Y Thủ Che Thiên

quyển 2 chương 59: liễu thiên thiên

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Trong chớp mắt, ba ngày thời gian đã trôi qua, đám người Mộ Chỉ Ly bọn người cũng càng ngày càng tới gần trung tâm sơn mạch.

“Đỉnh núi phía trước chính là núi Quyết Thắng rồi.” Tô Dự chỉ vào ngọn núi có thể nhìn thấy mơ hồ phía trước, trên mặt lộ ra một ít vui mừng, thời gian ba ngày này bọn hắn vẫn đều đi trên đường nhỏ hướng phía trung tâm, dọc theo đường đi còn gặp không ít người, chỉ có vài lần gây cho họ phiền toái khó giải quyết, bất quá sau khi bọn hắn đồng loạt ra tay cũng đều hoàn toàn giải quyết hết.

Trên người bọn họ thẻ bài thân phận đang dần dần nhiều lên, tuy để đi vào nhóm mười người đứng đầu còn cần nhiều thẻ thân phận, nhưng áng chừng bọn họ được như vậy cũng không tồi, chờ lúc đến bên cạnh chân núi Quyết Thắng, sợ là cuộc chiến sẽ rất kịch liệt.

Nghe Tô Dự nói, Mộ Chỉ Ly cũng ngẩng đầu nhìn về phương hướng hắn đang chỉ, bên trong tầng tầng mây mù, một đỉnh núi cao vút trong mây, dáng đứng sừng sững, tại đây giữa bao nhiêu ngọn núi chung quanh, nó rất dễ làm người khác chú ý, giống như đế vương nhìn bao quát lấy dãy núi, làm cho người ta cảm thấy kính nể mà dậy lên lòng tôn kính.

Nếu có thể nhìn thấy núi Quyết Thắng, kia cũng chứng minh khoảng cách của bọn họ đến đích không còn xa, trên mặt mọi người đều lộ ra chút vui mừng.

“Chúng ta mau chút xuất phát đi, thời gian bảy ngày cũng sắp đến rồi, chúng ta phải nhanh lên, nếu có gì sai lầm kia thật đúng là hối tiếc không kịp.” Nhìn thoáng qua mọi người Mộ Võ Hoài nói, nếu như đi đường lớn đoán chừng bọn hắn đều đã đến nơi, nhưng là vì có không ít người nhìn chằm chằm bọn họ, cho nên bọn họ vẫn luôn đi đường nhỏ trong rừng, đi loanh quanh không ít, cho nên mới đến vị trí bây giờ.

Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Chúng ta hoàn toàn chính xác cần tăng thêm tốc độ, ta đoán chừng đại đa số mọi người đều đã đến, bắt đầu từ ngày hôm qua số người truy tung chúng ta giảm đi không ít, đại đa số mọi người đều đi thẳng đến núi Quyết Thắng, hôm nay chúng ta cũng liền đi đường lớn thôi!”

Đối với đề nghị này mọi người cũng không có ý kiến, ý tưởng của bọn họ đều gần giống nhau, hiện tại cho dù gặp người cũng không có ý tưởng ra tay cái gì, chắc hẳn tất cả mọi người đều giống nhau.

Đi trên đường lớn, mấy người không khỏi cảm khái đường lớn này quả nhiên thuận tiện hơn đường nhỏ nhiều, không có nhiều cành cây vắt ngang lối đi các loại như vậy ngăn cản bước tiến của bọn họ, ở trên đường lớn đi cũng không bao lâu, một đạo tiếng kêu cứu truyền vào trong tai đám người Mộ Chỉ Ly.

“Cứu mạng ah…”

Thanh âm này rõ ràng là giọng của một nữ tử, thanh âm như chim hoàng anh xuất cốc, rất thanh thúy dễ nghe, chẳng qua dưới loại tình huống này truyền ra có thể có chút quỷ dị, đám người Mộ Chỉ Ly liếc mắt một cái nhìn lẫn nhau, ý tưởng của mọi người cùng giống nhau.

Lập tức mấy người cũng không do dự chút nào, tiếp tục đi đến phía trước. Theo bọn hắn nghĩ cái này vô cùng có khả năng là một cái bẫy, sơn mạch này rõ ràng đã được hoàng gia sử dụng tương tự như chợ trong thời gian dài, người bình thường căn bản là không vào được, người xuất hiện ở chỗ này tất nhiên cũng là tuyển thủ dự thi, hướng bọn hắn cầu cứu?

Một đường này tới đây, số người chết trên tay bọn họ nhưng thật ra không ít, ngược lại người được cứu còn chưa có! Tại loại thời điểm này, lòng đồng tình gì đó chính là độc dược chết người đối với bọn họ.

Nàng kia hiển nhiên không nghĩ tới đám người Mộ Chỉ Ly sẽ ngay cả nhìn cũng không nhìn liền trực tiếp đi về trước, tiếng la cứu mạng kia cũng càng lớn lên, cuối cùng đúng là trực tiếp vọt tới trước mặt đám người Mộ Chỉ Ly.

Lúc này bọn họ mới nhìn rõ ràng, tại sau lưng cô gái này có một đầu mãng xà cực lớn, nhìn qua thật có chút dọa người, nàng kia cũng lạnh run núp sau lưng đám người Mộ Chỉ Ly, còn mãng xà thì nhìn chằm chằm bọn Mộ Chỉ Ly.

