Khi trở về tâm tình của đám người Mộ Chỉ Ly đều mang theo chút trầm trọng , hoàn toàn ngược lại so với thái độ kích động và hưng phấn khi đi hoàng cung lúc trước.
Dật Sở cũng không cho rằng bọn hắn tự cao tự đại, chẳng qua là nói cho bọn họ biết thực tế rất khắc nghiệt. Chuyến này đi, sẽ không biết trước được kết quả, có lẽ sẽ phong sinh thủy khởi(gió đi khắp mọi nơi để mọi vật được sinh ra, nước đi đến đâu thì mọi vật đều đâm chồi nảy lộc ý là sẽ thuận buồn xuôi gió), cũng có thể biến thành thi thể không người nào hỏi thăm.
Tất cả mọi người có chút trầm mặc, nếu như không đi mà nói thì bọn họ sống ở Linh Viêm quốc cũng có thể nổi tiếng, chẳng qua cuộc sống như vậy cũng không phải là điều mà bọn họ muốn, cuối cùng vẫn là đuổi theo mục tiêu hay là thực lực!
Trong phòng.
Hàn Như Liệt trầm mặc nhìn Mộ Chỉ Ly, đưa tay vòng qua eo thon của nàng, nói: “Ly nhi, đang suy nghĩ tới lời nói của Dật Sở?” Cùng Ly nhi ở chung một chỗ lâu như vậy, hắn đối với tính tình của Mộ Chỉ Ly có thể nói rất rõ ràng, nhìn nét mặt của nàng cũng có thể đoán được ý nghĩ của nàng ấy.
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly khẽ gật đầu, nói: “Dường như Chủ thế giới và Phân thế giới cũng không có khác nhau quá lớn, nói vậy cuối cùng mục tiêu này vẫn là Cổ Võ môn phái, chẳng qua là thực lực của các đệ tử xê xích quá nhiều thôi.”
Ở Đại Lục Thiên Huyền, mình đã là Môn chủ Thiên Âm Môn, mà ở Chủ thế giới mình đến tư cách là đệ tử Cổ Võ môn phái cũng chưa đạt tới, như vậy chênh lệch đúng là rất lớn.
“Trên cái thế giới này đạo lý vốn là giống nhau, vân mệnh của đại lục tự nhiên cũng sẽ không khác nhau, mà những Tu Luyện Giả như chúng ta mới chỉ theo đuổi điểm cao nhất của võ học mà thôi.
Chỉ cần biết được cái mục tiêu này, những thứ khác hết thảy cũng không hề quan trọng nữa. Có lẽ lúc ngừng lại chúng ta sẽ mơ hồi, tại sao cực khổ tu luyện mà bỏ lỡ hưởng thụ cuộc sống, nhưng chỉ cần nghĩ tới sẽ không có người có thể bắt nạt được chúng ta, đây là những gì mà chúng ta muốn.
Chúng ta không riêng gì muốn báo thù cho sư phụ, còn có hết thảy ở Phân thế giới. Nếu như thông đạo nới với Phân thế giới đã sửa xong, người ở Chủ thế giới muốn tiến vào Phân thế giới, thì hậu quả tuyệt đối không thể lường trước được?”
Trong lòng Mộ Chỉ Ly giật mình, kinh ngạc nhìn Hàn Như Liệt, nàng không nghĩ tới Hàn Như Liệt lại nghĩ tới nhiều chuyện tình như vậy.
Hoàn toàn chính xác, đã qua nhiều năm Đại Lục Thiên Huyền đã bị chặt đứt liên lạc với Chủ thế giới, có tốt cũng có xấu, một khi người ở Chủ thế giới đi đến Đại Lục Thiên Huyền, căn bản sẽ không có người nào là đối thủ của bọn hắn.
Bất luận như thế nào, Đại Lục Thiên Huyền cũng là nhà của bọn họ, tự nhiên không cho phép người khác đi đến phá hư, cho nên tăng lên thực lực của mình càng quan trọng hơn.
