Mộ Chỉ Ly trong lòng hiện lên một tia kinh ngạc, không phải vì câu hỏi của Lăng Lạc Trần, mà là vì cách hắn xưng hô với chính mình.
Trước kia hắn luôn gọi mình Mộ cô nương, mà vừa rồi hắn lại gọi là Chỉ Ly, không khỏi đem ánh mắt chuyển đến trên người Hàn Như Liệt, nhìn ánh mắt hai người ẩn ẩn giao phong, tựa hồ đã hiểu được điều gì.
Chớ không phải là bởi vì Hàn Như Liệt? Lúc trước hai người bọn họ ở cùng một chỗ phía sau mình, có lẽ đã nói vài lời qua lại, mà hắn lại hỏi mình Hàn Như Liệt là người nào, có lẽ là vì câu "Nương tử" kia.
Vẻn vẹn từ một câu nói, Mộ Chỉ Ly phân tích ra những điều này.
"Hắn là..." Mộ Chỉ Ly lời nói có chút chần chờ, phải nói là bằng hữu của mình sao?
Nhưng mà, khi Mộ Chỉ Ly vừa nói ra hai chữ, Hàn Như Liệt đã trực tiếp nhận lấy nói trước: "Lăng công tử! câu này hỏi thật là thú vị, vừa rồi ta đã gọi Chỉ Ly là nương tử rồi, như vậy đương nhiên ta là tướng công của nàng." Cái cằm của Hàn Như Liệt có chút giơ lên, nhìn về phía Lăng Lạc Trần trong mắt mang theo vài tia khiêu khích.
Đúng vậy, hắn cảm thấy rất không thoải mái, thế nhưng Lăng Lạc Trần so với chính mình nhanh hơn một bước. Lúc trước hắn thấy Mộ Chỉ Ly đi ra ngoài mua quần áo, đoán rằng nữ tử vừa cứu trở về kia hẳn là đang tắm, cho nên hắn cố ý đợi một thời gian ngắn mới tới, không nghĩ tới đã bị người nhanh chân đến trước rồi.
Nghe được Hàn Như Liệt nói, Lăng Lạc Trần trong mắt xẹt qua một tia vẻ lo lắng, chẳng lẽ hai người bọn họ thật sự có quan hệ đó... ? Lúc trước ở bên ngoài, Hàn Như Liệt đã nói cho hắn biết Mộ Chỉ Ly là nương tử của hắn, hắn cũng không tin, nhưng bây giờ Mộ Chỉ Ly không có phủ nhận...
Nếu thật sự là như thế, hắn nên xử sự thế nào? Trong lúc nhất thời, hắn đúng là không biết nên làm thế nào cho phải, nếu thật là như vậy, chính mình có phải hay không là người ngoài quấy rầy bọn hắn?
Nghĩ đến khả năng này, Lăng Lạc Trần vẫn luôn cho rằng mình không có dao động, trong tâm lại xuất hiện một ít cảm giác đau đớn, hoặc là một loại cảm giác sợ hãi. Tuy không rõ ràng, nhưng không thể tưởng tượng nổi, hắn lại tinh tường cảm nhận được.
Ban đầu lướt qua, hắn chưa từng quên Mộ Chỉ Ly, nàng phảng phất như mọc rễ trong lòng của mình, chỉ là chưa bao giờ từng nói ra, mỗi khi trong đêm dài yên tĩnh không người sẽ lại nhớ đến.
Hắn không biết điều đó đến tột cùng là vì cái gì, mãi đến khi một lần nữa nhìn thấy nàng, trong lúc giật mình dường như hắn đã hiểu được một ít, vẫn như cũ nhìn không thấu, chẳng qua khi đó thấy mình cùng mình trước kia không giống nhau, rất không giống nhau. Tuy nhiên là một loại cảm giác lạ lẫm, nhưng không làm mất một loại cảm giác kỳ diệu.
Từ nhỏ, hắn vẫn đi theo bên người sư phụ, cuộc sống của hắn ngoại trừ tu luyện vẫn là tu luyện, duy nhất có thể làm bạn với hắn chính là nhạc khí, thời điểm chỉ mình một người liền có thể như vậy buông lỏng tâm tình.
Thậm chí lúc còn nhỏ, ngoại trừ sư phụ, căn bản hắn cũng không có gặp những người khác, mãi đến khi lớn lên mới gặp được đồng môn sư huynh đệ, chỉ là hắn đã dưỡng thành thói quen một mình, thậm chí còn không biết phải như thế nào để cùng người ở chung, cho nên hắn trong mắt người khác luôn không thể tiếp cận.
Có lẽ trong lòng của hắn, hắn muốn thay đổi điểm này, nhưng cái này phảng phất đã trở thành tính tình thực chất bên trong con người hắn, rốt cuộc sửa không nổi.
Sư phụ nói cho hắn biết, trên thế giới này trừ chính mình ra, bên ngoài ai cũng không thể đủ tin tưởng, cho dù là ta, ngươi cũng không thể hoàn toàn tin tưởng, bởi vì chỉ có chính ngươi mới sẽ không bán đứng chính ngươi, nhất là tình yêu, chẳng những sẽ ảnh hưởng tu luyện của ngươi, cũng sẽ là độc dược của ngươi.
Hắn không biết tại sao lại có độc dược của mình, nhưng là sư phụ lại cảnh cáo hắn, tuyệt đối đừng yêu mến bất kỳ một nữ tử nào.
Cho nên qua nhiều năm như vậy, hắn đối với người bên cạnh chưa từng có cảm giác khác, Trầm Thanh Nhân bọn họ cũng được coi là bằng hữu của hắn, bất quá tiếp nhận bọn họ thành bằng hữu của mình, đã là một cái đột phá cực lớn của hắn.
Hắn không muốn đờ đẫn sinh hoạt giống như trước vậy, nhìn người bên ngoài vui cười chính mình lại thủy chung một người, cho nên hắn cũng đã có được bằng hữu của mình, hắn cảm thấy bọn hắn không hề giống dạng người sư phụ đã nói, có người mà mình có thể chính thức tín nhiệm đấy.
Mà chuyện tình yêu, thì hắn thật sự chưa từng nghĩ qua, vô tình vô dục, là kỳ vọng sư phụ của đối với hắn, chỉ có như vậy mới có thể toàn tâm toàn ý tu luyện, chỉ là, hắn hiện tại nghĩ tựa hồ đã có chút biến hóa...
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là hơi xấu hổ lắc đầu: "Lăng công tử, sự tình không phải như thế."
Nàng cũng không biết không khí tại sao lại quỷ dị như vậy, trên trực giác nàng có thể cảm nhận được không khí quái dị giữa hai người, hiện tại nàng thật tình không biết nên làm cái gì mới tốt nữa.
Bất quá lời nàng nói cũng là sự thật, nàng không phải nương tử của Hàn Như Liệt, tuy nhiên một mực bị hắn hô hào như vậy đã thành thói quen, nhưng là dù sao không phải là thật?
Nghe được Mộ Chỉ Ly nói như vậy, vẻ lo lắng nơi đáy mắt Lăng Lạc Trần biến mất, trên mặt mang theo nụ cười ôn nhu: "Thì ra là thế, Chỉ Ly, nếu là có chuyện gì cần trợ giúp mà nói hãy gọi ta, ta ở ngay tại gian phòng cách vách."
Từ khuôn mặt Lăng Lạc Trần kia là có thể nhìn ra hắn tâm tình bây giờ không tệ, trên mặt nhẹ nhàng vui vẻ lại để cho hắn thoạt nhìn cảm giác như tắm gió xuân, phảng phất thế gian hết thảy đều là tốt đẹp như vậy, nhất là trong mắt của hắn đầy nhu tình, trong thoáng chốc lại để cho người cảm thấy trong đó tràn ngập chính là sủng nịch.
Mộ Chỉ Ly nhìn đôi mắt Lăng Lạc Trần, nhìn thấy phần tình cảm trong mắt, âm thầm phỏng đoán chính mình có phải hay không nhìn lầm rồi, tại sao hắn có thể nhìn mình như vậy?
Một bên Hàn Như Liệt nhìn thấy một màn này, sắc mặt biến đổi khó coi rất nhiều, không phải tức giận, không phải khổ sở, cũng không là thống khổ, chỉ là trong mắt tràn đầy cô đơn, phảng phất như bị toàn bộ thế giới từ bỏ.
Hắn biết rõ Mộ Chỉ Ly nói rất thật, cũng biết nàng trả lời như vậy là chuyện rất bình thường, nhưng là nghe xong, hắn vẫn cảm thấy...
Nếu Mộ Chỉ Ly nguyện ý, hắn thật sự hi vọng nàng có thể làm nương tử của hắn, cho dù hắn đối với nàng rất nhiều chuyện cũng không hiểu rõ, nhưng là những điều này hắn đều không để ý, chỉ cần biết là nàng thì tốt rồi.
Lúc ở bên trong di tích, vừa mới bắt đầu thì Mộ Chỉ Ly đã cùng hắn tranh chấp cách xưng hô nương tử thế này, thời gian dần trôi qua cũng không sao cả, thậm chí còn cam chịu để cho hắn hô như vậy, không có chút nào ngoài ý muốn, hắn thật vui vẻ, chỉ là, đây hết thảy cũng không phải thật.
"Tốt, cám ơn quan tâm." Mộ Chỉ Ly mỉm cười nói, nhưng mà mặc dù không có chứng kiến bộ dáng Hàn Như Liệt sau lưng, trong lòng lại cảm thấy đứng ngồi không yên.
Vân Hương nhìn thấy một màn này, chỉ có thể sững sờ đứng ở nơi đó, đây là cái tình huống gì? Vậy mà không ai xem nàng? Ánh mắt hai người bọn họ vậy mà đều ở trên người Mộ Chỉ Ly, đây là vì cái gì? Nàng lớn lên so với nàng ta đẹp nhiều hơn ah! Nàng ta bình thường như vậy.
Lăng Lạc Trần nhìn tình huống trong phòng, nhân tiện nói: "Vậy ngươi sớm đi nghỉ ngơi đi, hôm nay ngươi tiêu hao cũng khá lớn, đừng mệt nhọc."
"Ừ, ta biết rồi." Cười trả lời Lăng Lạc Trần, nhưng Mộ Chỉ Ly lại cảm giác cao hứng không nổi, bởi vì người ở sau lưng kia đang lâm vào trầm mặc.
Nghe vậy, Lăng Lạc Trần quay người đi ra, chỉ là trước khi rời đi cố ý liếc nhìn Hàn Như Liệt, một gã nam tử đêm hôm khuya khoắt đứng ở trong phòng nữ tử thật sự là có chút không thích hợp, chỉ là hắn cũng nhìn ra bọn hắn cả hai người trong lúc đó tất nhiên có một số việc muốn nói, hắn đứng ở đó cũng là ảnh hưởng bọn hắn rồi, chẳng là thức thời ly khai.
May là như thế, tâm tình Lăng Lạc Trần cũng không tệ, đơn giản là Mộ Chỉ Ly trả lời câu "Sự tình không phải như thế", chỉ cần hai người bọn họ trong đó không phải quan hệ như vậy là đủ rồi, trong lòng không hiểu sao lại có chút nhảy nhót
Đợi Lăng Lạc Trần sau khi rời khỏi, Mộ Chỉ Ly khép cửa phòng lại, vừa xoay người lại đụng phải cái ôm ấp của Hàn Như Liệt
Thì ra, không biết từ lúc nào Hàn Như Liệt đã đứng ở phía sau của nàng cách chưa đầy mười phân, điều này quay người lại không phải vừa vặn đụng phải ngực của hắn sao?
Mộ Chỉ Ly ngẩng đầu lên, nhìn cái cằm gầy gò của Hàn Như Liệt, đôi mắt tràn đầy bá đạo, trong khoảng thời gian ngắn đúng là quên đem hắn đẩy ra.
Hàn Như Liệt đi về phía trước một bước, đem Mộ Chỉ Ly đè ở cửa.
"Nàng thích hắn?" Hai mắt Hàn Như Liệt nhìn thẳng vào Mộ Chỉ Ly, hỏi những lời này, chỉ là trong giọng nói mang theo một ít run rẩy, hỏi ra những lời này nhìn như đơn giản, nhưng là trong lòng hắn thì vô cùng thấp thỏm không yên.
Hắn cùng với Mộ Chỉ Ly ở cùng một chỗ thời gian tuy không dài, nhưng đại khái cũng hiểu rõ tính nết nàng, thế giới của nàng cũng không dễ dàng đi vào, nhưng là thái độ của nàng đối với Lăng Lạc Trần tốt hơn rất nhiều, điều này cũng nói nên một điểm, nàng đối với Lăng Lạc Trần là không đồng dạng như vậy, nhất là bộ dáng mỉm cười khi đang cùng Lăng Lạc Trần nói chuyện kia, không giống với bộ dáng bất đắc dĩ như khi ở cùng một chỗ với hắn.
Nếu là đối với những người khác mà nói, hắn cũng không để ý, bởi vì hắn đối với thực lực của mình rất có lòng tin, cùng đồng lứa với hắn, nam tử cùng hắn đánh đồng có thể nói là ít càng thêm ít, nhưng hết lần này tới lần khác lại là Lăng Lạc Trần, coi như hắn cũng không thể nói mình so Lăng Lạc Trần mạnh hơn.
Hai người ở trong mắt mọi người địa vị cùng với ưu tú đều không sai biệt lắm đấy, không cách nào tiến hành so sánh, cho nên, hắn không có lòng tin tuyệt đối.
Để cho nhất hắn hoảng sợ chính là, mọi người đều biết tính tình Lăng Lạc Trần lạnh như băng, cơ hồ là người không có thất tình lục dục(thất tình bao gồm: hỉ, nộ, ai, cụ, ái, ố, dục. Lục dục bao gồm sáu loại dục vọng do: mắt, tai, mũi, lưỡi, thân và ý niệm mà ra. Thất tình lục dục chỉ những ham muốn và trạng thái tình cảm của con người), đây cũng là một đặc điểm của hắn, nhưng mà hắn lại quan tâm Mộ Chỉ Ly như vậy, thậm chí sẽ bởi vì lo lắng an nguy Mộ Chỉ Ly mà đi theo phía sau của nàng. Đây quả thực vượt ra khỏi nhận thức của hắn đối với Lăng Lạc Trần.
Hơn nữa, hắn đang biểu hiện rõ thái độ, rất rõ ràng nói ra hắn đối với Chỉ Ly rất coi trọng!
Mộ Chỉ Ly thấy được vẻ cô đơn trong mắt Hàn Như Liệt, há to miệng, nhưng lại không biết nên nói cái gì, đột nhiên thấy được Vân Hương sau lưng Hàn Như Liệt, lúc này mới hoàn hồn, đem Hàn Như Liệt đẩy ra, nói: "Hàn công tử, ngươi đây là đang làm cái gì."
Nhưng trong lòng thì nháy lên một tia bối rối, hắn làm như vậy là có ý gì?
"Ta chỉ là hỏi nàng, có thích Lăng Lạc Trần không?" Hàn Như Liệt mở miệng lần nữa nói, chỉ là lúc này trong lòng thấp thỏm không yên đã chậm rãi biến thành tuyệt vọng.
Nàng đối mặt câu hỏi của Lăng Lạc Trần, có thể trả lời chuyện xảy ra không phải như hắn nghĩ, thế nhưng mà câu hỏi của hắn, nàng lại không thể trả lời sao?
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly giương mắt nhìn Hàn Như Liệt gằn từng chữ một mà nói: "Không có
Nàng bây giờ căn bản là không có rảnh đi nghĩ nhiều như vậy, huống chi bọn hắn mới nhận thức không bao lâu? Nàng cũng không phải người tự mình đa tình.
Khi Hàn Như Liệt nghe được lời nói Mộ Chỉ Ly, trong mắt tuyệt vọng lập tức chuyển thành mừng như điên, nói: "Có thật không?"
"Ừ "
Hàn Như Liệt khóe miệng giương lên vẻ tươi cười như ánh mặt trời, cùng nụ cười tà mị mang theo trêu chọc trước kia hoàn toàn không giống nhau, đây nụ cười ôn hòa giống như ánh mặt trời, hoàn toàn phát ra từ nội tâm, mặc dù hoàn toàn không giống phong cách của hắn, nhưng lại làm cho hắn có được một loại mị lực khác.
Nhìn thấy Hàn Như Liệt cười như vậy, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhìn nhiều thêm, lần đầu tiên nàng chứng kiến hắn cười như vậy, hơn nữa nàng có thể nhìn ra nụ cười này là phát từ đáy lòng đấy, trong lòng không khỏi nhiều thêm một phần cảm khái, có lẽ như vậy hắn mới thật là hắn sao!
"Hàn công tử, ngươi đến nơi này chính là vì hỏi ta về vấn đề sao này?" Mộ Chỉ Ly từ trong tươi cười của hắn đã kịp phản ứng khôi phục vẻ bình thường hỏi.
Hàn Như Liệt bởi vì tâm tình rất tốt, cho nên cũng khôi phục bộ dáng bình thường: "Nương tử, vì sao nàng phải gọi ta là Hàn công tử lạnh nhạt như vậy? Nàng có thể gọi ta là tướng công, hoặc nàng ngượng ngùng gọi ta là Liệt cũng được."
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly liếc Hàn Như Liệt một cái, cũng không để ý tới hắn, hắn luôn cái này bộ dáng, nàng đã thành thói quen, dù sao hắn cũng sẽ không để ý.
Mộ Chỉ Ly đi tới bên giường ngồi xuống, Hàn Như Liệt đúng là cũng đi theo bên cạnh nàng, căn bản không có ý định đi ra, thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng là bất đắc dĩ nhìn hắn nói: "Ngươi còn không định đi sao? Ta muốn nghỉ ngơi."
Ai ngờ Hàn Như Liệt lại bày ra vẻ mặt vui vẻ lắc đầu: "Nương tử, nàng mệt mỏi thì nghỉ ngơi a, vi phu không mệt."
"Ý của ta là nói ngươi có thể trở về phòng của ngươi."
"Nhưng mà vi phu muốn gặp nàng."
"Vấn đề là ta không muốn gặp ngươi."
...
Vân Hương một người đứng ở nơi đó, không có người chú ý tới nàng, nghiễm nhiên đã đem nàng ta đã coi như là không khí.
Căn bản từ đầu tới đuôi, Hàn Như Liệt đều không có liếc nhìn nàng một cái, trong mắt của hắn chỉ có một người Mộ Chỉ Ly, ngoại trừ nàng ta, bên ngoài tất cả mọi người đối với hắn đều là không khí.
Vân Hương nghe hai người nói chuyện, trong lòng kinh ngạc đã đạt đến tột đỉnh, cái này không khỏi cũng quá làm cho không người nào có thể đã tiếp nhận được.
Bất luận là nam tử mặc áo trắng y hệt trích tiên hay là thân mặc áo hồng kiểu loại nam tử yêu nghiệt này, hai người tùy tiện một cái đều là tình nhân trong mộng tất cả nữ nhân trong thiên hạ, mà nữ tử trước mặt hình dáng diện mạo bình thường này có tài đức gì mà lại để cho hai người bọn họ ái mộ?
Nếu như là nàng theo đuổi bọn hắn để cho bọn hắn thích nàng, nàng còn thoáng có thể tiếp nhận một ít, nhưng là ban nãy ở trước mặt mình phát sinh một màn, hiển nhiên là hai người bọn họ đối với Mộ Chỉ Ly là cố ý, mà Mộ Chỉ Ly cũng không vì thế mà thay đổi? Nếu không vì có thể cảm nhận được cảm giác đau đớn trên người truyền đến, nàng nhất định sẽ nhận thức là mình đang nằm mơ!
Có lẽ bọn họ không có chú ý tới mình a, nếu chú ý tới mình chắc có lẽ không đối với chính mình thờ ơ đấy, đúng vậy, nhất định là như vậy! Vân Hương trong lòng nghĩ.
Nghĩ vậy, Vân Hương đi tới bên cạnh bàn, rót một chén trà đi về hướng Hàn Như Liệt, nói: "Công tử, uống chén trà a." Trên mặt mang theo dáng tươi cười tự cho là xinh đẹp nhất, ôn nhu nói
Nghe nói như thế, hai người đều đem ánh mắt chuyển đến trên người Vân Hương, trong đôi mắt Vân Hương bao hàm tình cảm đối với Hàn Như Liệt, không chút nào che dấu, chỉ cần là người đều có thể nhìn ra được.
Nhìn thấy một màn này, trên mặt Mộ Chỉ Ly không có chút nào biến hóa, chỉ là ở chỗ sâu trong đáy mắt nhiều hơn một tia châm chọc vui vẻ, nàng còn nhớ được lúc trước Vân Hương nhìn thấy Lăng Lạc Trần bộ dáng đưa ẩn tình đâu rồi, nhanh như vậy đối tượng đã biến thành Hàn Như Liệt, loại hành vi này thật sự để cho nàng khinh thường, chẳng lẽ nàng ta thiếu nam nhân như vậy sao? Thế cho nên đối với ai cũng nhìn trộm?
Hàn Như Liệt hướng phía Vân Hương nhìn thoáng qua, lạnh lùng nói: "Không cần" đối với loại ánh mắt nịnh nọt này hắn thấy nhiều nhất, cũng chính bởi vì loại nữ nhân a dua lấy lòng này hắn gặp rất nhiều, hắn mới biết được nữ tử như Mộ Chỉ Ly vậy, đáng quý đến cỡ nào, Vân Hương cùng nàng so với căn bản cái gì cũng không phải!
Vân Hương lại không biết Hàn Như Liệt đối với nàng chán ghét, còn tưởng rằng là bởi vì Mộ Chỉ Ly ở bên cạnh nên hắn mới ý tứ, không khỏi lần nữa lên tiếng nói: "Công tử, ngươi cứ uống a." Nói xong, còn đem chén trà đưa tới trước mặt của hắn.
Thấy thế, Mộ Chỉ Ly cũng có chút tò mò Hàn Như Liệt sẽ phản ứng như thế nào, phải chăng trong thiên hạ nam tử đều thích nữ tử quyến rũ như vậy, dù sao nàng thế nhưng mà thấy không ít chuyện như vậy.
Nhưng mà, cách làm của Hàn Như Liệt nhưng lại vượt ra khỏi dự liệu của nàng.
Hàn Như Liệt một tay đem chén trà đánh đổ trên mặt đất, nói: "Cút!"
Vân Hương bởi vì bị Hàn Như Liệt làm khó dễ mà hướng phía sau lui lại mấy bước, vẻ mặt không thể tin nhìn Hàn Như Liệt, trong mắt lập tức hiện đầy nước mắt, lẩm bẩm nói: "Công tử..."
"Bổn công tử không thích nhất là nữ tử lỗ mãng như ngươi vậy, không thấy ta đang cùng nương tử của ta nói chuyện sao? Lúc trước nương tử của ta vừa mới cứu được ngươi, ngươi thật là không biết tốt xấu gì." Hàn Như Liệt trong mắt tràn ngập tàn nhẫn, hiển nhiên không có chút nào thương hoa tiếc ngọc.
Từ trong biểu hiện Vân Hương, hắn có thể thấy được nàng không phải người gì tốt , có thể nói là khinh bỉ, không biết đối với Chỉ Ly có ý đồ gì, trong lòng của hắn nhiều thêm vài phần lo lắng.
Bị Hàn Như Liệt mắng như vậy, Vân Hương lập tức cảm thấy mất hết mặt mũi, sau đó khóc rồi quay người chạy đi.
Đương nhiên là không có người đi đuổi theo nàng kêu trở về, ở Mộ Chỉ Ly xem ra, nàng ta đi là đỡ một phần phiền toái, lúc trước nhìn nàng ta sở tác sở vi(hành động đã thực hiện), tuy nàng không để ý, giống như là xem diễn, nhưng đối với nàng ta cũng nhiều thêm vài phần xem thường.
Đợi Vân Hương đi khuất, Hàn Như Liệt lúc này mới nhìn Mộ Chỉ Ly nói: "Nương tử, nàng không ngại a?"
Mộ Chỉ Ly không sao cả mà nói: "Ta cùng nàng ta không có quan hệ gì."
"Cô gái này xem ra cũng không phải là người tốt lành gì, nương tử phải cẩn thận chút ít nhé."
"Ta biết rõ, ta nghĩ một hồi nàng ta sẽ trở về, mà lúc trở lại sau lưng còn sẽ có một đám người." Mộ chỉ ly trong mắt lóe ra hào quang cơ trí.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt trong mắt hiện lên một vòng nghi hoặc: "Ah?"
Mộ Chỉ Ly mỉm cười gật đầu, rất nhanh, Hàn Như Liệt cũng hiểu rõ, tất cả mọi người là người thông minh, tự nhiên trước tiên đều có thể đủ lĩnh hội.
"Cho nên, ngươi bây giờ không phải là nên ly khai nơi này sao?" Mộ Chỉ Ly hỏi ngược lại, nếu hắn còn ở chỗ này thì nàng nên làm như thế nào tháo trang sức, thay y phục?
Hàn Như Liệt khóe miệng dáng tươi cười càng phát ra sáng lạn: "Nương tử, vi phu không ngại đâu!"
Mộ Chỉ Ly liền vung quyền xúc động nói: "Ta để ý!" Chợt trên mặt cũng là nở một nụ cười: "Ngươi muốn bị ta đánh sao?"
Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly giơ lên nắm đấm, không khỏi nhớ tới lúc ấy tại Mộ gia, Mộ Chỉ Ly cho mình một quyền kia, vội vàng cười nói: "Nương tử, ta hay nói giỡn đấy, ta đi trước đây!" Nói xong, Hàn Như Liệt dùng tốc độ cực nhanh đã đi ra, trong phòng lần nữa khôi phục bình tĩnh.
Nhìn thấy một màn này, Mộ Chỉ Ly khóe miệng không khỏi nhiều thêm vài phần vui vẻ.
Rất nhanh, Mộ Chỉ Ly khôi phục bộ dáng bình thường, một bộ áo trắng tăng thêm dung nhan quốc sắc, cùng lúc trước bình thường hoàn toàn là hai người!
Ngồi ở bên cạnh bàn, phẩm trà.
Nàng cũng không có tiến vào trạng thái tu luyện, bởi vì rất nhanh sẽ có người muốn đến rồi, nàng không bằng ở chỗ này chờ là tốt rồi.
Lúc này, Bụi Thái Lang cũng từ trong Thiên Sát cổ giới chạy ra, nằm trong ngực Mộ Chỉ Ly, rất là hưởng thụ cọ xát quần áo Mộ Chỉ Ly chọn một vị trí thoải mái lười biếng nằm xuống.
Mộ Chỉ Ly vuốt vuốt bộ lông trắng mềm mại của Bụi Thái Lang, cũng có chút hưởng thụ, da lông này sờ tới sờ lui rất là thoải mái.
Hiện tại thể tích của Bụi Thái Lang còn rất nhỏ, đại khái chỉ bằng một con mèo lớn, nhìn thật sự không giống một con sói, bất quá từ chỗ Thiên Nhi, nàng cũng là biết được không bao lâu nữa Bụi Thái Lang có thể tiến hóa lần thứ nhất, do đó thực lực tăng cường rất lớn.
Bất quá giống như sủng vật bình thường thì Bụi Thái Lang thật ra đã khiến người yêu thích vô cùng, thật là đáng yêu ah!
"Chỉ Ly, Vân Hương kia thật sự là quá không biết tốt xấu gì." Thiên Nhi không khỏi lên tiếng nói, lúc trước phát sinh một màn kia nàng cũng thấy được, trong lòng quả thực tức giận không nén được.
Ở nàng xem ra, mặc dù Chỉ Ly không cùng hai người bọn họ phát sinh tình cảm gì, nhưng nàng đã đem Hàn Như Liệt cùng Lăng Lạc Trần trở thành người của Chỉ Ly rồi, mà người của Chỉ Ly chính là người của nàng, chẳng phải là Vân Hương kia đoạt người của nàng sao?
Nàng không thích nhất người khác đoạt đồ của nàng rồi! Ai cũng không thể, cho nên trong lòng đối với Vân Hương chán ghét đạt đến một loại cảnh giới, loại nữ nhân này là nàng khinh thường nhất đấy!
Nghe được Thiên Nhi lời nói nổi giận đùng đùng, Mộ Chỉ Ly khóe miệng giương lên một vòng vui vẻ: "Làm gì so đo cùng với người sắp chết?" Trong mắt của nàng, Vân Hương so với Hắc Sát kia càng làm cho người ta chán ghét.
Một bộ tâm cơ này, nàng vốn không thích, tuy lời nói của Hắc Sát kia đáng ghét chút ít, so với Vân Hương này lại để cho người buồn nôn còn tốt hơn nhiều!
"Ha ha, ngươi cùng ta cùng chung ý nghĩ ah!" Thiên Nhi tâm tình đang chán nghe được nhứng lời của Mộ Chỉ Ly đã trở nên khá hơn nhiều, lúc trước nàng đã có ý xúc động muốn chụp chết Vân Hương.
"Cho dù ta không động tay, nàng ta cũng sống không qua buổi tối hôm nay, đợi tí nữa có trò hay nhìn."
"Nữ nhân kia lớn lên quá xấu rồi, vậy mà còn muốn cùng chủ nhân cướp người, để cho bổn đại gia đi ăn luôn nàng thì thật tốt." Bụi Thái Lang chậc chậc miệng mở miệng nói
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly đem ánh mắt chuyển đến trên người Bụi Thái Lang nói: "Bổn đại gia? Ngươi chừng nào thì biết nói những lời này rồi hả?"
"Bởi vì Thiên Nhi luôn tự xưng chính mình là Mỹ Long, ta cũng tự cho mình xưng là đại gia." Bụi Thái Lang rất cao hứng nói
Mộ Chỉ Ly vỗ vỗ đầu Bụi Thái Lang: "Ngươi còn lớn hơn đại gia?"
Ai ngờ Bụi Thái Lang lại không phục từ trong ngực nhảy ra, đứng ở trên bàn: "Ta chính là đại gia, đợi Vân Hương sau khi trở về, ta để cho chủ nhân cùng Thiên Nhi có kiến thức về bản lãnh bổn đại gia!"
Bụi Thái Lang lúc nói lời này lộ ra vẻ đắc ý, nhưng mà Thiên Nhi cùng Mộ Chỉ Ly đều không tin, thật sự là vì bộ dáng nó hiện tại bộ dáng quá không có sức thuyết phục rồi.
Nói thật, Mộ Chỉ Ly đến bây giờ cũng không biết Bụi Thái Lang đến tột cùng là yêu thú gì, từ hiểu biết của nàng về yêu thú đều không có yêu thú như Bụi Thái Lang vậy, mặc dù là loại sói, nhưng nàng biết rõ sói yêu thú cũng không có sói lông trắng như Bụi Thái Lang vậy.
Nàng đối với thực lực Bụi Thái Lang cũng không biết, dù sao nó còn chưa từng ra tay, huống chi nó vẫn nhỏ như vậy, nàng cũng không trông cậy gì vào mấy thứ đó.
Ngay tại lúc một người, một rồng, một sói đang thảo luận, thì cửa khách sạn bỗng nhiên ồn ào lên, đem không ít khách đã nghỉ ngơi đều đánh thức dậy.
Dưới lầu.
Lão bản khách sạn nhìn cửa ra vào tụ tập mảng lớn người, bận rộn chạy ra, khi thấy rõ người cầm đầu vội khom lưng nói: "Nguyên lai là Bạch Sát đại nhân, không biết là ngọn gió nào đem ngài cho thổi tới?"
Bạch Sát hừ lạnh một tiếng, nhìn nữ tử áo phấn hồng bên cạnh nói: "Là khách điếm này?"
Nữ tử áo phấn hồng không phải người khác, lúc trước mới từ trong khách sạn chạy đi ra, Vân Hương sao?
Vân Hương bị Hàn Như Liệt nói một phen kích động chạy ra khỏi khách sạn, mà Bạch Sát sau khi biết Hắc Sát bị giết, giận không kềm chế được, quyết tâm muốn thay Hắc Sát báo thù, cho nên liền lập tức là triệu tập huynh đệ cùng đi tìm.
Tìm rất nhiều địa phương, khách sạn cũng tìm từng nhà, bởi vì lúc ấy ở đây có không ít người nhìn thấy tướng mạo nữ tử giết chết Hắc Sát, cho nên một phen hỏi thăm xong hắn cũng đại khái đã biết tướng mạo nàng kia.
Chỉ là tìm nửa ngày đều chưa tìm được, đúng lúc này lại vừa vặn gặp Vân Hương, tuy đã thay đổi một thân quần áo sạch sẽ, nhưng là hắn vẫn liếc qua là đã nhận ra rồi, lập tức bắt được Vân Hương, hỏi thăm một phen là đã biết chỗ ở của nữ tử giết chết Hắc Sát kia.
Nghe được câu hỏi của Bạch Sát, Vân Hương run rẩy nhẹ gật đầu, không dám có chút trì hoãn, nhất định nàng đã sợ hãi đến cực điểm.
"Các ngươi ở nơi này chính có một nữ tử mặc hắc y, hình dạng rất bình thường?" Bạch Sát nhìn lão bản khách sạn hỏi.
Lão bản khách sạn nghĩ một lát sau lắc đầu nói: "Không có ah!"
"Ngươi còn dám nói không có? Ngươi cũng đã biết hậu quả của việc lừa gạt ta?" Bạch Sát một tay bắt được cổ áo lão bản khách sạn, đem lão bản nhấc lên, trong lời nói đều là uy hiếp, nếu lão bản khách sạn không nói thật, sau một khắc hắn sẽ trở thành người chết.
Lão bản khách sạn sắc mặt lập tức trở nên tái nhợt, nhưng lại như trước lắc đầu nói: "Bạch Sát đại nhân, làm sao ta dám lừa ngài đâu, cái này là thật không có ah!"
Nhìn bộ dáng lão bản khách sạn sợ hãi, hoàn toàn chính xác không giống là bộ dáng nói dối, Bạch Sát không khỏi lần nữa đem ánh mắt chuyển đến trên người Vân Hương, âm lãnh mà nói: "Ngươi dám gạt ta?"
Vân Hương đầu lắc như trống bỏi: "Đại nhân, Vân Hương tuyệt đối không có lừa ngài ah! Ngài tin tưởng Vân Hương, ta mang ngài đi vào xem xét liền biết, lúc trước còn cùng nàng ở một chỗ mà!"
Vân Hương lời thề son sắt nói, chính là muốn dẫn Bạch Sát đi vào.
"Ta sẽ tin ngươi lần này, nếu ngươi dám lừa gạt ta, ta sẽ để cho ngươi sống không bằng chết."
Nghe vậy, Vân Hương rất nhanh đi vào trong khách sạn, đi tới trước cửa phòng Mộ Chỉ Ly, nói: "Chính là chỗ này."
Bạch Sát hướng phía hai người bên cạnh nhìn, hai người kia trực tiếp hướng phía cửa đẩy mạnh, không hề ngoài ý muốn nhìn thấy một nữ tử đưa lưng về phía bọn hắn.
Chỉ là cô gái này mặc chính là áo trắng, không phải hắc y.
"Chính là nàng! Chính là nàng giết Hắc Sát đại nhân!" Vân Hương liếc nhìn nhận ra bóng lưng Mộ Chỉ Ly, chỉ là thay đổi một bộ y phục mà thôi, chẳng lẽ lại còn có thể làm bộ phải hay là không?
"Dám ở thành Ngải Y giết huynh đệ ta, ngươi thật to gan!" Tục tằng và thâm trầm thanh âm từ trong miệng Bạch Sát truyền ra.
Mộ Chỉ Ly quay đầu, nhìn bọn người Bạch Sát trên mặt lộ ra vẻ kinh ngạc: "Không biết các ngươi nhiều người như vậy đêm khuya xâm nhập vào phòng của ta làm gì?"
Nhưng mà, đợi Mộ Chỉ Ly quay đầu lại, mọi người còn lại toàn bộ đều là ngây ngẩn cả người.
Những người nhìn thấy nàng giết Hắc Sát trong lòng người nghĩ đến: cô gái này quả thực là có tư thế kinh người, cùng nàng kia lúc trước bình thường thế nhưng là ngày đêm khác biệt ah, điều này sao có thể là một người?
Chưa từng nhìn thấy qua Mộ Chỉ Ly, mọi người là bị mỹ mạo của nàng làm cho chấn kinh rồi, trên đời lại sẽ có nữ tử dung mạo xinh đẹp như vậy, quả thực vượt ra khỏi tưởng tượng của bọn hắn ah!
Đương nhiên, kinh hãi nhất đúng là Vân Hương rồi, điều này sao có thể? Nàng xác định mình tuyệt đối không có đi sai gian phòng, chỉ là như thế nào sẽ thay đổi cả người?
Bạch Sát nhìn người bên cạnh hỏi: "Có phải nàng hay không?"
Người bên cạnh vội trả lời: "Đại nhân, không phải nàng."
Những người khác đồng loạt gật đầu: "Đại nhân, dung mạo nàng kia rất bình thường, cùng nàng này hoàn toàn không giống ah."
Hoàn toàn chính xác, Bạch Sát mình cũng nghe nói người động thủ là một nữ tử dung nạo rất là bình thường, thế nhưng mà trước mặt nữ tử nhìn tư thế này, như thế nào lại bị người xưng là bình thường đây?
"Ngươi dám gạt ta?" Bạch sát nhìn hằm hằm Vân Hương nói.
Vân Hương lập tức quỳ trên mặt đất, dập đầu nói: "Đại nhân, ngài tin tưởng ta, lúc trước đích thật là ở chỗ này ah, ta cũng không biết tại sao biến thành như vậy, cho dù cho ta mượn một trăm cái lá gan ta cũng không dám lừa gạt ngài ah!"
"Ta xem ngươi là chán sống!"
"Đại nhân, Vân Hương thề ta tuyệt đối không có lừa ngài, nàng kia nói không chừng thừa dịp trước đã đi ra ah!"
"Ngươi có chứng cớ gì có thể chứng minh sao?" Bạch sát lên tiếng hỏi, chỉ là nhìn về phía Mộ Chỉ Ly trong mắt cũng nhiều hơn một ít hoài nghi, Vân Hương bộ dạng thoạt nhìn không giống như là lừa gạt mình, nàng sắp chết đến nơi rồi, thật sự không có cái gì tất yếu ah!
Vân Hương nghĩ sau một lát nói: "Ở trong khách sạn này còn có hai gã nam tử, một gã áo trắng một gã áo đỏ, đều cùng nàng kia quan hệ khá sâu sắc!"
Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng mở miệng: "Đêm hôm khuya khoắt đấy, các ngươi tập trung động như vậy tựa hồ có chút không thích hợp a."
"Chẳng lẽ ngươi sợ?" Bạch Sát hỏi ngược lại, trong lời nói mang theo một ít thăm dò.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly không khỏi nở nụ cười: "Ta có cái gì phải sợ hãi hay sao? Chỉ là các ngươi không giải thích vì sao lại phá cửa phòng của ta, bây giờ lại ở nơi này nói những điều ta nghe không hiểu gì cả, các ngươi đến cùng là muốn làm gì? Ta muốn nghỉ ngơi."
Đúng lúc này, Hàn Như Liệt cũng đã đi đến, đi tới bên người Mộ Chỉ Ly, nói: "Các ngươi chạy đến phòng nương tử của ta đây là muốn làm cái gì?" Trong lời nói mang theo chất vấn bá đạo.
Lúc này Hàn Như Liệt mặc một thân áo bào màu tím cẩm tú, một tay ôm lấy bả vai Mộ Chỉ Ly, nhìn xem bọn người Bạch Sát.
Bộ dáng này thoạt nhìn thật đúng là không giống như giả vờ, mà ngay cả Mộ Chỉ Ly cũng bội phục hành động của Hàn Như Liệt, mặt khác tất cả mọi người cảm thấy là bọn họ đã tìm nhầm người, điều này thật sự là không giống ah!
Chỉ có Vân Hương, nàng nhận ra Hàn Như Liệt, đây không phải là nam tử mặc áo hồng lúc trước sao? Nói như vậy nữ tử áo trắng là người cứu mình sao? Điều này sao có thể? Dung mạo của nàng như thế nào lại biến thành như vậy...