Thấy thế, Mộ Chỉ Ly không khỏi nhíu mày, thật sự là tai họa bất ngờ! Bụi Thái Lang nhìn thấy mãng xà kia, “NGAO…” kêu lên một tiếng, khí thế cường hãn của yêu thú theo trên người nó phát ra, mãng xà kia sau khi cảm nhận được thì lủi rất nhanh về phía sau, ánh mắt kia hiển nhiên tràn ngập e sợ.

Thấy thế, tầm mắt của mấy người đều rơi xuống trên người Bụi Thái Lang, chỉ bằng vào khí tức liền có thể làm cho mãng xà tự động thối lui? Cho dù không biết Bụi Thái Lang là loại ma thú nào, bọn họ cũng biết tuyệt đối không đơn giản!

Quan niệm đẳng cấp giữa yêu thú so với nhân loại phải nghiêm ngặt hơn nhiều, bình thường ma thú cường đại chỉ tản mát ra khí tức là có thể làm cho yêu thú khác lạnh run, tu vi hiện tại của Bụi Thái Lang đã đạt đến Lăng Thiên cảnh cao cấp, có hiệu quả như vậy cũng là không kỳ quái.

Liễu Thiên Thiên nhìn thấy một màn này, trên mặt cũng là lộ ra kinh ngạc, nàng cũng nghe nói bên cạnh Mộ Chỉ Ly có một con yêu thú thực lực rất cường đại, không nghĩ tới vậy mà đúng thế! Vừa nãy vì hấp dẫn con mãng xà kia nàng đã mất khí lực không nhỏ, hiện tại liền bị giải quyết dễ dàng nhẹ nhàng như vậy.

Lúc này, bốn người cũng ngừng bước, cùng nhau nhìn về phía vị khách không mời mà đến này. Mộ Chỉ Ly lúc này mới phát hiện cô gái này đúng là Liễu Thiên Thiên mà nàng lúc trước chú ý tới, mà ngay cả chính nàng đều cảm thấy có chút không dám tin tưởng, cái này không khỏi thật trùng hợp một ít, hay là trực giác của nàng thật sự chuẩn như vậy?

Tại thời điểm vòng tỷ thí thứ nhất nàng chú ý tới tổng cộng ba người, Cao Chính Thanh hiện tại đứng bên sân của bọn họ, Nguyễn Ngọc Hành cùng nàng coi như là bằng hữu, mà ngay cả Liễu Thiên Thiên tại lúc này cũng xuất hiện, đối với liễu Thiên Thiên nàng thấy ấn tượng ở sự khôn khéo cùng với giảo hoạt của nàng ta, sự xuất hiện của nàng ta tuyệt đối không phải là ngoài ý muốn, nàng cảm thấy thực kỳ quặc.

Cảm nhận được ánh mắt của bốn người, Liễu Thiên Thiên cũng là mỉm cười, trên mặt còn có chút trắng bệch: “Cảm ơn các ngươi đã cứu ta!” Bộ dáng trung thực kia thoạt nhìn thật đúng là làm cho người ta không thể nổi lên hoài nghi, quả thực có thể sánh cùng Cao Chính Thanh.

Nghe vậy, Cao Chính Thanh cũng nở nụ cười: “Cô nương, không cần cám ơn.”

Cao Chính Thanh vốn là người không có bụng dạ sắc xảo, lúc trước tuy cũng hiểu được sự xuất hiện của Liễu Thiên Thiên không tầm thường, nhưng khi nhìn thấy con mãng xà kia truy đuổi đằng sau nàng ta thì cũng liền đánh mất ý niệm này trong đầu.

Nghe Cao Chính Thanh nói vậy, Liễu Thiên Thiên tỏ ra rất cảm động: “Không biết các ngươi là thuộc thành trì nào? Hiện tại người tốt như các ngươi thật đúng là thiếu, ban nãy nếu như không có các ngươi, ta sợ là táng thân bụng xà rồi.”

Đối với Liễu Thiên Thiên mà nói, Mộ Chỉ Ly còn là không ưa, nam tử người ta đối với nàng có hảo cảm cũng là bình thường, nàng là nữ tử, tự nhiên không có cảm giác thương hương tiếc ngọc gì đó, lập tức nhân tiện nói: “Liễu cô nương, hiện tại ngươi đã bình yên vô sự, chúng ta liền rời đi trước.” Nàng cũng không tốn thời gian ở chỗ này cùng nàng kia, thời gian bọn họ còn lại đã không nhiều lắm, phải nhanh hơn một chút để tới núi Quyết Thắng.

“Ách…” Liễu Thiên Thiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ nói như vậy, trong lúc nhất thời cũng là có chút kinh ngạc, lập tức liền đem ánh mắt chuyển đến trên người Cao Chính Thanh, trong mắt hiện lên một ít giảo hoạt, trong bốn người này sợ là Cao Chính Thanh dễ lừa gạt nhất.

Một đôi con ngươi như nước mùa thu trong lúc mơ hồ thậm chí mang theo lệ quang: “Ta hiện tại liền chỉ có mỗi mình, không cẩn thận tách rời ra khỏi thành trì của mình, thẻbài thân phận cũng bị cướp đi, các ngươi có thể hay không giúp đỡ chút đưa ta đến núi Quyết Thắng tụ hợp cùng bọn họ? Xin làm ơn!”

