Hai người do dự chỉ trong chốc lát, trên khuôn mặt xẹt qua tia chần chừ, cuối cùng vẫn là không có đi vào quấy rầy. Buổi đấu giá này đã sắp bắt đầu rồi, bây giờ đi vào cũng nói không hơn được mấy câu, chi bằng chờ sau khi buổi đấu giá kết thúc rồi lên nói một hai.
Cùng với sự xuất hiện của một vị lão giả mặc áo bào đen, sân đấu giá vốn đang ồn ào đến cực điểm, trong khoảnh khắc yên tĩnh lại, mọi người đều dừng tán gẫu xôn xao lại, ngược lại đem ánh mắt hướng về phía lão giả ở trên đài cao.
Một bộ áo bào màu đen tinh xảo đem thân thể cơ bắp của lão giả che kín mít, tầng tầng lớp lớp xuất hiện ở trên khuôn mặt già nua của lão, song, trong lúc lơ đãng ánh mắt của ông tahiện lên tia tinh khôn lợi hại làm cho người ta không dám khinh thường.
“Chắc hẳn chư vị cũng đã chờ phát chán rồi ,ta cũng sẽ không nói chuyện làm cho người ta chán ghét.” Trên khuôn mặt tang thương của lão giả kia hiện lên một nụ cười hiền lành nhàn nhạt, nhìn mọi người chen chúc ở hàng đầu tiên cười tủm tỉm, tầm mắt của hắn ngầm quét qua trên người những người có chút thế lực.
Là một lão đạo đấu giá sư kinh nghiệm, ông biết rõ mọi người nghĩ cái gì, muốn cái gì, không muốn như thế nào, cho nên những lời không cần thiết bị ông trực tiếp tỉnh lược đi. Chiêu thức này của lão giả giành được sự ủng hộ của cả sảnh đường, không ít người có thân phận cao cũng gật đầu đồng ý, không thể nghi ngờ lời nói này đã nói đến điều ở đáy lòng của bọn hắn.
“Chất lượng của buổi đấu giá Mễ Thức chúng ta tin rằng mọi người đều hiểu rõ, tin rằng bảo bối của lần đấu giá này cũng sẽ chắc chắn không làm cho mọi người thất vọng!” Lão giả vỗ nhẹ nhẹ tay, cất cao giọng nói: “Bây giờ, ta tuyên bố buổi đấu giá lần này chính thức bắt đầu!”
Kèm theo tiếng vỗ tay của lão giả, một cô gái xinh đẹp mặc quần màu đỏ, lộ ra một mảng lớn cảnh xuân uốn éo eo chậm rãi đi ra từ phía sau màn, bộ dáng ăn mặc mát mẻ như vậy làm cho không ít nam tử mở to mắt nhìn chằm chằm, từng tiếng nuốt nước bọt vang lên, vô số tầm mắt nóng bỏng đều rơi xuống trên người nữ tử.
Hai tay nữ tử bưng một cái khay, trên khay có một miếng gấm màu đỏ đậy lên, làm cho không ai có thể nhìn trộm. Mặt mỉm cười đem cái khay đặt ở trên bàn trước mặt lão giả, nữ tử lúc này mới chậm rãi đi xuống đài, làm cho một hồi tiếng than thở vang lên.
Tay của lão giả đột nhiên hất lên, bảo bối ở dưới miếng gấm màu đỏ cũng hoàn toàn hiện ra ở trong tầm mắt của mọi người. Một thanh trường kiếm toàn thân màu xanh biếc lẳng lặng nằm yên ở trên khay, ở dưới sự chiếu sáng của ngọn đèn, phản xạ lại hàn quang dày đặc.
Kiểu dáng xanh ngọc trong suốt không biết là dùng vật liệu gì để chế tạo thành, nó trong suốt giống như thủy tinh, so với tác phẩm nghệ thuật bình thường lại càng hấp dẫn ánh mắt người ta hơn, lưu chuyển ở trong ánh sáng rực rỡ là một sự lạnh lẽo nhiếp nhân tâm phách tỏa ra.
“Kiếm này tên là Bích Hàn Chi Khắc, điều xấu hổ chính là vật liệu làm nên thanh kiếm này rất đặc thù, dựa vào nhãn lực của giám định sư bán đấu giá như ta cũng không có cách nào nhận định.” Lão giả thở dài một hơi, chậm rãi nói, trong giọng nói mang theo chút bất đắc dĩ, trong mắt hắn lại lặng lẽ xẹt qua một tia tinh quang.
Nghe vậy, trong mắt mọi người đều hiện lên sự kinh ngạc. Ở buổi đấu giá Mễ Thức này có rất nhiều giám định sư trong nước tiếng tăm lừng lẫy, nhãn lực lại càng không phải nói, chất liệu có thể làm cho bọn họ giám định không ra, chắc hẳn là không tầm thường.
Nhìn thấy sự chú ý của mọi người đều bị dời đến đây, lúc này lão giả mới tiếp tục nói: “Kiếm này có thể nói là chém sắt như chém bùn, cộng thêm bản thân nó có Băng Hàn chi lực, nếu như người tu luyện thủy chúc tính sử dụng, uy lực lúc giao chiến tất nhiên có thể gia tăng rất nhiều. Thần binh lợi khí, nếu vật này đi lại trên thế giới thì hiệu dụng vô cùng, chư vị chớ có keo kiệt tiền tài trong túi nha.”
Nghe được lời nói kích động của lão giả, không ít người nhìn về phía Bích Hàn Chi Khắc, trong mắt đều tuôn ra ngọn lửa hừng hực. Số lượng Tu Luyện Giả tu luyện thuộctính thủy lại cũng không ít. Tác dụng của Bích Hàn Chi Khắc đối với bọn họ không thể coi thường.
Đồng tử đen nháy của Mộ Chỉ Ly không có nửa điểm dao động, cái Bích Hàn Chi Khắc đúng là bảo bối nhưng không có tác dụng gì lớn đối với nàng, trong tay nàng có kiếm Vị Ương thì cũng không cần vũ khí khác. Giương mắt nhìn về phía bọn Thiên nhi, không ngoài dự đoán ba người kia cũng không có hứng thú, bọn hắn cũng không phải Tu Luyện Giả thuộc tính Thủy.
Vào lúc bốn người đang trầm mặc, phòng đấu giá lúc này lại náo nhiệt vô cùng. Âm thanh tăng giá ùn ùn vang lên, Bích Hàn Chi Khắc giá quy định là vạn trúc cơ đan, trong một khoảng thời gian ngắn đã đột phá lên vạn đại quan, mà sự nhiệt tình của mọi người không có một chút nào suy yếu bởi vì giá cao.
“Người chủ trì buổi đấu giá Mễ Thức thật sự là không thể nào ngờ tới a, chỉ vài lời đã tạo nên một phen dậy sóng, cái Bích Hàn Chi Khắc này có thể nói là một cái khở đầu tốt đẹp rồi.” Trong con ngươi màu xanh biếc của Hàn Như Liệt sâu kín nhìn lão giả một cái, chậm rãi cảm khái nói.
Khóe miệng của Mộ Chỉ Ly nổi lên một nụ cười thản nhiên: “Chính xác, vị lão giả này dày dặn kinh nghiệm, ta thấy lần này gõ xuống, món đồ gì cũng trả giá cao hơn so với lần trước đấy.”
Trong đại sảnh yên tĩnh bỗng nhiên có một giọng nói lạnh lùng vang lên thu hút sự chú ý của bốn người, theo phương hướng của giọng nói kia truyền đến, bốn người thấy rõ người nói chuyện, người này hiển nhiên chính là Lăng Lạc Trần! Giọng nói trong trẻo lạnh lùng không mang theo một chút độ ấm nào như vậy, ngoại trừ hắn ra, sợ là cũng chẳng có ai có thể nói ra.
Có lẽ là vì khiêm tốn, không làm cho người khác chú ý, hôm nay Lăng Lạc Trần mặc một bộ quần áo màu đen, cơ hồ cùng với cái ghế màu đen kia hòa lại thành một, nhưng thân thể cao ngất cùng với khuôn mặt tuấn lãng xuất trần lại không có cách nào che giấu.
Tư Đồ Dao cùng với Tuyết Nghiên Hách Nhiên lại ngồi ngay ngắn ở cái ghế khác bên cạnh, hai người cũng mặc một bộ quần áo màu đen giống nhau, cùng với người bên cạnh ăn mặc không khác nhau tí gì. Chính là bởi vì bọn họ ăn mặc khác biệt, đám người Mộ Chỉ Ly mới có thể chỉ trong cái nhìn đầu tiên từ trong đám người nhận ra bọn họ tới.
“Đám người Lăng đại ca cũng ở đây, sớm biết vậy, đã gọi bọn họ cùng di rồi.” Mộ Dật Thần ngẩn người, bình tĩnh chậm rãi lên tiếng nói.
Mộ Chỉ Ly bất đắc dĩ cười một tiếng, “ Nếu không phải các ngươi tới vào đúng ngày hôm nay, ta và Liệt còn đang bế quan tu luyện, ngay cả có buổi bán đấu giá cũng không biết.”
“Có lẽ Lăng huynh bọn họ biết chúng ta bế quan, cho nên không có tới quấy rầy đi. Lại nói, đúng là rất đúng dịp, thuộc tính thiên phú của Lăng huynh chính là thuộc tính Thủy, lại thêm ở Đại Lục Thiên Huyền hắn vẫn tu luyện hàn khí, Bích Hàn Chi Khắc này ngược lại, lại rất thích hợp với hắn.” Hàn Như Liệt nghĩ ngợi một lát sau cười nhạt nói.
“ vạn!”
Giọng nói trong trẻo lạnh lùng của Lăng Lạc Trần ở trong đại sảnh vang lên, rất dễ nghe.
Tầm mắt của không ít người cũng rơi vào trên người Lăng Lạc Trần, cái giá tám trăm vạn lượng này đã là không thấp, nói vậy người này hẳn là đệ tự nổi danh trong tứ đại thế lực rồi, bằng không nhất định là sẽ không lấy ra nhiều trúc cơ đan như vậy.
“ vạn!” Một giọng nói trầm thấp khác vang lên ngay sau đó, đối phương gần như khiêu khích nhìn Lăng Lạc Trần một cái, khóe miệng nhếch lên một phần như có như không tạo thành một nụ cười.
Lúc làm giá cả lên cao tới vạn, sự sôi nổi của buổi bán đấu giá đã dần dần chìm xuống, rất nhiều người đều là có lòng nhưng không đủ lực, dù sao một khoản tiền lớn như vậy cũng không phải là dễ dàng có thể lấy ra.
Tầm mắt của đám người Mộ Chỉ Ly cũng rơi vào trên người người vừa nói chuyện, từ trang phục mặt ở trên người hắn là có thể đoán được hắn chính là đệ tử của Lương gia, chẳng qua là Mộ Chỉ Ly cũng không có cái ấn tượng gì với hắn.
“Lại là người Lương gia, ta nói là người Lương gia vẫn luôn nhằm vào đệ tử của Đại Lục Thiên Huyền chúng ta a.” Mộ Chỉ Ly không nóng không lạnh nói, sâu trong đáy mắt chợt lóe lên tia rét lạnh, sự uy hiếp nhàn nhạt cho dù là ai cũng có thể nghe ra.
“Dựa theo cái tình hình này, Lăng đại ca muốn chụp được cái Bích Hàn Chi Khắc này sợ là rất khó khăn đây.” Thiên Nhi cau mày nói.
“Giọng của Lăng đại ca đã bắt đầu chậm lại rồi, chắc hẳn giá cao như vậy đã sớm đạt đến giới hạn của bọn họ. Ta tò mò không biết bọn họ vừa mới tới Chủ Thế Giới không lâu, sao lại có nhiều tiền như vậy?” Khuôn mặt thanh tú cởi mở của Mộ Dật Thần lộ ra chút nghi ngờ và tò mò.
Nghe vậy, Hàn Như Liệt cúi đầu cười một tiếng, “Các ngươi lại quên thân phận của Tư Đồ Diêu, thiếu tông chủ của Dược Tông hắn còn có thể thiếu hụt đan dược sao? Tùy tiện cầm mấy viên đan dược đi ra ngoài bán, chắc chắn giá trị cũng sẽ không thấp.”
Khuôn mặt của Mộ Dật Thần hiện ra vẻ đã hiểu rõ, vỗ gáy của mình một cái, nói: “Đúng vậy, sao ta lại quên mất chuyện này. Cho dù tiền của của bọn họ không ít, nhưng muốn mua được Bích Hàn Chi Khắc này, cũng phải giao ra một món tiền không nhỏ. Ta thấy đệ tử không ngừng tăng giá căn bản không phải là muốn, chẳng qua là muốn nâng cao giá, không biết sao Lăng đại ca lại thật sự rất muốn cái Bích Hàn Chi Khắc này.”
Giờ phút này, cục diện ở trong đại sảnh đã lạnh xuống, nghiêm túc, sắc mặt Lăng Lạc Trần bất thiện nhìn về phía Lương Triết Khiêm, trong con ngươi đen như mực xẹt qua một tia rét lạnh, “ vạn!”
Hắn chính là vì cái Bích Hàn Chi Khắc này mà cố ý tới đây, không ngờ được ở đây lại đụng phải kẻ thù không đội trời chung Lương Triết Khiêm, trải qua một phen quấy rối của hắn ta như vậy, tất cả gia sản của mình cũng đã lấy ra rồi, nếu lại tiếp tục nữa, giá phải trả cho món đồ này không khỏi quá lớn một chút.
Lương Triết Khiêm cũng có chút do dự, hắn cũng không phải là người tu luyện thuộc tính Thủy, Bích Hàn Chi Khắc này đối với hắn cũng không có tác dụng lớn, chỉ là vì chỉnh Lăng Lạc Trần. Nếu như mình lại ra giá nữa, Lăng Lạc Trần không cùng nói, vậy thì món đồ này chẳng phải là lại đập ở trong tay hắn sao?
Đột nhiên, trong ghế lô màu vàng truyền tới một giọng nói trong trẻo lạnh lùng, “ vạn!” Trong giọng nói lạnh nhạt đấy tràn đầy một cỗ khí thế khó tả, mọi người nghe được không khỏi ngẩn ra.
Vội vàng quay đầu lại nhìn về phía người trong ghế lô màu vàng, suy đoán rốt cục người ở bên trong là ai. Trên thực tế, trong lòng của bọn họ cũng đoán ra được đại khái, ở đây ngoại trừ người của Hoàng thất ra, sợ cũng chỉ có hai vị đệ tử khó lường của Đông Phương gia kia đi.
Nghe được giọng nói truyền tới từ trong ghế lô màu vàng, Lương Triết Khiêm sắc mặt vui mừng, hướng về phía Lăng Lạc Trần vẫy tay, trong nụ cười tràn ngập sự đắc ý, ngược lại đem tầm mắt chuyển hướng khỏi chỗ hắn ta, hiển nhiên là bỏ qua.
Lăng Lạc Trần như có điều suy nghĩ nhìn cái ghế lô đang đóng chặt cửa một cái, suy nghĩ một lát, vẫn là không có tiếp tục ra giá. Toàn bộ tài sản của hắn bây giờ cũng chi có vạn trúc cơ đan, còn có cái tư cách gì để tranh đoạt với đối phương?
Tư Đồ Diêu âm thầm thở dài, nắm đấm nhẹ nhàng đập xuống ngực Lăng Lạc Trần, không tiếng động an ủi hắn. Hắn vẫn còn nhớ được, khi đó Lăng Lạc Trần nhìn thấy Bích Hàn Chi Khắc ở trên quyển sách minh họa, thì trong con ngươi hiện lên ánh sáng rực rỡ. Rõ ràng đây là vũ khí mà hắn ta tha thiết mong chờ.
Chính là bởi vì Lăng Lạc Trần cần, hắn mới liên tục luyện đan để đem ra bán đấu giá, ai mà ngờ được Bích Hàn Chi Khắc vốn là giá không quá vạn, lại có thể nâng lên cái giá cao như vậy.
Cảm nhận được sự an ủi của Tư Đồ Diêu, Lăng Lạc Trần khẽ gật đầu, khóe miệng kéo nên một nụ cười nhàn nhạt, trong tròng mắt cũng là am hiểu, lạnh lùng nhìn lướt qua Lương Triết Khiêm, hiển nhiên là đã đem thù này ghi tạc ở trong lòng.
“Đợi sau khi kết thúc buổi đấu giá lần này, chúng ta sẽ làm cho tên Lương Triết Khiêm kia trả giá thật lớn.” Tư Đồ Diêu lạnh lùng nói, trên khuôn mặt tuấn lãng kia hiện lên một độ cong nguy hiểm, ở sâu trong đáy mắt lặng lẽ hiện lên một tia ngoan độc.
Lăng Lạc Trần mặt lạnh lùng, nhìn Tư Đồ Diêu một cái thật sâu. Dựa vào tình cảm huynh đệ của bọn họ đến nay, chỉ cần một ánh mắt của đối phương cũng đủ để hiểu.
Liễu Tuyết Nghiên yên lặng ngồi ở một bên, nhìn Lăng Lạc Trần cùng Tư Đồ Diêu toát ra sự ăn ý trong lúc lơ đãng, khóe miệng giương lên thành một độ cong nhàn nhạt.
“Vị khách ở trong ghế lô màu vàng dành cho khách quý ra giá vạn! Có ai muốn nâng giá nữa không?” Trên khuôn mặt già nua của lão giả kia xuất hiện nụ cười vui vẻ, món đồ được đem ra đấu giá đầu tiên đã có thể được cái giá cao như vậy, thật ngoài dự liệu của hắn.
Vừa nói xong, toàn trường hoàn toàn yên tĩnh.
Cái giá cao như thế chỉ vì một cây lợi kiếm, vượt ra khỏi cái ranh giới cuối cùng mà mọi người có thể thừa nhận được, có lẽ ngoại trừ người có khát vọng cực kỳ với thanh kiếm này, sợ là sẽ chẳng có ai có thể ra cái giá cao như vậy. Huống chi bây giờ người ra giá lại là vị khách ở trong ghế lô màu vàng dành cho khách quý, ai cũng không muốn đụng vào cái chân mày(ý là điểm mấu chốt, hay nguy hiểm) này.
Rầm!
Cái búa nhỏ màu vàng ở trong tay lão giả đột nhiên gõ xuống, giải quyết dứt khoát!
“Chúc mừng vị khách ở trong ghế lô màu vàng dành cho khách quý, Bích Hàn Chi Khắc thuộc về ngài!” Lão giả cao giọng tuyên bố, đúng lúc này một cô gái đi tới, đem Bích Hàn Chi Khắc bưng xuống, cùng lúc đó, một nữ hầu xinh đẹp cầm một món đồ đấu giá bưng lên.
Cũng không lâu lắm, nữ hầu kia đem Bích Hàn Chi Khắc tới trong ghế lô màu vàng. Mộ Chỉ Ly không khỏi đánh giá cái Bích Hàn Chi Khắc hao tốn một món tiền lớn kia, liếc mắt nhìn một cái đã có thể cảm nhận được băng hàn mà nó tỏa ra. Nhiệt độ ở bên trong ghế lô dường như đột ngột giảm xuống, làm cho Thiên Nhi ríu rít lấy làm kỳ lạ.
“Bích Hàn Chi Khắc này quả nhiên không phải là vật phàm, băng hàn chi lực cực kỳ mạnh mẽ, nếu như Lăng đại ca sử dụng nó, nhất định sẽ như hổ thêm cánh.” Mộ Chỉ Ly đánh giá toàn bộ thân kiếm rồi tán dương nói.
“Bảo bối như vậy, nếu như buổi đấu giá Mễ Thức này biết được nguồn gốc của nó, chỉ sợ là giá cả của nó sẽ lên cao không ngừng.” Hàn Như Liệt trầm ngâm chốc lát, hai đôi mắt sáng ngời tỏa ra sự sáng suốt, chậm rãi nói.
Dựa vào nhãn lực của hắn, mặc dù không biết cái Bích Hàn Chi Khắc này nguồn gốc là đâu, nhưng có thể nhìn ra nó không đơn giản. Có lẽ giờ phút này bọn họ nhìn thấy chỉ là một phần của Bích Hàn Chi Khắc, dùng vạn trúc cơ đan để mua coi như là chiếm được đại tiện nghi.
“Bảo bối này không nhìn kỹ thì không thể nào biết được, nếu như người khác cũng tới gần như vậy để đánh giá, cái giá vạn nhất định sẽ không mua được.” Mộ Dật Thần cười nhạt nói
Giờ phút này lão giả đã bắt đầu bán đấu giá món đồ thứ hai, đại sảnh vốn hơi có vẻ yên lặng dường như trong nháy mắt đã nghênh đón một trận cao trào mới. Lời nói đúng lúc của lão giả luôn có thể khơi gợi lên hứng thú của mọi người, khiến cho cái giá cuối cùng vượt xa giá trị của bản thân nó.
Song, mấy cái bảo bối tiếp theo, đám người Mộ Chỉ Ly cũng không ra giá. Những món đồ này phần lớn là do Trưởng lão mua về làm phần thưởng cho đệ tử, đối với bọn hắn mà nói cũng không có cái tác dụng gì.
Thứ mà Mộ Chỉ Ly muốn, nhất định phải có không thể nghi ngờ chính là mấy bụi dược liệu khó gặp, sau khi gõ hơn mười món bảo bối, một món đồ đã khơi lên sự hứng thú của Mộ Chỉ Ly.
Đặt ở trên bàn chính là một hộp sắt hoen gỉ loang lổ, niên đại rõ ràng là rất xưa, bộ dạng tàn tạ, nếu không phải là đặt ở trong buổi đấu giá, mọi người nhất định sẽ cho rằng đây là một món phế phẩm.
Sau khi lão giả nhìn thấy sự hiếu kỳ được toát ra từ trong mắt mọi người, lúc này mới chậm rãi lên tiếng nói: “Mọi người cẩn thận, chớ xem thường cái hộp sắt này, đây là từ thời viễn cổ lưu lại, chỉ là thời gian quá lâu, bên ngoài đã bị ăn mòn rồi.”
“Mọi người đều biết, bí kỹ viễn cổ cường đại, cái hộp sắt này căn cứ vào sự giám định của Giám định sư phòng đấu giá, trong hộp sắt này có một bý kỹ tồn tại. Chỉ là trong nháy mắt, khi mở cái bí kỹ kia ra, nội dung sẽ được dung nhập vào trong đầu, chúng ta không có cách nào lấy ra, cũng không có cách nào phán đoán ra rốt cục là cái bí kỹ gì.
Sau khi mọi người mua về mới biết được, nói vậy, thứ đồ mà viễn cổ lưu lại hẳn sẽ không tệ, giá quy định của bí kỹ mà hội đấu giá đưa ra là vạn!”
Nghe xong lời của lão giả, đại sảnh lâm vào trong sự yên tĩnh ngắn ngủi, chợt rối rít châu đầu ghé tai. Bỏ ra vạn để mua cái bí kỹ vốn cũng chẳng biết là cái gì, mọi người hiển nhiên là có chút chần chờ. Bí kỹ này nếu như có thể dùng rõ ràng là vật vô cùng có giá trị, nhưng nếu như là phế vật một chút cũng không dùng được, đây chẳng phải là thua thiệt lớn sao?
Cái hộp sắt này không khác gì một canh bạc, đánh cuộc tốt thì kiếm được, nếu đánh cuộc không tốt thì cũng chỉ có thể tự mình nhận lấy. Không biết sao cái giá năm trăm vạn thực sự không thấp, người có thể lấy ra một cái giá cao như vậy chỉ vì đánh cuộc một phen vẫn là cực ít.
Lão giả nhìn đại sảnh lâm vào trong trầm mặc, sắc mặt của hắn lạnh nhạt, cũng không có chút thay đổi nào, vẫn cười híp mắt như cũ nhìn mọi người chờ ra giá.
“ vạn!” Một người không xác định nói, rõ ràng là chính hắn cũng không biết đến tột cùng nên mua nó hay không.
Lão giả lặng lẽ thở phào một cái, chỉ cần có người ra giá là được, ít nhất cũng không đến nỗiphải cất đi. Hắn chủ trì buổi bán đấu giá nhiều năm như vậy, đương nhiên hiểu được bảo bối như vậy là khó bán ra nhất, hào phóng đánh cuộc như vậy cũng không có mấy người làm được.
Ánh mắt của Mộ Chỉ Ly vẫn luôn đánh giá cái hộp sắt kia, ai có thể nghĩ được cái hộp sắt tàn tạ không chịu nổi kia lại tồn lại bí kỹ? Đang vào lúc nàng do dự không biết có nên mua hay không, con ngươi của Xảo Xảo lại sáng lên, hai cánh tay nhỏ bé kéo kéo tóc của Mộ Chỉ Ly, nói: “Chủ nhân, mau đem cái hộp sắt kia chụp, bên trong có bảo bối!”
Nghe vậy, tầm mắt của ba người Mộ Chỉ Ly, Hàn Như Liệt cùng với Mộ Dật Thần đều rơi vào trên người Xảo Xảo, bọn họ ai cũng không nhìn ra, tiểu tử này lại có thể nhìn ra?
“Ngươi biết bên trong có cái gì?” Đôi mày của Mộ Chỉ Ly khẽ nhấc, hơi nghi ngờ hỏi.
Xảo Xảo lắc đầu, cái miệng trắng nhỏ lầm bầm vang lên giọng nói trẻ con, nói: “Xảo Xảo nhìn không ra ở bên trong rốt cục là cái bí kỹ gì, nhưng ta biết bí kỹ có thể đặt được ở bên trong cái hộp này nhất định không đơn giản.”
“Tin tưởng Xảo Xảo, nhất định không sai!” Trên khuôn mặt ngây thơ của Tuấn Tuấn hiện lên sự nghiêm túc, “Cái hộp sắt này, trước kia chúng ta cũng đã gặp qua, bí pháp thông thường không thể nào đặt ở bên trong đó.”
Thấy bộ dáng thề son thề sắt của hai người kia, Mộ Chỉ Ly nhàn nhạt giương khóe môi lên: “Nghe các ngươi nói cũng hay, ta mua nó.”
“ vạn!” Mộ Chỉ Ly chậm rãi lên tiếng nói
Vốn là đại sảnh yên tĩnh sau khi người kia nói “ vạn”, theo câu nói của Mộ Chỉ Ly mà có chút chấn động. Có thể làm cho khách nhân trong ghế lô màu vàng ra giá, chẳng lẽ ở bên trong cái này đều là bảo bối?
Trong lúc nhất thời, trong lòng mọi người đều lung lay, rối rít suy đoán thứ có thể ở trong đó, ai cũng không muốn để cho bảo bối tốt như vậy ở trong mắt của mình chạy mất.
Đáy mắt của lão giả vẫn luôn quan sát phản ứng của mọi người hiện lên sự vui mừng, xem ra tình huống này so với sự tưởng tượng của mình còn tốt hơn nhiều a, thật là cảm tạ vị khách ở trong ghế lô.