Mặc dù thực lực của hai người bọn họ còn yếu kém nếu muốn thủ hộ Đại Lục Thiên Huyền có thể nói là không biết tự lượng sức mình, khả năng làm được một phần chính là một phần, bọn họ chỉ có thể đi tới không thể lui về sau, khả năng có thể làm được bao nhiêu thì cứ làm, về phần kết quả bọn họ cũng không thể biết trước được như thế nào.
“Ta hiểu được.” nét mặt Mộ Chỉ Ly hiện lên nụ cười, trầm mặc ban đầu biến mất không còn nữa, nhìn chăm chú vào con ngươi tràn đầy nhu tình của Hàn Như Liệt: “Cám ơn chàng, Liệt.”
“Đứa ngốc.” Hàn Như Liệt cười nói, nhìn Mộ Chỉ Ly đối với hắn sinh ra một chút ỷ lại, hắn cảm thấy rất vui vẻ.
Một ngày kia, sau khi cáo biệt Đông Phương gia, bọn người Mộ Chỉ Ly dưới sự hướng dẫn của người trong hoàng thất lên đường đi Trì Mân quốc.
Một ngày trước khi đi Đông Phương gia đã vì bốn người bọn họ cử hànhnghi thức đưa tiễn, Đông Phương Khiếu cùng với chư vị trưởng lão cũng để xuống khuôn mặt nghiêm nghị, cùng bốn người bọn họ nói chuyện một phen.
Lời nói này cũng không có trộn quá nhiều lợi ích, ngược lại phần lớn cũng là dặn dò thiện ý, nói cho bọn họ biết một số chuyện cần chú ý khi đi đến Trì Mân quốc, khiến cho đám người Mộ Chỉ Ly được lợi không nhỏ.
Mộ Chỉ Ly không biết đám người Đông Phương Khiếu làm như vậy là xuất phát từ thật lòng hay là lấy lui làm tiến, bất luận là loại mục đích gì, nàng đối với Đông Phương gia ấn tượng cũng rất là không tệ, nếu như ngày sau có thể lấy được thành tựu mà nói, thì cũng nên giúp đỡ Đông Phương gia một tay.
Bởi vì lực lượng không gian ở Chủ thế giới đã biến mất từ lâu, cho nên nơi này cũng không có tồn tại Truyện Tống Trận, như thế lại để cho Mộ Chỉ Ly lấy làm kinh hãi, cũng làm cho mình hiểu được tại sao khi mình xuất ra thuộc tính Không gian lại làm cho nhiều người khiếp sợ như vậy.
Từ Linh Viêm quốc đi đến Trì Mân quốc khoảng cách cũng không ngắn, nhưng với tu vi hiện nay của mọi người thì tốc độ lên đường cũng cực nhanh, cho nên cũng không có bao nhiêu vấn đề.
Quan hệ của mười người căn bản cũng rất tốt, giống như một tiểu đội, trong đó cũng không có xung đột gì, dù sao khi đến Trì Mân quốc cũng đều là người một nhà.
Tính ra trong mười người cùng nhau đi thì bọn Mộ Chỉ Ly chiếm gần một nửa rồi.
Cung Tuấn Bân và Hàn Như Liệt có quan hệ rất tốt, hiện tại nghiễm nhiên đã là huynh đệ với Hàn Như Liệt, giữa hai người lại càng không có gì cố kỵ.
“Cung huynh, đến ta giới thiệu cho ngươi một số người, đây là sư huynh ta ở Đông Phương gia Âu Dương Hào, bên cạnh hắn là tình lữ Trầm Tinh.” Hàn Như Liệt cười giới thiệu nói
Đoạn thời gian kế tiếp bọn họ đều muốn hiểu rõ về nhau hơn. Bọn hắn đã ra khỏi Đông Phương gia, đương nhiên cũng khôi phục tên họ vốn có.
“Đây là huynh đệ của ta – Cung Tuấn Bân.” Hàn Như Liệt quay đầu hướng hai người Âu Dương Hào giới thiệu.
. . . . . .
Đoạn đường đi đến Trì Mân quốc có thể nói là sóng êm biển lặng, tại trong địa bàn Linh Viêm quốc cũng không có ai không có mắt đi tìm bọn họ gây phiền toái, tương đương muốn chết sao?
Lần này hoàng thất phái ra người dẫn đường bọn họ gọi là Triệu bá, tuổi tác của Triệu bá so với bọn hắn cũng lớn hơn rất nhiều, cho nên xưng hô như thế cũng không có gì dị nghị.
Nửa tháng sau, đám người Mộ Chỉ Ly rốt cục đã biên giới Trì Mân quốc!
Vừa đến Trì Mân quốc, mọi người liền phát hiện Trì Mân quốc khác với Linh Viêm quốc, cho dù là biên cảnh thành trì xa xôi cũng lộ ra vẻ vô cùng náo nhiệt, trình độ phát triển cùng với nhân số vượt xa Linh Viêm quốc, để cho mọi người giật mình chính là thực lực của Tu Luyện Giả ởTrì Mân quốc so với Tu Luyện Giả ở Linh Viêm quốc mạnh hơn nhiều.
Triệu bá nhìn trên mặt mọi người trong lúc lơ đãng toát ra cảm khái, sau đó cười nói: “Thấy được chưa, đây chính là chênh lệch giữa Linh Viêm quốc và Chủ quốc, nhưng ta tin tưởng không bao lâu các ngươi cũng sẽ trở thành một Tu Luyện Giả nổi danh ở Chủ quốc.”
Nghe được lời Triệu bá nói, mọi người đều nhìn nhau cười một tiếng, khiếp sợ trong lòng đã xóa đi nhiều, một cỗ động lực cũng lặng lẽ xông lên đầu.
Mọi người ở dưới sự hướng dẫn của Triệu bá đi tới Hoàng Thành Trì Mân quốc sau, rung động và kinh ngạc ban đầu đã dần dần biến mất, nhìn lại cũng không hề cảm thấy kỳ quái nữa, ngược lại mọi người lại lo lắng sự tình trại huấn luyện hạt giống.
Dựa theo ý tứ của Triệu bá, ở trong trại huấn luyện hạt giống tu luyện so với những nơi tu luyện khác tốc độ sẽ nhanh hơn, mặc dù thời gian chỉ ngắn ngủn một năm nhưng khi tu luyện ở bên ngoài lại là mấy năm, cho nên dĩ vãng có rất nhiều đệ tử chen vỡ đầu cũng muốn đi vào trại huấn luyện hạt giống.
Về phần đến tột cùng là chuyện gì xảy ra, Triệu bá cũng không có nói cho bọn hắn biết, mọi người cũng không có hỏi nhiều, dù sao không bao lâu nữa bọn họ sẽ biết.
Ngoài dự liệu của mọi người, Triệu bá cũng không có dẫn bọn họ đi đến hoàng thất, mà là dẫn bọn họ đi đến một địa phương rất không thu hút ở Hoàng Thành, cho đến khi bọn họ nhìn thấy kiến trúc nơi đây mới hiểu được chuyện gì xảy ra, hóa ra trại huấn luyện hạt giống xây ở dạng địa phương này? Chỗ ẩn nấp này hoàn toàn không sai.
Khi đoàn người Triệu bá đi tới, còn không đợi Triệu bá nói chuyện, lão giả giữ cửa đã nhận ra Triệu bá, nói: “Linh Viêm quốc các ngươi tới cũng rất sớm a, mỗi lần Hạt giống chiến cũng là đứng nhất từ dưới đếm lên, mà lại vẫn có thể tích cực như vậy, thật cũng không sợ mất thể diện.”
Lý Chí Đào vừa nói xong, thì sắc mặt Triệu bá lộ ra vẻ rất khó coi. Bởi vì cái gọi là đánh người không nể mặt, Lý Chí Đào chính là kiểu người này a! Hết lần này tới lần khác hắn vẫn không thể cùng hắn ta cứng đối cứng, dù sao nơi này cũng là Trì Mân quốc chứ không phải Linh Viêm quốc.
Sắc mặt đám người Mộ Chỉ Ly cũng vô cùng khó coi, có người thậm chí không nhịn được nắm chặt quả đấm, muốn cho Lý Chí Đào một bài học!
“Lý đại nhân, mười đệ tử của Linh Viêm quốc đã đến đông đủ, có thể cho chúng ta tiến vào không?” Triệu bá ôn tồn nói
“Đợi một chút, ta còn phải tra xét thân phận của các ngươi, gần đây thế nhưng cũng có một số người giả mạo đến đây a. Nếu như để người giả mạo đi vào mà nói, trách nhiệm này ta cũng không gánh được?” Lý Chí Đào ra vẻ đạo mạo nói, trêu tức trong mắt cho dù là ai cũng đều có thể nhìn thấy rõ ràng.
Nhìn một màn trước mắt này, chân mày Mộ Chỉ Ly khẽ nhíu lại, nàng biết trong bốn nước chư hầu thì Linh Viêm quốc đứng chót, dĩ vãng ở Trì Mân quốc hoặc nhiều hoặc ít cũng sẽ bị chèn ép, chê cười lại càng không thiếu, nhưng là một lão giả giữ cửa cũng dám đối đãi như vậy với bọn họ, địa vị này thấp đến bao nhiêu a?
Nghe Lý Chí Đào nói, khuôn mặt Triệu bá hiện lên vẻ tức giận. Hắn đã hạ thấp tư thái đến như vậy, Lý Chí Đào lại vẫn không ngừng gây phiền toái, đây không khỏi thật là quá đáng đi, thời điểm hắn muốn phát tác, một đạo âm thanh truyền đến.
“Lý đại nhân thật đúng là tận trung với cương vị, cái này phải tra xét kỹ một chút, theo lý thuyết người Linh Viêm quốc cũng không thể nào kém như vậy, ta thấy giả mạo là khả năng rất lớn!”
Dương Phi ngang ngược càn rỡ tiêu sái đi tới, đi theo ở phía sau là mười tên đệ tử, rất hiển nhiên bọn họ hẳn là người ở nước chư hầu khác.
“Đây không phải là Bắc Hoàn quốc Dương đại nhân sao? Thực lực đệ tử lần này rất không tệ, nói vậy một năm sau nhất định có thể lấy được thành tích không tệ ở Hạt giống chiến.” Sắc mặt Lý Chí Đào, nịnh hót cười nói
“Thừa ngài cát ngôn(nhận lời may mắn của ngài), ha ha. Chúng ta có thể tiến vào sao?” Dương Phi vừa nói vừa khiêu khích nhìn Triệu bá, rõ ràng là hiển uy(lộ ra sự uy hiếp).
Nghe vậy, Lý Chí Đào vội vàng gật đầu nói: “Có thể có thể, điều này tự nhiên là có thể .” Lập tức mở ra đại môn để cho đám người Dương Phi đi vào.
“Lý đại nhân, ngươi làm như vậy không khỏi thật quá đáng! Tại sao người Bắc Hoàn quốc có thể đi vào, còn chúng ta thì phải tra xét?” Triệu bá tức giận nói, có thể nhẫn nại nhưng không thể nhẫn nhục, hắn coi như là đã nhìn ra bọn họ căn bản là cố ý tìm Linh Viêm quốc gây phiền toái! Thật sự không coi ai ra gì!
(Nguyên văn là “cẩu nhãn khán nhân đê”: Theo truyền thuyết Trung Quốc cổ đại, khi chó nhìn người, thấy người rất nhỏ, rất thấp. Thế nên chó không sợ người, không coi người ra gì, thấy người là cắn. Sau này người ta gọi những kẻ không coi ai ra gì là “cẩu nhãn khán nhân đê”.)
Lý Chí Đào giễu cợt cười một tiếng: “Ta chính là muốn tra xét thì thế nào? Ngươi có thể làm gì ta?”
Cung Tuấn Bân nhìn một màn này liền không nhịn được rồi, tức giận nói: “Ngươi không phải là người giữ cửa sao? Có gì đặc biệt hơn người, ở nơi này khoe khoang tới khoe khoang đi, là muốn vẫy đuôi cho ai xem đây?”
Nghe được Cung Tuấn Bân nói, mặt Lý Chí Đào trở nên xanh mét, trách mắng: “Còn ngươi là ai? Lại dám nói chuyện với ta như vậy? Hiện tại ta chính là hoài nghi thân phận của các ngươi, không xác nhận được thì không để cho các ngươi đi vào!”
Triệu bá vừa nghe Cung Tuấn Bân nói cũng biết chuyện này không cứu vãn được rồi, hiện tại muốn đi vào càng khó. Người trông cửa chính là Lý Chí Đào, hắn không cho bọn họ vào thì bọn họ cũng không có biện pháp đi vào, nếu không sẽ tạo thành hậu quả không thể tha thứ.
Cung Tuấn Bân đem tầm mắt chuyển sang nhìn Hàn Như Liệt, nếu có thể hắn thật muốn đánh tên Lý Chí Đào này một trận, đáng tiếc tình hình hiện giờ không cho phép hắn làm như vậy.
Nhận thấy được tầm mắt Cung Tuấn Bân, Hàn Như Liệt lắc đầu, chợt lên tiếng nói: “Ngươi muốn tra xét thân phận của chúng ta phải không? Không biết ngươi tra xét như thế nào?”
“Ta phải suy nghĩ thật kỹ, chờ ta nghĩ ra biện pháp tra xét rồi hãy nói.” Lý Chí Đào lên tiếng nói, hắn nơi nào muốn tra xét, người sáng suốt vừa nhìn cũng biết chuyện tình căn bản cũng không có cái gì, hắn chỉ muốn để cho người của Linh Viêm quốc mất mặt thôi.
Ai bảo lần trước khi hắn đến Linh Viêm quốc người ở nơi đó đã làm hắn mất mặt, hắn vốn là một người mang thù, thừa cơ hội này đương nhiên muốn đòi lại
Nghe vậy, Hàn Như Liệt vẻ mặt thành thật gật đầu: “Thật sự cũng cần tra xét một phen.”
Nghe được lời nói của Hàn Như Liệt, Lý Chí Đào còn tưởng hắn là thật đồng ý ý kiến của mình, lập tức cũng có chút đắc ý, ai ngờ câu tiếp theo của Hàn Như Liệt lại làm cho hắn hoàn toàn u mê.
“Trong thời gian mười giây, nếu như ngươi còn không có tra xét xong mà nói, chúng ta sẽ đi. Dù sao chúng ta cũng đã tới, đến lúc đó nếu là hỏi tới thì chúng ta chỉ cần nói Lý đại nhân đây chính là không cho chúng ta đi vào, chắc hẳn Hoàng thượng nhất định sẽ khích lệ ngươi tận tâm với công việc. ”
Lời này vừa nói ra, mọi người đều giật mình.
Khóe miệng Mộ Chỉ Ly chứa đựng nụ cười nhợt nhạt, im lặng đứng ở bên cạnh Hàn Như Liệt, không tiếng động ủng hộ .
Triệu bá chưa kịp phản ứng, vốn là khuôn mặt đang giận dỗi nhất thời vui vẻ không ít, lập tức đối với Hàn Như Liệt cũng là cảm kích không ít. Vẫn là người trẻ tuổi này thông minh a, kể từ đó, chỉ có thể buộc Lý Chí Đào cho đi, nếu không đến lúc đó hắn ta thật sự chịu không nổi trách nhiệm này rồi.
Cung Tuấn Bân lặng lẽ hướng Hàn Như Liệt giơ lên ngón tay cái, nói: “Cao, thật sự là cao!”
Lý Chí Đào tàn bạo trợn mắt nhìn Hàn Như Liệt một cái, vốn mình đang ở thế thượng phong, lại bị tiểu tử này phá hư. Nếu hắn đã không có biện pháp để tra xét, thì chỉ đành phải cho họ qua.
Cứ như vậy, đoàn người Linh Viêm quốc công khai đi tới trại huấn luyện hạt giống.
Dương Phi vốn tưởng rằng đoàn người Linh Viêm quốc còn phải đứng ở ngoài cửa lớn một hồi lâu mới được vào, không nghĩ tới chỉ trong chớp mắt bọn hắn đã ở phía sau, trong mắt không khỏi hiện lên một tia nghi ngờ, chuyện gì đã xảy ra với Lý Chí Đào rồi?
“A, nhanh như vậy đã xác nhận thân phận xong rồi?” Dương Phi cười nói, rất hiển nhiên đó cũng không phải sự quan tâm thiện ý, mà kèm theo chút châm chọc không thể nào che dấu.
“Tốc độ như vậy có phải hay không để ngươi giật mình rồi?” Triệu bá hỏi ngược lại, Lý Chí Đào là người Trì Mân quốc, cho nên hắn mới phải để ý, nhưng Bắc Hoàn quốc cũng giống bọn họ đều là nước chư hầu, sợ là thực lực so với Linh Viêm quốc cũng không mạnh hơn bao nhiêu, nên cũng không cần lo lắng.
“Có cái gì phải giật mình, trong Hạt giống chiến lần trước thành tích toàn quân các ngươi đều bị diệt, mới đúng là làm cho người ta giật mình, không biết lúc này có còn ý định tiếp tục không đây?Ha ha.”
Dương Phi cười lên ha hả, mà mười đệ tử phía sau hắn cũng cùng nhau nở nụ cười, ánh mắt nhìn về phía đám người Mộ Chỉ Ly tràn đầy khinh miệt.
Sắc mặt Triệu bá nhất thời âm trầm, nói: “Ba mươi năm Hà Đông ba mươi năm Hà Tây, Linh Viêm quốc ta như thế nào cũng không cần ngươi phải lo lắng! Nếu có tâm tình để quan tâm đến chuyện người khác không bằng tự lo lắng cho bản thân các ngươi đi.”
” Thật sự ta cũng không có lo lắng a, với thực lực của Bắc Hoàn quốc ta dù thế nào cũng không có rơi vào kết cục toàn quân bị diệt.” Dương Phi không thèm để ý chút nào nói, chợt thay đổi đề tài nói: “Lần này cũng mong các ngươi sẽ không rơi vào trên tay chúng ta nữa, nếu không đến lúc đó không cẩn thận giết chết các ngươi cũng không nên trách chúng ta, muốn trách cũng chỉ có thể trách các ngươi quá yếu!”
Vừa nói xong, Dương Phi mang theo đệ tử Bắc Hoàn quốc lớn lối hướng phía trước đi tới, không hề nữa để ý tới đám người Triệu bá đang đứng tại chỗ.
“Triệu bá, lúc trước ở trong Hạt giống chiến rốt cuộc là đã xảy ra chuyện gì?” Âu Dương Hào không khỏi lên tiếng hỏi, mặc dù Dật Sở đã nói cho bọn họ biết không ít chuyện tình ở Tư Cách Chiến, nhưng sự tình về Hạt giống chiến cũng chưa bao giờ đề cập tới.
Theo như lời nói của Dương Phi mọi người liền biết trong một lần tỷ thí ở Hạt giống chiến toàn bộ đệ tử của Linh Viêm quốc đều bị giết hết, xem ra người làm việc này chính là Bắc Hoàn quốc? Tuy trong lòng mọi người còn đang nghi hoặc, duy nhất có thể xác định được chính là ân oán giữa bọn họ với Bắc Hoàn quốc rất sâu.
Nhìn thấy sự nghi ngờ trên khuôn mặt của mọi người, Triệu bá thở dài, nói: “Thôi, chuyện này sớm muộn gì các ngươi cũng sẽ biết. Linh Viêm quốc chúng ta trong bốn nước chư hầu luôn luôn đứng chót, mà Bắc Hoàn quốc kia lại đứng ở vị trí thứ hai.
Đúng như lời Dương Phi nói, dĩ vãng có một lần tham gia tỷ thí ở Hạt giống chiến mười đệ tử của Linh Viêm quốc đều chết hết ở trên đài tỷ võ! Hạt giống chiến tàn khốc vượt xa khỏi sự tưởng tượng của các ngươi, cơ hồ mỗi cuộc tỷ thí đều có người chết, cho dù không chết thì cũng trọng thương, phàm là đụng phải đối thủ cũng là đánh cho đến chết.
Mà đệ tử của chúng ta phần lớn cũng là chết ở trong tay đệ tử Bắc Hoàn quốc, vốn đây cũng không phải là chuyện tình khoa trương gì. Dù sao này thương vong mọi người đều tiếp nhận, thế nhưng mà Bắc Hoàn quốc khắp nơi đều ép buộc, lại tuyên bố những lần tỷ thí Hạt giống chiến tiếp theo sẽ tiêu diệt toàn bộ đệ tử của chúng ta.”
“Thật là quá đáng!” Cung Tuấn Bân tức giận nói, hành vi cuả Bắc Hoàn quốc này thật sự quá kiêu ngạo, quả thực là chà đạp lên tôn nghiêm của Linh Viêm quốc!
Triệu bá sâu kín thở dài: “Linh Viêm quốc tiếp giáp với Bắc Hoàn quốc, ở giữa xugn đột không ngừng, lúc này mới tạo thành cục diện như thế. Cho nên Hạt giống chiến lần này các ngươi càng phải cẩn thận gấp đôi, thậm chí khi ở trong trại huấn luyện hạt giống cũng càng phải cẩn thận, người Bắc Hoàn quốc tùy thời sẽ gây khó dễ với các ngươi.
Mặc dù thực lực chúng ta cùng với Bắc Hoàn quốc chênh lệch đúng là không nhỏ, nhưng mà ta rất hi vọng các ngươi có thể không chịu thua kém, để cho người Bắc Hoàn quốc biết chúng ta cũng không phải dễ bắt nạt, để cho bọn họ trả giá thật nhiều! Đây cũng nguyện vọng lớn nhất đời này của ta.”
“Triệu bá, ngươi yên tâm, chúng ta nhất định sẽ làm được!”
“Đúng đấy, để xem Bắc Hoàn quốc sẽ lớn lối bao lâu !”
“Nhất định phải làm cho bọn họ biết được sự lợi hại của chúng ta, để cho bọn họ cụp đuôi làm người!”
Đối với tôn nghiêm của một quốc gia, nguyên bản mười người còn mang theo chút ngăn cách nay cũng cùng chung ý nghĩ, đó là địch nhân của bọn họ là đệ tử Bắc Hoàn quốc. Người sống không phải vì tranh giành một hơi thở sao?
Nhìn bộ dáng mọi người tràn đầy ý chí chiến đấu, Triệu bá vui mừng cười nói: “Các ngươi có chí khí như vậy thật tốt quá!”
Vốn là không khí bị đè nén sau lời thề son sắt của mọi người cũng là hoàn toàn tiêu tán, lúc này ở dưới sự hướng dẫn của Triệu bá cùng nhau đi báo danh.
“Ly nhi, nàng làm sao vậy?” Hàn Như Liệt nhìn Mộ Chỉ Ly bên cạnh đang nhíu chặt mày suy tư lên tiếng hỏi
Lúc trước hắn cũng cảm thấy Mộ Chỉ Ly khác thường rồi, nhưng lại không có cơ hội hỏi, chẳng lẽ Ly nhi bởi vì chuyện tình Bắc Hoàn quốc mà phiền não?
Nghe được Hàn Như Liệt hỏi, Mộ Chỉ Ly có chút không dám chắc nói: “Liệt, ta phát hiện một chuyện rất kỳ quái, cảm giác rất thân thiết, nhưng đây rõ ràng là chuyện không thể nào.”
Nhìn bộ dáng kia của Mộ Chỉ Ly, trong lòng Hàn Như Liệt cũng căng thẳng : “Chuyện gì?”
“Ta cảm nhận được hơi thở của Dật Thần .”
“Dật Trần? Hắn không phải là ở Linh Viêm quốc sao? Không thể nào đến nơi đây .” Hàn Như Liệt nghi ngờ nói, cho dù Dật Trần muốn tới cũng là một năm sau mới đến a.
Mộ Chỉ Ly lắc đầu: “Ta nói ở đây cũng không phải là Dật Trần ở Linh Viêm quốc, mà là Bụi Thái Lang Dật Thần!”
“Ngươi nói cái gì?” Hàn Như Liệt mở to hai mắt nhìn, điều này so với Dật Trần tới đây còn muốn cho hắn cảm thấy không thể tin: “Có thể hay không nàng cảm nhận sai rồi?”
“Chàng cũng biết, Dật Thần là yêu sủng của ta, ta cùng hắn trong lúc có tâm linh tương thông, thời điểm ở gần nhau ta có thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn.
Hiện tại ta có cảm giác như vậy, hơn nữa ta cảm giác được hắn càng ngày càng tới gần chúng ta, chẳng qua chỉ cáchchúng ta một khoảng cách nhất định mà thôi. Nếu như là ở Đại Lục Thiên Huyền ta có thể khẳng định đây chắc chắn là Dật Thần, nhưng bây giờ là ở Chủ thế giới a!”
Hàn Như Liệt ổn định lại tinh thần, suy nghĩ theo như lời Mộ Chỉ Lynói, đột nhiên ngẩng đầu lên nói: “Ly nhi, ngươi nói có thể hay không Thiên nhi và Dật Thần cũng đến Chủ thế giới rồi?”
Nếu bọn họ có thể đi tới chủ thế giới, như vậy thì bọn Dật Thần cũng có thể a, cho dù bọn họ đến Chủ thế giới cũng là ở Linh Viêm quốc a, căn bản không thể nào biết được tin tức của bọn hắn.
“Ta cũng vậy không biết, nếu như bọn họ ở Chủ thế giới thì nhất định sẽ tìm cách liên lạc với chúng ta, làm sao có thể vẫn cũng không có tin tức của bọn hắn?” Mộ Chỉ Ly lẩm bẩm nói: “Nếu như là sự thật thì tốt rồi, lâu như vậy không gặp bọn họ, nhưng ta thật muốn gặp bọn họ a.”
Kể từ khi nàng đi tới Đại Lục Thiên Huyền vẫn có Thiên nhi và Dật Thần theo ở bên cạnh, mà nàng cũng sớm thành thói quen có bọn họ làm bạn. Đi vào Chủ thế giới những ngày này nàng lại càng thường xuyên nhớ tới bọn họ, thật hy vọng có thể lại nhìn thấy bọn họ.
Nhìn trên mặt Mộ Chỉ Ly toát ra hoài niệm, Hàn Như Liệt ôm lên vai Mộ Chỉ Ly, nói: “Ly nhi, nếu quả thật là Dật Thần, mà nàng còn có thể cảm nhận được sự hiện hữu của hắn, như vậy hắn ta cũng nhất định có thể cảm nhận được nàng, đến lúc đó nhìn thấy mặt chẳng phải sẽ biết rồi sao?”
Nghe vậy, Mộ Chỉ Ly gật đầu: “Nói cũng đúng! Hy vọng là vậy!” Chỉ tiếc là vừa mới tới trại huấn luyện hạt giống không thể tùy ý đi ra ngoài, nếu không nàng cũng đi nhìn một chút.
Trên thực tế, hết thảy đúng như những gì Hàn Như Liệt đã đoán.
Thời điểm Mộ Dật Thần đến Trì Mân quốc đã cảm nhận được sự tồn tại của Mộ Chỉ Ly, lập tức trong mắt hắn hiện lên vẻ mừng rỡ, gấp rút hướngThiên nhi nói: “Thiên nhi, Chỉ Ly tỷ quả nhiên ở Trì Mân quốc! Ta đã cảm nhận được hơi thở của tỷ ấy!”
“Có thật không?” Thiên nhi vui mừng: “Kia nhanh đi thôi!”