Bộ dáng kia thật đúng là điềm đạm đáng yêu, lại để cho người ta sinh lòng thương xót, Cao Chính Thanh không khỏi nhìn Mộ Chỉ Ly nói : “Mộ cô nương, bằng không chúng ta mang theo nàng a?” Trong khoảng thời gian này, hiển nhiên Mộ Chỉ Ly đã trở thành trung tâm trong bốn người, cho nên sự tình gì đều đối chiếu ý tưởng của Mộ Chỉ Ly.

Mộ Chỉ Ly nhìn bộ dáng kia của Liễu Thiên Thiên, lại nhìn một chút Cao Chính Thanh, chợt gật đầu nói: “Vậy thì theo lời ngươi a.”

Sau khi Mộ Chỉ Ly làm quyết định này, Thiên Nhi cũng là cười nói: “Đem nàng mang theo có thể sẽ là cái phiền toái không nhỏ ah!” Nàng sống nhiều năm như vậy tự nhiên có thể nhìn rõ ràng ý tưởng của người khác, sự xuất hiện của Liễu Thiên Thiên đã rất kỳ quái, lại muốn đi theo đám bọn hắn, hiển nhiên động cơ không trong sạch.

” Cứ nhìn xem nàng muốn đùa giỡn hoa chiêu gì! Nhiều lưu ý lấy là được, ta cũng không lo lắng.” Chỉ cần nhiều hơn lưu ý, nàng còn thật không sợ, Liễu Thiên Thiên đúng là giảo hoạt khôn khéo, nhưng muốn giở trò trước mắt nàng đã có thể không đơn giản như vậy.

“Ân, ta biết rõ ngươi nhất định có thể đủ đối phó được thủ đoạn của nàng ta. Thực lực cùng tiềm lực phát triển của Cao Chính Thanh cũng không tệ, chỉ là tính tình hơi quá trung thực, dễ dàng bị lừa.” Thiên Nhi nhìn bộ dáng không tâm cơ kia của Cao Chính Thanh không khỏi nhíu mày nói, trong giới tu luyện này thực lực là là trọng yếu nhất, bất quá tâm cơ cũng trọng yếu như vậy.

Tuy nói không phải mỗi người đều cần học tâm kế, nhưng là một chút tâm cơ đều không có rất dễ dàng bị người lợi dụng cùng hãm hại, hiện tại nàng xem như nhìn ra với tính tình Mộ Chỉ Ly là sẽ không bị người lợi dụng đấy, người này chính là rất khôn khéo, tuy nói ngày bình thường vô cùng lạnh nhạt kiêu ngạo, nhưng thật ra tư thái loại này làm cho người ta không chiếm lợi được từ nàng.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng là gật đầu: “Ta cũng biết, vừa vặn mượn cơ hội này làm cho Cao Chính Thanh ý thức được điểm này cũng là không tệ.” Có những chuyện, nói thẳng ra mọi người thường thường sẽ không tiếp nhận, nhưng là đổi một phương thức khác, sau khi bọn hắn chịu thiệt xong liền nhất định sẽ tiếp nhận! Sự xuất hiện của Liễu Thiên Thiên đối với Mộ Chỉ Ly xem ra coi như là cho Cao Chính Thanh một bài học.

Về phần Mộ Võ Hoài cùng Tô Dự đều cũng không tệ lắm, hai người bọn họ tại thành La Thiên cũng là thường thường ra ngoài giao tiếp, hiểu rõ không ít lòng người khó lường, không giống Cao Chính Thanh là ở sơn thôn lớn lên, người quen biết đều là thuần phác, cho nên bọn hắn cũng không có bị đả động từ lời một phía của Liễu Thiên Thiên, thậm chí còn tại thời điểm Mộ Chỉ Ly đáp ứng long mày bọn hắn đều thoáng nhíu một chút.

Năm người một Sói cùng nhau hướng phía phía trước đi tới, dọc theo đường liễu Thiên Thiên thử cùng bọn họ nói chuyện, bất quá ngoài Cao Chính Thanh ra, mặt khác ba người một Sói đều đối với nàng không có phản ứng gì.

Trong nháy mắt liền đến buổi trưa, mấy người đồng loạt ngừng lại.

Nhìn thấy một màn này, Liễu Thiên Thiên không khỏi nổi lên nghi ngờ: “Như thế nào không đi?”

Cao Chính Thanh thì là cười cười: “Ăn lương khô, ta tương đối tham ăn, cho nên mỗi ngày thời điểm này đều ăn lương khô.” Nói đến đây, Cao Chính Thanh cũng là có chút ngượng ngùng.

Nghe nói như thế, trong lòng Liễu Thiên Thiên cũng là vui vẻ, vốn là nàng còn vẫn đang buồn bực vì không có biện pháp ra tay, hiện tại quả thực là trời ban cơ hội tốt! Lập tức rất là chịu khó giúp việc, Mộ Chỉ Ly cố ý sai khiến Bụi Thái Lang đi bắt về mấy con thú rừng.

Mộ Chỉ Ly giả bộ không biết lại để cho Liễu Thiên Thiên đi hỗ trợ xử lý mấy con thú, hiện tại nàng đại khái đoán được ý tưởng của Liễu Thiên Thiên, không biết nàng là tiến đến vì thẻ thân phận của bọn họ hay là vì Xích Long hỏa sâm.

Xem bộ dáng ngựa quen đường cũ của nàng ta, đoán chừng một đường tới đây nàng đã lừa không ít người, nghĩ vậy khóe miệng Mộ Chỉ Ly cũng liền lộ ra tươi cười, không thể không thừa nhận Liễu Thiên Thiên này tương đối thông minh, nàng biết rõ thực lực của mình chẳng qua là Ngự Thiên cảnh cao cấp, gặp được cường giả Lăng Thiên cảnh là không có hy vọng chút nào, cho nên nàng cũng không lựa chọn dùng lực, mà là dùng bày ra người yếu đuối, bởi như vậy người bên ngoài chính là có thể buông lỏng cảnh giác, nàng cũng có thể thừa cơ xuống tay.

Dựa theo phỏng đoán của Mộ Chỉ Ly, bên trong càn khôn túi của Liễu Thiên Thiên không ít thẻ bài thân phận, như nàng ta đã muốn bọn họ thành kẻ rỗng túi, nàng không ngại lật ngược lại, làm cho Liễu Thiên Thiên làm người rỗng túi một lần!

Hôm nay thịt thú rừng tựa hồ đặc biệt thơm ngon, mấy người đều ăn không ít, Mộ Chỉ Ly còn cố ý đưa thịt thú rừng cho Liễu Thiên Thiên, Liễu Thiên Thiên cười tiếp nhận không chút nào để ý bắt đầu ăn.

“Ồ, ta như thế nào cảm thấy có chút chóng mặt?” Cao Chính Thanh vuốt cái ót nói, hắn cảm thấy một loại buồn ngủ từ trong cơ thể cuốn đến, làm cho mí mắt của hắn không ngừng díu lại, tình huống ba người Mộ Chỉ Ly cũng giống vậy, trong thời gian thật ngắn liền cùng nhau hôn mê bất tỉnh.

Nhìn thấy một màn này, dáng tươi cười trên mặt Liễu Thiên Thiên càng ngày càng sâu, đứng dậy phủi tay: “Còn nói bọn hắn có bao nhiêu lợi hại, trong mắt của ta còn không phải mấy cái đồ ngốc! Đơn giản như vậy liền thu phục xong!”

Nhưng mà, ngay tại sau một khắc, Liễu Thiên Thiên cũng bắt đầu cảm giác chóng mặt: “Đây là chuyện gì xảy ra? Ta làm sao cũng choáng hồ hồ? Ta rõ ràng ăn hết giải dược ah…” Dứt lời, liễu Thiên Thiên cũng là ngã trên mặt đất.

Thời điểm Liễu Thiên Thiên té trên mặt đất, ba người Mộ Chỉ Ly, Mộ Võ Hoài cùng với Tô dự đều mở mắt ra, nhìn bộ dáng kia của liễu Thiên Thiên ba người nhìn nhau cười cười, tâm tư của Cao Chính Thanh đơn thuần, hai người bọn họ lại không vậy, lúc trước Mộ Chỉ Ly chính là đưa mắt ra hiệu cho bọn họ, bọn họ tự nhiên vừa thấy liền hiểu được.

Tô Dự nhìn Cao Chính Thanh ngủ trên mặt đất, trên mặt cũng lộ vẻ ý cười: “Ha ha, lần sau xem hắn còn dám tùy tiện cứu người hay không! Nếu như tự hắn một mình gặp gỡ Liễu Thiên Thiên, khi tỉnh lại phỏng chừng cái gì cũng bị mất.” Nghĩ vậy, Tô Dự đã cảm thấy buồn cười chẳng qua đây cũng là nụ cười mang thiện ý, đối với Cao Chính Thanh hắn vẫn là tiếp nhận từ đáy lòng.

Hắn thật thành thực, cho nên đối với bọn họ cũng là đối tốt thiệt tình thực lòng, bất quá hắn cũng thay hắn cảm thấy lo lắng, như như cứ tiếp tục như vậy, tuyệt đối là thứ tai hoạ ngầm.

Nghe vậy, Mộ Vũ Hoài cũng là cười cười, thời gian bọn hắn ở chung cũng không dài, bất quá bọn hắn đã coi đối phương là anh em: ” Cứu tỉnh hắn đi, rồi chúng ta lại được cười thôi!”

Mộ Chỉ Ly cười lắc đầu, đi tới bên cạnh Liễu Thiên Thiên, nhặt túi càn khôn trên nàng ta lên, sau khi mở ra nhìn mà ngay cả nàng cũng phải kinh ngạc một lúc: “Chậc chậc, xem ra trong thời gian mấy ngày này nàng ta thật sự là cũng không có nghỉ ngơi chút nào, trong này thẻ bài thân phận so với chúng ta cũng không ít hơn bao nhiêu!”

“Thật vậy chăng?” Tô Dự vội vàng đi đến bên cạnh Mộ Chỉ Ly, sau khi nhìn liền khẽ giật mình chợt nở nụ cười: “Cảm tình đây là thấy thẻ bài thân phận của chúng ta không đủ, đưa tới cho chúng ta ah!”

Mộ Vũ Hoài đang cứu tỉnh Cao Chính Thanh, nghe được lời nói của bọn họ cũng nói: “Như vậy tính ra, chúng ta rõ ràng còn phải cảm tạ Cao Chính Thanh! Nếu như không phải hắn mà nói, chúng ta chẳng phải cũng lấy không được!”

“Ha ha ”

Cao Chính Thanh sau khi tỉnh lại chính là chứng kiến ba người vẻ mặt vui vẻ, sờ lên đầu của chính mình, mặt mũi tràn đầy nghi hoặc: “Ta đây là làm sao vậy?”

Ba người cũng không có trực tiếp trả lời hắn, Tô Dự thì là hỏi ngược lại: “Ngươi thử nói xem?”

“Ta sau khi ăn hết thịt thú rừng xong đã cảm thấy đầu rất choáng váng, sau đó ta liền té xỉu…” Cao Chính Thanh lẩm bẩm nói, đột nhiên tựu như nhớ ra cái gì đó, nói: “Liễu cô nương?”

Ba người nhất trí gật đầu: “Chúng ta đều bị nàng kê đơn!”

Cao Chính Thanh vội vàng đứng lên, rất nhanh liền thấy được Liễu Thiên Thiên nằm trên mặt đất phía sau bọn Mộ Chỉ Ly, lập tức biết rõ tất nhiên là bọn họ làm, trên mặt hiện lên một ít ảo não: “Thực xin lỗi, ta không biết…” Trong lòng có một loại cảm giác may mắn, may mắn bọn họ thông minh, nếu không thật sự bị nàng làm mê choáng váng, hết thảy lúc trước bọn hắn làm chẳng phải đều là làm không công!

Mộ Vũ Hoài đi đến bên cạnh Cao Chính Thanh, vỗ bả vai Cao Chính Thanh: “Cao huynh, bây giờ chẳng phải là không có chuyện gì sao? Ngươi đừng suy nghĩ nhiều quá.”

“Mộ cô nương, ngươi là làm sao biết được ở trong thức ăn có dược hơn nữa làm cho Liễu cô nương hôn mê đi?”

Nghe nói như thế, khóe miệng Mộ Chỉ Ly không tự giác gợi lên mỉm cười: “Ta lau thuốc mê bên trên nhánh cây kia, thuốc mê ta chế tác xuyên thấu qua làn da cũng sẽ bị hấp thu, cho nên nàng liền choáng luôn. Về chuyện có thuốc mê, ngươi quên ta là một dược sư rồi hả? Đối với dược liệu ta vẫn là rất mẫn cảm, vừa ngửi là có thể đoán được rồi.”

Y thuật là chuyện nàng am hiểu nhất, tại những phương diện khác nàng còn có thể không đủ hiểu rõ, nhưng là đối với dược liệu các loại chỉ cần thoáng vừa ngửi nàng liền có thể đủ đoán được, có phối dược gì, hiệu quả gì nàng đều rõ như lòng bàn tay.

“Thì ra là thế, thật sự may mắn là có ngươi! Bằng không mà nói, ta…” Nói đến đây trên mặt Cao Chính Thanh cũng là hiện ra chút chua chát, nhìn khuôn mặt vô hại như thú nuôi trong nhà của Liễu Thiên Thiên, lắc đầu, hắn thật sự là rất dễ dàng tin tưởng người khác, về sau tuyệt đối không thể như vậy! Như vậy không riêng sẽ hại chính mình, còn có thể hại người bên cạnh.

Ba người thấy bộ dáng của Cao Chính Thanh biết rõ hắn đã ý thức được điểm này, cho nên bọn hắn cũng không nói, hắn có thể tiếp thu tới là tốt rồi.

“Chúng ta đi thôi.” Mộ Chỉ Ly lên tiếng, bọn hắn còn phải gấp rút lên đường, thật sự không nên ở chỗ này lãng phí thời gian.

“Nàng kia?” Mộ Võ Hoài hỏi, không xuống tay sao?

“Coi như xong, cho nàng một bài học tốt rồi, dù sao nàng cũng chỉ là hạ thuốc mê cho chúng ta, cũng không phải thuốc độc, về phần có thể hay không có dã thú xuất hiện, vậy thì cần dựa vào vận khí của nàng ta thôi.” Vậy cũng nhờ Liễu Thiên Thiên có vận khí tốt, nếu như nàng hạ thuốc độc, Mộ Chỉ Ly tuyệt đối sẽ không lưu tình chút nào!

Ba người rời đi rất nhanh, chỉ còn lại một mình liễu Thiên Thiên một người nằm nguyên tại chỗ.

Trong thời gian kế tiếp, Cao Chính Thanh đều không nói gì, chir một mình một người buồn bực bước đi, hiển nhiên là có tâm sự, đối với cái này ba người Mộ Chỉ Ly cũng không nói gì, cái chuyện Liễu Thiên Thiên này cho Cao Chính Thanh đả kích không nhỏ.

Hôm sau, đám người Mộ Chỉ Ly chạy tới chân núi Quyết Thắng, nhìn thấy phía trước ba chữ “Núi Quyết thắng” thật to, cả bọn Mộ Chỉ Ly thở dài một hơi, hôm nay là ngày cuối cùng, may mà bọn hắn đều chạy tới!

Cao Chính Thanh lúc này cũng là khôi phục bộ dáng trước kia, nhìn không ra có chỗ nào phiền muộn, bất quá bọn họ cũng đều biết về sau Cao Chính Thanh sẽ không giống trước kia đơn giản tin tưởng người khác như vậy.

Lúc đoàn người Mộ Chỉ Ly tới, ở đây không ít người đem ánh mắt chuyển đến trên người của bọn họ, thành La Thiên tuy rằng không lớn, nhưng là hiện tại số người không biết tên tuổi bọn họ đúng là rất ít.

Một cái thành trì nho nhỏ, diệt đi thành Ngải Mỹ, đánh bại thành Khâu Lũy, phế đi thành Thanh Long, chiến tích lần này đã đủ để bọn hắn ngạo thị tuyệt đại đa số người. Người ở chỗ này cơ hồ tất cả đều nghe qua tin tức này, ngay từ đầu lúc vừa nghe được bọn hắn cũng không tin, bất quá theo ngày càng nhiều người đàm luận, bọn hắn muốn không tin cũng không được!

Dù sao một người hai người nói có thể là lời đồn, nhưng là mấy trăm cá nhân nói vậy cũng không phải là lời đồn, mà là sự thật.

Đoàn người Mộ Chỉ Ly lựa chọn tác phong ít thể hiện, tìm một nơi nghỉ ngơi, bọn họ chờ người trong hoàng thất xuất hiện, nhìn xem với thẻ thân phận của bọn họ đến tột cùng có thể hay không tiến vào mười người đứng đầu.

“Chỉ Ly, cũng không ít người nhìn chằm chằm vào chúng ta a!”

“Đúng đấy, danh tiếng của chúng ta thế nhưng mà càng lúc càng lớn!” Tô dự lúc nói lên lời này cũng có cảm giác tự hào trên mặt, vừa mới bắt đầu hắn có chút ít tự ti vì đến từ thành trì nhỏ, nhưng bây giờ là hoàn toàn không vậy, hắn cho rằng tự hào!

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly lắc đầu cười nhẹ, nếu là có thể, nàng không hi vọng chính mình bị nhiều người biết rõ như vậy, phải biết càng là thể hiện cao giọng, số người nhìn chằm chằm vào bọn họ cũng càng nhiều, tương ứng nguy hiểm cũng càng nhiều, chẳng qua mấy lần ra tay lúc trước đều là sự tất phải thế, huống chi đều là phiền toái tìm tới tận cửa.

Nàng Mộ Chỉ Ly tuy sẽ không chủ động tìm người khác gây phiền toái, nhưng nếu là có người đến cửa khi dễ, nàng sẽ cho hắn biết mùi vị của việc nhắc phải tấm sắt là như thế nào!

Xung quanh người đến ngày càng nhiều, Mộ Chỉ Ly đánh giá một lượt, số người đến tuy nhiều, nhưng là so với số người dự thi đã ít hơn không ít, đoán chừng chỉ có trên dưới một ngàn người, không thể không nói cuộc cạnh tranh này thật sự là vô cùng tàn khốc.

Ngẫm lại cũng đúng, chết trong tay bốn người bọn họ có mười mấy người rồi, lấy tỷ lệ của bọn họ mà so, còn thừa một ngàn người đều xem như không tồi.

Theo thời gian càng ngày càng gần, đám người Mộ Chỉ Ly cũng có thể cảm nhận được người xung quanh đều đang không ngừng đánh giá đối phương, trong lòng âm thầm so đo chút gì đó, trong số nhiều người như vậy chỉ có mười người có thể thăng cấp, tiến vào vòng thi đấu cuối cùng, những người khác đều bị loại.

Không ai muốn bị loại, tự nhiên muốn thừa dịp thời gian cuối cùng này muốn trù bị một ít lợi thế, bất quá cũng còn có một ít người ủ rũ, hiển nhiên thẻ bài thân phận của bọn hắn bài đã bị cướp đi, mục đích tới nơi này chỉ là vì nhìn xem kết quả mà thôi. Trong lòng bọn hắn rất rõ ràng, bên trong nhiều cường giả như vậy bọn hắn căn bản cũng không có bất kỳ cơ hội nào, cho dù bọn hắn đánh lén thành công, mà bên cạnh có nhiều người như vậy chằm chằm vào, chỉ sợ sau một khắc bọn hắn liền trở thành mục tiêu của người khác.

Nguyễn Ngọc Hành sau khi nhìn thấy Mộ Chỉ Ly liền cười đi tới: “Mộ cô nương, chúng ta lại gặp mặt.” Trong lúc mơ hồ còn có thể chứng kiến kích động trong mắt của hắn, hắn chính là nhớ rõ lúc trước Mộ Chỉ Ly đã từng nói qua, thời điểm bọn họ gặp nhau lần tới, nàng nhất định sẽ tìm ra biện pháp chữa trị.

Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly cũng mỉm cười: “Đúng vậy a, Nguyễn công tử. Bệnh chứng của ngươi ta đã có phương án trị liệu, bất quá cụ thể còn phải thử nghiệm xong mới biết được.” Nàng biết rõ mục đích Nguyễn Ngọc Hành đến tìm nàng, cho nên cũng không nói nhiều lời khách sáo, chính những lời này mới là hắn muốn nghe nhất!

Nàng cũng nhận một phần nhân tình của Nguyễn Ngọc Hành, thời điểm tại vách núi hắn cũng không có ra tay, nếu không như hắn cũng gia nhập vòng chiến, cuối cùng Xích Long hỏa sâm thuộc về ai thật đúng là khó mà nói!

Nghe được Mộ Chỉ Ly nói vậy, Nguyễn Ngọc Hành vui vẻ ra mặt, vội nói: “Thật sự là phiền toái Mộ cô nương rồi, bất luận kết quả cuối cùng như thế nào, tại hạ cùng với mọi người trong nhà vô cùng cảm kích! Tất nhiên là sẽ dùng lễ trọng báo đáp!”

“Nguyễn công tử khách khí.” Mấy ngày nay tại trên đường đi nàng vẫn luôn tự đánh giá chứng bệnh của Nguyễn Ngọc Hành, chưa bao giờ từng quên, dù sao bệnh chứng là phương diện nàng cảm thấy hứng thú nhất, mà trong đoạn thời gian này nàng suy nghĩ đến rất nhiều ca bệnh tương tự, trước kia thời điểm trong nhà nàng nghiên cứu cũng không ít sách thuốc, cho dù nàng chưa từng gặp qua, trên sách cũng có chút ví dụ cơ bản giống nhau, cộng thêm năng lực suy một ra ba của nàng, rốt cục làm cho nàng nghĩ ra một phương pháp xử lý có thể thực hiện.

Cụ thể còn phải muốn thử nghiệm xong về sau mới có thể biết được, bất quá nàng tin tưởng cái này có thể được tám, chín phần.

Ngay tại thời điểm hai người nói chuyện với nhau, một giọng nói không hợp thời truyền tới: “Nguyễn Ngọc Hành, ngươi sẽ không thực cho rằng Mộ Chỉ Ly có thể trị liệu bệnh không chữa được của ngươi a?” Trong giọng nói mang theo một chút trào phúng cùng với nói móc, nghe nói như thế, lông mày hai người đều là nhíu lại.

Nguyễn Ngọc Hành quay đầu trở lại, trên trán lộ vẻ giận dữ, nhìn người nói chuyện kia mà nói: “Bao hồng Hiên, ngươi cũng không nên quá đáng!” Lời nói này của Bao Hồng Hiên không khác gì hành vi làm mất mặt hắn! Mặc dù biết hắn kiêng kỵ nhất liền là bệnh không tiện nói ra của mình, mà hắn lại cố tình nói ra trước mặt nhiều người như vậy, lại còn nói là bệnh không chữa được!

Quả nhiên, sau khi Bao Hồng Hiên nói xong lời này, ánh mắt người xung quanh nhìn về phía Nguyễn Ngọc Hành đều là thay đổi, bọn hắn ai cũng không nghĩ tới thiên chi kiêu tử mà bọn hắn hâm mộ vậy mà lại mắc bệnh không tiện nói ra, cái này bọn họ thật cũng không hâm mộ. Bọn hắn tình nguyện thực lực không tốt, cũng không muốn mắc bệnh không chữa được!

Đối với sự tức giận của Nguyễn Ngọc Hành, bao hồng hiên còn lại là không xem trọng: “Ta nói vốn chính là sự thật, bệnh của ngươi nhiều danh y như vậy đều không chữa được, nàng một nữ tử còn trẻ như vậy, có thể chữa khỏi? Ngươi cũng đừng bị mắc lừa!”

Nữ tử bên cạnh Bao Hồng Hiên cũng phụ họa nói: “Đúng đấy, một người đến từ thành trì nhỏ, có thể có được sư phụ lợi hại thế nào? Y thuật so với Bao Hồng Hiên ca ca của chúng ta căn bản cái gì cũng không tính!”

“Bao Hồng Hiên, chính ngươi không có năng lực kia mà thôi, thực lực Mộ cô nương có thể cao hơn ngươi nhiều!” Nghe lời nói của hai người, Nguyễn Ngọc Hành cười nhạt, hắn biết rõ Bao Hồng Hiên rất có tiềm lực trên phương diện dược lý, lúc trước hắn từng theo sư phụ của hắn đến xem bệnh cho hắn, cuối cùng không có thành công, hiện tại nhìn thấy chính mình đến nhờ Mộ Chỉ Ly, trong lòng tự nhiên là rất không phục.

Lúc này, Mộ Chỉ Ly cũng đã đại khái hiểu rõ, cảm tình người ta cũng không phải hướng về phía Nguyễn Ngọc Hành tới, mà là hướng về phía nàng tới!

“Nàng có thực lực? Nàng có thể có cái gì thực lực! Có thể làm cái dược đồng cũng không tệ rồi!” Bao Hồng Hiên không để bụng, lúc trước hắn cũng nghe một ít lời đồn về Mộ Chỉ Ly, nhưng là bất luận lời nói bên ngoài có bao nhiêu thật cỡ nào, hắn cũng không tin. Chữa khỏi gẫy tay? Đó căn bản không có khả năng, tại Thiên Huyền Đại Lục đây là tri thức bình thường, trừ phi nàng có thể luyện chế ra đan dược loại tiên phẩm.

Chính hắn thân là một dược sư tự nhiên biết rõ luyện chế đan dược khó khăn bao nhiêu, cũng biết dược sư thăng cấp khó như thế nào, cái này có thể khó hơn nhiều so với việc tăng lên thực lực, Mộ Chỉ Ly hiện tại liền hai mươi tuổi cũng chưa tới, tại phương diện dược lý có thể có bao nhiêu thành tựu? Có thể phân biệt được dược liệu, hiểu rõ hiệu quả của dược liệu cũng đã rất tốt.

Coi như là người rất có thiên phú, rất khá trở thành dược sư.

Sư phụ đã từng nói qua với hắn, hắn cực kỳ có thiên phú trên phương diện dược lý, mà đến tận bây giờ hắn cũng chẳng qua chỉ là gã dược sư luyện chế được đan dược cấp hai, mà còn là thiên tài dược sư được rất nhiều người đi theo tán tụng!

Ở trong mắt hắn xem ra, trong những người đồng lứa cùng tuổi không ai có thể mạnh hơn hắn, cho nên tại thời điểm tất cả mọi người nói Mộ Chỉ Ly là thiên tài dược sư, hắn mới sẽ cảm thấy không phục! Cho rằng có người đoạt vinh quang của hắn, hơn nữa là sử dụng thủ đoạn hèn hạ đến đạt được hết thảy.

“Bao công tử, cho dù chính ngươi là dược đồng, cũng đừng cho rằng người bên ngoài cũng giống ngươi đều là dược đồng.” Vẫn luôn lạnh nhạt nghe hai người nói chuyện, Mộ Chỉ Ly chậm rãi mở miệng nói, trên khuôn mặt trong trẻo nhưng lạnh lùng mang theo tí ti hàn ý.

Những phương diện khác nàng có thể không để ý, nhưng là tại phương diện y thuật nàng tuyệt đối không cho phép người bên ngoài sỉ nhục nàng! Đó là sự kiên trì từ trong xương của nàng, cũng là sự kiên trì của cả nhà nàng! Nàng sẽ làm cho người Thiên Huyền Đại Lục cũng biết sự thần kỳ của thuật châm cứu hơn nữa chịu thuyết phục!

Chuyện tình bọn hắn không làm được, châm cứu có thể làm được!

Bao Hồng Hiên không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly sẽ không chút lưu tình mà trào phúng hắn, ý tứ trào phúng hàm xúc trong lời nói này chính là hết mức rõ ràng, chợt dương lấy đầu nói: “Nghe ý của ngươi, đẳng cấp dược sư của ngươi rất cao đúng không? Ngươi là dược sư cấp mấy? Có bản lĩnh cầm chứng nhận dược sư ra đến cho ta xem một chút!”

Nguyễn Ngọc Hành hơi áy náy nhìn Mộ Chỉ Ly: “Mộ cô nương, thật sự là ngượng ngùng.” Nếu không phải hắn, Mộ Chỉ Ly cũng sẽ không bị bạch hồng hiên sỉ nhục như vậy.

“Nguyễn công tử không cần để ý.” Mộ Chỉ Ly cười trả lời, xoay người thuận tiện lấy một vật từ trong ngực ra, vật ấy không phải cái gì khác, chính là chứng nhận dược sư mà Bao Hồng Hiên ồn ào lấy muốn xem!

“Đây là của ta chứng nhận dược sư!” Hai vì sao ở mặt trên đã chứng minh cấp bậc dược sư hiện tại của Mộ Chỉ Ly.

Thấy thế, Bao Hồng Hiên cũng là sũng sờ, hắn không nghĩ tới Mộ Chỉ Ly vậy mà thật sự có, hơn nữa cùng hắn đều là dược sư! Tuổi Mộ Chỉ Ly hiện tại nhỏ hơn so với hắn, đây chẳng phải là nói thiên phú của nàng so với hắn còn mạnh hơn?

Nhưng mà, câu nói kế tiếp của Mộ Chỉ Ly lại làm cho bao hồng hiên ngơ ngẩn lần nữa: “Ta hiện tại đã có thể luyện chế ra đan dược cấp ba, chỉ qua là còn chưa đi Công Hội dược sư để nghiệm chứng mà thôi.”

“Ha ha, ngươi quả thực là “tính khẩu thư hoàng” (thuận miệng nói lung tung)! Đan dược cấp ba, ngươi làm sao có thể luyện chế ra, dược sư ta còn tin tưởng, nhưng là không có khả năng là đại dược sư!” Sau khi Bao Hồng Hiên kịp phản ứng liền cười lên ha hả, đây quả thực là thiên phương dạ đàm (chuyện nghìn lẻ một đêm, chuyện không thực), cho dù là người có thiên phú cao nhất cũng chưa từng tại tuổi trẻ như Mộ Chỉ Ly vậy đã trở thành đại dược sư.

Nguyễn Ngọc Hành cũng kinh ngạc nhìn Mộ Chỉ Ly, hắn tuy không phải dược sư, cũng thực hiểu rõ độ khó của việc thăng cấp dược sư, hắn biết rõ Bao Hồng Hiên hiện tại mới là dược sư mà thôi, chẳng lẽ đẳng cấp dược sư của Mộ Chỉ Ly so Bao Hồng Hiên còn mạnh hơn? Bất quá rất nhanh Nguyễn Ngọc Hành cũng không kinh ngạc nữa, chuyện nàng có thể trị liệu đứt tay chính hắn tận mắt nhìn thấy, tuyệt đối không phải là làm giả.

Nghĩ vậy, cho dù là Nguyễn Ngọc Hành cũng không khỏi bắt đầu ghen tị, thiên phú của Mộ Chỉ Ly có thể nói là yêu nghiệt!

Người Xung quanh cũng là thổn thức một hồi, nói thật bọn hắn cũng không tin Mộ Chỉ Ly có thể đạt tới bước này.

“Ngươi nói Mộ Chỉ Ly nói là thật hay giả đó?”

“Chiếu ta xem hơn phân nửa là giả dối, Mộ Chỉ Ly này hiện tại liền chưa tới hai mươi, thực lực đạt tới Lăng Thiên cảnh sơ cấp, dược sư đẳng cấp cũng đạt tới cấp hai, thành tích này đã rất khủng bố rồi, ta cũng đều không hiểu nàng như thế nào có nhiều tinh lực như vậy có thể chen chân vào cả hai phương diện này. Đại dược sư còn trẻ như vậy cho tới bây giờ ta còn đều chưa thấy qua, tại sao có thể là thật sự.”

“Vậy cũng đúng, thế nhưng mà ta xem bộ dạng Mộ Chỉ Ly cũng không giống là giả dối ah! Kỳ tích phát sinh trên người nàng đã đủ nhiều rồi, nhiều hơn nữa giống như cũng bình thường…”

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio