- Đúng, như vậy là công bằng. Tùy Qua nói: - Nếu không giới hạn binh khí, vậy hạn chế ám khí sao? Sơn Hùng nói: - Ám khí, cũng không hạn chế, nhưng trước khi tỷ thí, cũng sẽ nhắc nhở đối phương một tiếng. Dù sao, xã hội bây giờ tỷ thí giang hồ không phải quyết đấu sinh tử. Một khi đánh chết người, cũng khó tránh khỏi liên quan. - Nếu không hạn chế binh khí, vậy anh quay xe lại trường học đi, tôi đi lấy một cái cuốc tốt hơn. Tùy Qua nói. Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua đã lấy chiếc Cuốc chấn linh ra ngoài, đặt trên xe. - Huynh đệ, cậu không dùng cái cuốc chế tạo từ sắt tinh, lại dùng cái cuốc đá này làm gì? Sơn Hùng không hiểu nói. - Cuốc đá? Đây là tôi dùng ngọc thạch chế tạo. Tùy Qua nói: - Uy lực có gấp nhiều lần cái cuốc bằng sắt tinh kia! Cuốc chấn linh, danh như ý nghĩa, có thể phóng thích nguyên khí, linh khí trong cỏ cây đánh ra, đồng dạng cũng có thể tấn công hộ thể chân khí của người tu hành. Đây chỉ là phòng ngừa vạn nhất, nếu như tu vi Tăng Thiết Âu thật sự đã đạt đến Luyện Khí hậu kỳ..., Tùy Qua cũng chỉ có thể dựa vào Cuốc chấn linh, mới có thể cùng đối phương phân cao thấp. - Ngọc thạch? Huynh đệ dùng ngọc thạch chế tạo cái cuốc này, thật là rộng rãi. Sơn Hùng cười nói, hoàn toàn không lý giải được dụng ý của Tùy Qua. Xe chạy được phút, rốt cục đã tới mục tiêu, bờ sông thanh giang. Lúc này, thủy triều mới lên, trên sông hơi nước bay lên cuồn cuộn. Trên bến tàu bên bờ sông, có một chiếc du thuyền màu trắng xa hoa. Nơi này chính là địa điểm tỷ thí mà Mắt Kiếng và Đổng Cửu lập thành. Bên cạnh lối lên thuyền, đám người Mắt Kiếng và Dao Găm đã chờ chực sẵn từ lúc nào. Tùy Qua mạnh dạn bước lên du thuyền. Đám người Sơn Hùng theo sát phía sau. Sau khi lên thuyền, du thuyền chậm rãi chạy tới lòng sân. Không gian trên du thuyền rất rộng mở, boong tàu trên cao càng như vậy, lớn bằng một sân bóng rổ nhỏ. Dùng để làm lôi đài, đương nhiên dư dả. Dọc theo boong tàu, có một loạt hán tử cường tráng, đồng loạt mặc đồ tây đen, vẫn không nhúc nhích. Những người này một phần là người Cuồng Hùng bang, một phần là người của Đổng Cửu và Tăng Thiết Âu mang đến. Tùy Qua sải bước về hướng mũi thuyền. Chỉ thấy trên boong tàu để năm chiếc ghế dựa, hai chiếc bên trái đang để trống, ngồi chính giữa là một vị lão giả, hơn sáu mươi tuổi, hai mắt như điện, bất động như núi, vừa nhìn đã biết là nhân vật số một. Lúc trước Tùy Qua từng nghe mắt kiếng nói, vị lão giả này là kiêu hùng thế hệ trước của tỉnh Minh Hải, người ta gọi là Triệu tam gia, tinh thông Hình Ý Quyền, là nhân chứng Đổng Cửu và Tăng Thiết Âu mời đến. Hai chiếc ghế bên phải, đương nhiên có một ghế là của Đổng Cửu. Chỗ còn lại là một người lưng hùm vai gấu, mặc một bộ quần áo luyện võ màu đen. Tăng Thiết Âu không mặc quân phục, mà là quần áo luyện công, đã tỏ rõ lập trường, trận tỷ thí này chẳng qua là giang hồ tỷ đấu, hiện tại hắn đang đại diện cho Thiếu Lâm tục gia đệ tử, chứ không phải là huấn luyện viên quân đội. Nhìn thấy Tùy Qua cùng Sơn Hùng bước tới , Triệu Tam gia, Đổng Cửu và Tăng Thiết Âu theo lễ tiết đứng dậy đón chào. Chẳng qua là, khi thấy Tùy Qua đi phía trước Sơn Hùng, ba người cũng lộ ra vẻ mặt kinh ngạc. Không ai ngờ, Sơn Hùng lại mời một tiểu tử có dáng vẻ như học sinh thay mặt hắn xuất chiến. Đổng Cửu còn tưởng rằng Sơn Hùng kinh sợ, cố ý tìm người chết thế, cười khẩy nói: - Sơn Hùng, ngươi có phải sợ rồi hay không? Nếu sợ thì cứ vội vàng nhận thua chịu tội, tìm một tiểu tử mới lớn tới đây, là có ý gì! Triệu tam gia đứng bên cạnh Đổng Cửu không khỏi nhíu mày, trong lòng thầm mắng Đổng Cửu: - Thiếu Lâm tục gia đệ tử gì chứ, nhãn lực quá kém! Thiếu niên thay thế Sơn Hùng xuất chiến này, là một nội gia Quyền Sư! Triệu Tam gia còn chưa tỏ thái độ, Tăng Thiết Âu đã không khách khí quát: - Đổng Cửu! Không có nhãn lực, đừng nói lung tung, tránh cho mọi người chê cười Thiếu Lâm tục gia đệ tử chúng ta! Sau đó, Tăng Thiết Âu lại nói với Tùy Qua: - Thật không ngờ, tiểu huynh đệ còn trẻ tuổi, lại luyện được chân khí, trở thành nội gia Quyền Sư, xin hỏi tiểu huynh đệ là đệ tử của bang phái nào? Nhãn lực của Tăng Thiết Âu đương nhiên mạnh hơn Đổng Cửu rất nhiều, liếc nhìn đã nhận ra tu vi của Tùy Qua đã đến Luyện Khí kỳ. Nhưng, một thiếu niên mười tuổi đã luyện thành chân khí, sợ rằng không chỉ cần thiên phú, hơn phân nửa là có danh sư chỉ điểm, . Tăng Thiết Âu hỏi thăm Tùy Qua là đệ tử của bang phái nào, chính là muốn biết rõ lai lịch của Tùy Qua, tránh cho gây oán không lý do với thế lực lợi hại. Trong mắt Tăng Thiết Âu, tu vi của Tùy Qua cũng không đáng sợ, nhưng nếu đối phương là đệ tử của một võ lâm danh tiếng, hoặc là truyền nhân trọng yếu của danh môn đại phái, không cẩn thận đánh đối phương tàn phế, chỉ sợ sẽ gặp rắc rối. - Không môn không phái. Nhưng câu trả lời của Tùy Qua hoàn toàn nằm ngoài dự liệu của Tăng Thiết Âu. Tăng Thiết Âu khẽ biến sắc, hắn đại khái cảm thấy Tùy Qua là xem thường hắn, cho nên mới cố ý không báo môn phái của mình, điều này làm cho Tăng Thiết Âu bất ngờ tức giận, trong lòng thầm nghĩ: - Ngươi đã không tán thưởng, đợi lát nữa đừng trách ta hạ thủ không lưu tình! Ít nhất cũng phải cắt đứt một tay một chân của ngươi! Tăng Thiết Âu vốn là người hung ác, hơn nữa thân phận Thiếu Lâm tục gia đệ tử và huấn luyện viên vũ cảnh khiến người hắn cố kỵ cũng không có nhiều. Là nhân chứng, với thân phận của Triệu tam gia, đương nhiên sẽ không công khai thiên vị. Nhưng, trước khi tỷ thí, Triệu tam gia vẫn bày ra bộ dạng hoà giải, khuyên: - Thật ra, tất cả mọi người đều ăn cơm giang hồ, mọi sự dĩ hòa vi quý, nếu có thể, giải quyết ân cừu trên bàn rượu không phải là tốt hơn? Sơn Hùng trầm giọng nói: - Để xem Đổng Cửu nói như thế nào. Đổng Cửu hiển nhiên không có quyền nói chuyện. Tăng Thiết Âu nói: - Chỉ cần Hùng ca nhận thua, trước mặt mọi người dâng trà nói xin lỗi, chuyện này coi như xong. Tùy Qua đã sớm biết chuyện này không thể nào từ bỏ, nhưng không ngờ Tăng Thiết Âu lại cường thế như thế. Phải biết rằng, cây sống nhờ vỏ, người sống nhờ gương mặt. Nếu như Sơn Hùng nhận thua, còn phải dâng trà, nói xin lỗi, vậy sau này sợ rằng sẽ không còn thể diện lăn lộn ở Đông Giang. Những năm qua danh tiếng của Thiếu Lâm tự càng ngày càng thịnh, không ngờ đám tục gia đệ tử này cũng thừa nước đục thả câu, trở nên cậy mạnh như thế. Phải biết rằng, ở Phong Khê sơn trang, Sơn Hùng đối với Đổng Cửu đã coi như hạ thủ lưu tình, nếu không Đổng Cửu không thiếu một cánh tay hay cái chân mới là lạ. Ai ngờ, người này lại không biết xấu hổ, mời Tăng Thiết Âu tới đây để đối phó Sơn Hùng! - Không thể! Tùy Qua nói như đinh chém sắt, bước ra chính giữa boong tàu, bày ra tư thái tỷ đấu. Không thể đồng ý, chỉ có thể đánh! Triệu Tam gia cười ha hả cười, hắn không nghĩ rằng thiếu niên này thật sự cường thế như vậy, trên người thiếu niên này, hắn giống như thấy được bóng dáng khi còn trẻ của mình. