tới các ngươi sau!" Lão giả đem lò đan hướng Cô Lăng Nguyệt vội đẩy.
Cô Lăng Nguyệt cũng biết rõ chuyện tình nghiêm trọng, lập tức đem lò đan nhận được bỏ vào túi càn khôn, lôi kéo Hàn Như Liệt chạy. Khi bọn họ ly khai lầu bốn, không ít người chạy theo phía sau bọn họ, cái lò đan này là một trọng bảo vật vô giá ah! Huống chi, hiện tại phong ấn đã giải trừ rồi?
Hai người với tốc độ chạy trốn cực nhanh . Bất quá, người đứng phía sau cũng không phải là kẻ yếu, Hàn Như Liệt không khỏi lên tiếng nói: "Chúng ta hai người tách ra chạy, ta sẽ dụ bọn hắn đến chỗ khác!"
Vốn là Cô Lăng Nguyệt không đáp ứng, dù sao nhiều người như vậy đuổi theo rất nguy hiểm, nhưng mà Hàn Như Liệt căn bản không cho nàng có cơ hội cự tuyệt, tự mình tách ra, mà Hàn Dạ cũng lập tức xuất hiện. Hắn hướng một phía khác chạy đi.
Hiển nhiên, Hàn Dạ thế thân cho nàng, bởi như vậy mọi người sẽ không chú ý tới việc có thay đổi một người, hơn nữa không có Hàn Như Liệt bên cạnh, liệu người khác có chú ý đến mình?
Chạy một đoạn đường khá xa, cho đến khi phát hiện không có người đuổi theo mới chạy chậm lại, Cô Lăng Nguyệt cắn răng phức tạp nghĩ một cái lò đan lại dẫn đến một trận phong ba lớn như vậy, chỉ hi vọng Hàn Như Liệt bọn hắn không có việc gì.
" Lăng Nguyệt, yên tâm đi, bằng thân phận của Hàn Như Liệt cũng như thực lực của hắn, chắc không có việc gì !" Phụng Linh hiểu rõ tâm sự của Cô Lăng Nguyệt nên nó lên tiếng an ủi.
Thực lực của hắn hẳn không bình thường, những người kia muốn động thủ cũng phải suy nghĩ vài phần.
"Hy vọng là như vậy." Trong lòng Cô Lăng Nguyệt vô cùng lo lắng, hai tay không tự giác nắm chặt, ngàn vạn không cần có sự tình gì xảy ra a.
Nếu có gì xảy ra... nàng sao có thể đối mặt với hắn? Hàn Như Liệt tuy mở miệng hay chiếm tiện nghi của nàng, nhưng là hắn căn bản cái gì cũng đều không có làm, dùng phương thức của hắn quan tâm, bảo hộ nàng. Tim của nàng cũng không phải sắt đá, làm sao có thể không cảm động? Chẳng qua không muốn thừa nhận bởi nàng sợ bản thân lún sâu vào, lỡ có một ngày hắn nói hắn phát hiện mình yêu là Mộ Chi Ly, khi đó nàng phải làm sao?
Cô Lăng Nguyệt, nàng tuy cả hai kiếp chưa từng yêu ai nhưng nàng biết rõ một khi bản thân đi yêu một người chính là chuyện cả đời.
"Như vậy, bây giờ chúng ta có thể trở lại khách sạn sao?" Như là đã không có người đi theo, không biết bọn hắn đã trở lại khách sạn chưa? Lần giao lưu này, nàng có được lò đan này là đã thu hoạch rất lớn rồi, những thứ khác không còn trọng yếu nữa.
Cô Lăng Nguyệt lắc đầu: "Chúng ta trở lại hội giao dịch một chuyến." Trong mắt của nàng lóe ra vẻ kiên định, hiển nhiên nàng đã có quyết định của mình.
Thấy thế, Phụng Linh cũng không nói gì, bất luận Lăng Nguyệt quyết định làm gì nó đều ủng hộ.
Rất nhanh, Cô Lăng Nguyệt về tới chỗ hội giao dịch trên lầu bốn, lại dịch dung thêm một lần nữa, người bên ngoài tuyệt đối sẽ không nhận ra nàng. Cầm thẻ thông hành của bản thân, Cô Lăng Nguyệt bước vào lầu bốn.
Rất nhanh, Cô Lăng Nguyệt đi tới trước một cái quầy, dừng bước.
Lão giả kia cũng là ngẩng đầu lên, hiển nhiên nàng trực tiếp làm hắn chú ý. Mà Cô Lăng Nguyệt lúc này cũng đang nhìn hắn, lão giả không khỏi lên tiếng nói: "Cô nương, ngươi là muốn đổi Thất Bảo Thanh Hồn Đan sao?"
Nghe vậy, Cô Lăng Nguyệt khẽ gật đầu: "Đúng vậy!" Từ lúc nàng phát hiện Hàn Như Liệt rất muốn Thất Bảo Thanh Hồn Đan này, nàng liền quyết định mua nó. Chẳng qua lúc đó, Hàn Như Liệt sẽ nói hắn không cần, cho nên thừa dịp Hàn Như Liệt không để ý nàng mới mua nó.
"Ngươi cũng thấy đấy, muốn có Thất Bảo Thanh Hồn Đan cần một quả Tử tâm hồn chướng đan đến đổi đấy, những thứ khác đều không." Lờ của lão giả cũng không có một chút hứng thú, hắn nghĩ Cô Lăng Nguyệt tuổi còn quá trẻ, làm sao có thể có thánh phẩm đan dược được? Khả năng thực sự quá nhỏ đi.
Hiển nhiên, Cô Lăng Nguyệt cũng nhìn ra điểm này, tuổi của nàng quả thật không có sức thuyết phục, nhưng nàng vẫn đem Tử tâm hồn chướng đan ra, nói: "Đây là Tử tâm hồn chướng đan, ta muốn đổi Thất Bảo Thanh Hồn Đan này. Chắc không có vấn đề gì a?"
Nghe Cô Lăng Nguyệt nói như vậy, lão giả kia cũng sửng sờ, trên mặt chợt tràn đầy vẻ kích động, ngay cả thái độ cũng nhiệt tình vài phần, không nghĩ tới nàng có thể có thánh phẩm dược!
Hắn tìm Tử tâm hồn chướng đan đã một thời gian rồi, nhưng không được, mà nó cũng rất khó. Tuy nhiên, lại có rất nhiều người muốn Thất Bảo Thanh Hồn Đan.
"Cô nương, chẳng biết ta có được xem trước không?"
"Tốt" Cô Lăng Nguyệt đem cái hộp kia đưa tới. Lầu bốn là nơi bán đấu giá tất nhiên sẽ có quy định riêng, không thể nào phát sinh những chuyện cường đoạt, nếu không, ảnh hưởng rất lớn đối với việc bán đấu giá. Vậy nên nàng cũng không lo lắng cho mấy.
Lão giả không thể chờ đợi được liền tiếp nhận cái hộp, vừa mở ra, mùi dược thơm ngát lập tức truyền vào trong mũi của hắn. Nhìn vào trong hộp, lão giả run rẩy: "Quả nhiên là Tử tâm hồn chướng đan ah!"
"Có thể đổi sao?" Cô Lăng Nguyệt lên tiếng hỏi, nàng hiện tại lo lắng cho an nguy của Hàn Như Liệt, nên tâm tình cũng không tốt lắm.
Lão giả kia cũng là cảm nhận được nàng không có ý nói chuyện phiếm, hắn vội hỏi: "Có thể, có thể, đây là Thất Bảo Thanh Hồn Đan, ngươi có thể cầm đi." Đem Thất Bảo Thanh Hồn Đan đưa cho Cô Lăng Nguyệt.
"Tốt, như vậy tại hạ cáo từ." Cô Lăng Nguyệt nhìn cái hộp trong tay mỉm cười, hướng phía lão giả thi lễ một cái rồi đi ra.
Nàng cũng chú ý tới, lão giả bán cái lò đan cũng mất tích. Hiển nhiên, hắn cũng rời đi. Nàng nhớ rõ hắn đã từng nói qua, hắn sẽ tìm đến. Nàng chỉ cần chờ đợi là được, dù sao mình lấy được cái Thần Lô này, cũng muốn khai báo một chút cho đối phương.
Nếu lão giả kia trong bốn ngày không có tìm đến như lời nói... nàng ở thành Ngải Y chơi nhiều một chút nữa, nếu cứ như vậy rời đi, có hơi quá không có một chút trách nhiệm nào
Cô Lăng Nguyệt trở lại khách sạn. Nàng trước tiên đến gian phòng của Hàn Như Liệt. Hắn vẫn chưa trở về, nàng cũng chỉ có thể ngồi chờ, nếu đi ra ngoài tìm... hắn lại trở ngược về rồi lại không thấy, chắc hắn sẽ lo lắng lắm.
Thời gian từng phút từng giây đi qua, nỗi lo lắng của nàng ngày càng tăng. Nàng hiểu tính tình của hắn, nếu có thoát được thì hắn nhất định sẽ trở về, coi như là lo lắng người khác dẫn tới đây thì cũng sẽ báo cho mình. Đến bây giờ mà hắn vẫn chưa về chứng tỏ hắn đã gặp nguy hiểm đâu đó!
Nàng làm sao mà không lo lắng? Nếu nàng chỉ lạnh nhạt đứng ở một bên mà không làm gì, nàng chính là kẻ lãnh huyết!
Trong lúc chờ đợi, thời gian trôi qua thật lâu, sắc trời dần chuyển thành đen, trong mắt nàng lóe lên một thân ảnh hồng sắc quen thuộc. Lâu như vậy, cuối cùng hắn cũng về, lòng nàng buông xuống.
Vội vàng mở cửa ra...Nhìn thấy khuôn mặt của Hàn Như Liệt tái nhợt, trên áo đen của Hàn Dạ còn có một vài vết máu, tâm tình của Cô Lăng Nguyệt lại nên xấu hơn.
"Ngươi bị thương?" Cô Lăng Nguyệt khẩn trương, đưa tay định đỡ lấy Hàn Như Liệt liền bị ngã đè lên người nàng.Hiển nhiên hắn bị thương rất nghiêm trọng. Còn Hàn Dạ bị thương đến hôn mê bất tỉnh!
Cô Lăng Nguyệt vội vàng đặt hắn trên giường. Cũng may nàng là người tu luyện, bằng không nàng chưa chắc có thể kéo nổi thân thể hắn: "Hàn Dạ bị thương, ngươi..."
Không đợi hắn nói xong, Cô Lăng Nguyệt nhu hòa mà nói: "Ta biết rồi, ngươi yên tâm."
Nghe vậy, Hàn Như Liệt khẽ cười, tuy mặt hắn có vài phần tái nhợt, nhưng lại không ảnh hưởng đến vẻ tuấn mỹ của hắn. Nắm chặt tay nàng, hắn dần chìm trong giấc ngủ.
Cô Lăng Nguyệt lúc này mới xem xét vết thương, bộ ngực bị máu tươi nhuộm đỏ cả quần áo, chỉ là hắn vốn mặc áo hồng nên cũng không thấy rõ, hiện tại vừa nhìn còn làm nàng sợ hết hồn, chảy máu nhiều như vậy, thảo nào sắc mặt hắn tái nhợt.
Vén quần áo của Hàn Như Liệt lên, chỉ thấy lồng ngực gày gò của hắn lúc này có một vết thương cực lớn, sâu đủ thấy xương. Một đao chí mạng! Nếu sâu hơn một phần, thì Hàn Như Liệt chắc không về được.
Cô Lăng Nguyệt cắn môi trấn định bản thân, giờ không phải là lúc khóc. Nàng cũng xem xét vết thương cho Hàn Dạ. Hắn tuy bị thương nhưng vẫn nhẹ hơn Hàn Như Liệt nhiều lắm. Cho Hàn Dạ nuốt chửng đan dược, sau đó chuyên tâm chữa trị vết thương của Hàn Như Liệt
Ban đầu cho Hàn Như Liệt uống Dương Cam Linh Lộ, tuy thế này là dược tề nhưng hiệu quả của nó vô cùng thần kì, có tác dụng chữa trị % cho tất cả, bao gồm: Thân thể bị tổn, chữa trị và hồi phục tinh thần lực
Nguyên liệu luyện chế Dương Cam Linh Lộ không dễ tìm, mất những bốn năm thời gian nàng mới thu thập đủ, tỷ lệ luyện chế thành công chỉ có /. Cũng may nàng có phu long thảo và dược liệu phụ trợ vô cùng quý hiếm có ngưng băng hoa mới luyện chế thành công với tỷ lệ / thế nhưng trong tay cũng chỉ có bình bởi nàng chỉ có vài bông ngưng băng hoa.
Dù công dụng nghịch thiên nhưng Dương Cam Lộ vẫn không thể trị hết, Cô Lăng Nguyệt lấy ngân châm ra bắt đầu vì Hàn Như Liệt châm cứu. Thiên lực bao phủ ngân châm tạo thành những đạo quang sắc lóng lánh, mỹ lệ dị thường trước ngực Hàn Như Liệt, Cô Lăng Nguyệt dùng thiên lực điều khiển ngân châm cho nên nhìn vào hệt như cảnh tiên nữ tán hoa.
Bất quá, hiện tại không có bất kỳ ai sẽ chú ý điểm này. Mồ hôi theo trán nàng chảy xuống, nhưng nàng không quan tâm, vì lúc này nàng toàn tâm toàn ý vì hắn chữa trị vết thương.
Cô Lăng Nguyệt vận nội công tâm pháp Kim Quan Ngọc Tỏa Nhị Thập Tứ Quyết điều trị cho Hàn Như Liệt, bởi vì chưa luyện tới mức đại thành cho nên thiên lực tiêu hao vô cùng lớn, đối với thân thể tạo thành tổn thương lớn nếu là bình thường nàng tuyệt đối sẽ không thi châm. Nhưng bây giờ thì dù trả giá nào, nàng cũng làm!
Phụng Linh và Tiểu Lang đứng một bên nhìn, bọn hắn không biết chữa thương, chỉ có thể yên lặng ủng hộ Lăng Nguyệt, mà ngay cả lúc này Tiểu Lang cũng lo lắng cho Hàn Như Liệt.
Tuy nhiên, nó luôn có địch ý với Hàn Như Liệt. Nó hiểu rõ nó chỉ là thú sủng! Huống chi Hàn Như Liệt đối với chủ nhân rất tốt, như vậy cũng giống như là bằng hữu! Nó thực không hi vọng Hàn Như Liệt có việc.
Cô Lăng Nguyệt không ngừng rót thiên lực vào mấy cái ngân châm, nỗ lực hết mình để chữa thương cho hắn. Sau một thời gian, nàng rốt cuộc cũng trị liệu tốt cho hắn. Nàng mệt mỏi ngồi ở trên bàn, không còn chút khí lực nào...
Chẳng qua nhìn Hàn Dạ, Cô Lăng Nguyệt liền cố ngồi dậy lấy Thanh tâm đan cùng Tiểu Đan nuốt vào liền đi giúp Hàn Dạ chữa thương, nàng đem Hàn Dạ mang về phòng Hàn Như Liệt, đem đặt ở trên giường, đợi sau khi hoàn thành việc chữa thương cho Hàn Dạ, sắc mặt Cô Lăng Nguyệt cũng tái nhợt.
Thanh tâm đan là phiên bản cải tiến của Thấu tâm đan do Cô Lăng Nguyệt điều chế ra. mà Thấu tâm đan có công dụng là thanh tâm nhuận thần, giải trừ mệt mỏi.
Cô Lăng Nguyệt nuốt một viên Thanh tâm đan liền trở lại phòng của mình, nhìn Hàn Như Liệt lâm vào ngủ say, mặc dù mỏi mệt, so với lúc trước lo lắng cũng tốt hơn rất nhiều.
Nhìn Hàn Như Liệt cho dù ngủ mê vẫn cau mày như cũ, tựa hồ có một loại ưu sầu vô cùng vô tận, Cô Lăng Nguyệt đem chân mày Hàn Như Liệt vuốt lên, mặc dù biết với thân phận như vậy Hàn Như Liệt gặp rất rất nhiều áp lực, nhưng nàng không ngờ áp lực mà hắn gánh chịu vượt qua cả dự định của bản thân, Cô Lăng Nguyệt tự hỏi cái tên này tột cùng có bao nhiêu phiền não đây?
Bởi vì dùng Tiểu đan cho nên thiên lực trong cơ thể cũng khôi phục không ít, hơn nữa nàng không cần lo lắng sự bài xích thiên lực của đan dược cho nên gối đầu bên thành giường nhìn Hàn Như Liệt, chẳng qua lao lực suốt một buổi cho dù có dùng đan dược Cô Lăng Nguyệt cũng không tránh được mệt mỏi, hoàn tất việc chữa trị cho hai người nên tâm tình buông lỏng Cô Lăng Nguyệt dần dần cũng ngủ đi.
Thời gian cứ như vậy dần dần trôi qua, chờ khi Hàn Như Liệt mở mắt ra, thì nhìn thấy Cô Lăng Nguyệt gục ở trên mép giường ngủ thiếp đi, chứng kiến một màn này trong lòng Hàn Như Liệt cực kỳ rung động, trong đầu không khỏi hồi tưởng lại tình huống lúc trước, nhìn vết thương trước ngực mình đã hồi phục hơn phân nửa được nàng băng bó kỹ, không khỏi kinh ngạc, hắn biết để có thể làm đến bước này Cô Lăng Nguyệt nhất định dùng loại đan dược cực kỳ quý hiếm, có khi lại là thánh phẩm đan dược.
Hàn Như Liệt ngồi dậy, bế Cô Lăng Nguyệt đang ngủ rất sâu đặt lên giường của nàng. Xê dịch gốc chân cho Cô Lăng Nguyệt liền cúi người xuống, trán tựa trán với nàng mà nói: " Đứa ngốc." Tuy nói thế, ánh mắt hắn nhìn Cô Lăng Nguyệt tràn đầy nhu tình cùng thỏa mãn.
Nguyệt Nhi, nàng luôn nói bản thân không hiểu tại sao ta luôn một mực đeo bám nàng, chẳng lẽ định lấy thân báo đáp ơn cướp mạng, cho dù muốn báo đáp cũng không cần làm đến mức đó. Bởi vì lúc ở cùng nàng, ta cảm thấy rất vui vẻ, nếu mỗi ngày mở mắt ra đều có thể đã gặp nàng mà nói, tựa hồ thế lực này, bảo bối, kể cả theo đuổi lý tưởng kia cũng không coi là cái gì, thậm chí trong đầu của ta hiện lên một tia ý nghĩ, cùng nàng sống cuộc sống bình bình đạm đạm đến hết đời.