Lấy tính cách của Cao Chí Thanh, hắn không có dị nghị gì với quyết định này của Cô Lăng Nguyệt.
Nguyễn Ngọc Hành thì muốn xem cho nên đành cùng hai người bọn họ hẹn gặp nhau lần nữa ở đỉnh núi Quyết Thắng.
" Lãng phí hết hết một ngày kết quả là phí công, Cao đại ca đoạn thời gian kế tiếp chúng ta phải cố gắng thu thập thẻ bài thân phận mới được." Cô Lăng Nguyệt thả Tiểu Lang ra, để nó tự mình đi. Hiện tại Tiểu Lang đã có đủ thực lực để tự bảo vệ mình, cũng có thể trợ giúp bọn họ không nhỏ.
Đối với chuyện đoạt thẻ thân phận là chuyện hiển nhiên cho nên Cao Chí Thanh ngược lại cảm thấy hứng thú vô cùng đối với Tiểu Lang, đôi mắt không ngừng ở trên người Tiểu Lang đánh giá, Tiểu Lang cũng cảm nhận được điểm này, thỉnh thoảng quay đầu lại nhìn xem Cao Chính Thanh, bị người ta chằm chằm một mực nhìn xem như vậy trước sau là có chút không quen, Tiểu Lang cũng không ngoại lệ.
Do ban nãy mãi chú ý đến cuộc tranh chấp của Mộ Chỉ Ly và Khâu Thanh Lân cho nên Cao Chí Thanh không để ý đến con sói bạc bị Cô Lăng Nguyệt ôm. Giờ nhìn thấy đương nhiên sẽ tò mò hỏi nàng: "Cô cô nương, yêu thú này?"
" Nó là yêu sủng của ta, tên là Tiểu Lang."
"Yêu sủng!" Cao Chí Thanh nghe vậy không khỏi giật mình, yêu sủng rất trân quý không ngờ nàng lại có được. Hơn nữa nhìn vào dáng vẻ của Tiểu Lang, Cao Chí Thanh biết nó rất bất phàm, đường cong cơ thể quả thực so với loài Báo còn muốn tuyệt đẹp, trực giác mách bảo hắn đừng nhìn vẻ đáng yêu kia lừa gạt, lực lượng toàn thân mang tính bạo tạc đều bị giấu ở dưới da thịt.
Tuy có chút thắc mắc Cô Lăng Nguyệt từ chỗ nào mang đến, có điều Cao Chí Thanh cũng không hỏi nàng dù sao mỗi người đều có bí mật không muốn ai biết. Vả lại, bọn họ là đồng bạn, mà đối với đồng bạn cần phải có sự tin tưởng tuyệt đối, cho dù nàng có bí mật dạng gì cũng sẽ không hại mình là được.
Hoàng Thành.
Hàn Như Liệt đứng bên cạnh cửa sổ trong phòng, nhìn đám người lui tới dưới lầu kia, cảm thấy vô cùng buồn chán.
Thời gian Nguyệt Nhi đi ra đã là ba ngày, cũng không biết hiện tại nàng đang làm gì?Trong lòng hắn có chút ảo não, sớm biết như vậy hắn dứt khoát cũng đi theo coi như tham gia cùng, dù sao người Thiên Thăng Quốc cũng không biết mình đến cùng có phải người nơi này hay không, huống hồ cho dù đã biết, chính mình muốn tham gia bọn hắn cũng không có năng lực ngăn đón!
Bất quá nếu như chính mình thật sự làm như vậy, Nguyệt Nhi nhất định sẽ không đồng ý. Lần trước ở trong di tích thành Ngãi Y, cho dù có hắn và Hàn Dạ đi nữa nàng ấy hoàn toàn không đồng ý đứng phía sau bọn họ, mà dùng lực lượng của bản thân cùng bọn họ hóa giải nguy hiểm trong đó. Cho nên Hàn Như Liệt biết nếu hắn chạy đi tham gia, dựa vào tính cách của bản thân nhất định sẽ sẽ giúp nàng ấy, cho nên hắn đành đem tính toán này hoàn toàn bỏ đi.
Hơn nữa Nguyệt Nhi nhất định sẽ thông qua, hắn chỉ cần ngồi ở đây đợi nàng là được. Có điều nếu có ai dễ Nguyệt Nhi, hắn nhất định sẽ làm cho đối phương trả giá thảm trọng!
Mà Hàn Dạ nhìn bộ dáng kia của Hàn Như Liệt cũng là lắc đầu, cho dù có là thiếu chủ đi nữa, một khi lâm vào tình yêu cuồng nhiệt cũng tránh không khỏi nổi tương tư a!
"Hàn Dạ, gần đây trong gia tộc có từng phát tới tin tức gì?" Thời gian hắn rời đi gia tộc đã không ngắn, chuyện Viễn Cổ di tích hiện thế lần trước hắn đều biết đến thông qua thư tín, trong lòng của hắn rất rõ ràng, đạt được gạch danh trong cuộc khi cả nước Nguyệt Nhi nhất định sẽ đi đến chiến trường ThiênHuyền, một khi đi nơi ấy bọn họ sẽ có một thời gian rất dài không thể gặp nhau, chỗ đó coi như là hắn cũng không thể tùy tiện đặt chân vào, dù sao chỗ đó rất sớm đã có quy định, hắn không thể phạm quy.
Cũng đang bởi vậy, trong khoảng thời gian này hắn đều cùng Nguyệt Nhi, chỗ nào đều không đi, tâm tình của hắn rất phức tạp, một mặt hắn không hi vọng Nguyệt Nhi rời đi chính mình thời gian lâu như vậy, mặt khác hắn hy vọng nàng có thể làm điều mà bản thân thích, giữa hai phương diện này hắn tất nhiên lựa chọn cái thứ hai, hắn không thể ích kỷ như vậy, Nguyệt Nhi không thích hợp làm chú chim vàng oanh giam trong lòng son, mà phải là cách chim bay lượn trên trời cao.
Cho nên việc duy nhất hắn có thể làm chính là chờ đợi Nguyệt Nhi, nàng muốn làm gì hắn đều ở bên cạnh ủng hộ nàng.
"Thiếu chủ, không có. Sau sự tình lần trước, bọn hắn đều thu liễm không ít, cho nên cũng không có đại sự, bất quá gia chủ đã biết chuyện Cô cô nương, chờ người trở về chắc chắn sẽ hỏi." Nói đến đây, Hàn Dạ không khỏi ngẩng đầu xem biểu tình của Hàn như liệt.
Phải biết dùng địa vị của Hàn Như Liệt, người có thể làm vợ hắn nhất định là thiên chi kiều nữ, Cô cô nương tuy rất không tệ, nhưng là không thể phủ nhận chênh lệch cùng với Thiếu gia vẫn là rất lớn, gia chủ trên căn bản là không có khả năng tiếp nhận.
Nghe nói như thế, biểu tình của Hàn Như Liệt không biến hóa chút nào: "Hỏi liền hỏi đi, sớm biết rõ cũng tốt!" Chuyện hắn đã muốn nhận định sẽ không thay đổi, bất luận bọn họ tuyển cho hắn nữ tử có tốt bao nhiêu, trong lòng của hắn đám người đó đều không bằng một góc của Nguyệt Nhi.
"Thiếu chủ, nếu như Đinh cô nương kia biết đến, nhất định sẽ..." Hàn Dạ cau mày nói, mỗi lần nhắc tới Đinh cô nương hắn đều cảm thấy đau đầu.
Trong tích tắc trên mặt Hàn Như Liệt cũng là hiện lên cứng ngắc: "Lần này nàng ta có phải cũng muốn tham gia hay không? Cứ như vậy Nguyệt Nhi cùng nàng ta liền sẽ đụng nhau, này... Cho dù là nàng ta, ta cũng không cho phép nàng tổn thương Nguyệt Nhi, ai cũng không thể!"
Tại phương xa, Đinh Thục Nghi không khỏi hắt xì một cái, nghi ngờ nói: "Nay làm sao vậy, đang ổn tự dưng lại hắt xì." Chẳng qua rất nhanh liền đem việc này ném sang một bên, giọng nói mang tia oán hận: "Hàn Như Liệt vẫn chưa trở về, nhất định là ở cùng con tiện nhân Mộ Chỉ Ly kia."
" Nếu không phải bản thân xuyên đến quá trễ, nàng nhất định sẽ ngăn cản bọn họ gặp nhau." Trên gương mặt xinh đẹp lộ ra tia khó chịu, song rất nhanh lại lộ ra một nụ cười: " Mà thôi, nếu ông trời đã ban tặng cho bản thân xuyên không đến nơi này..."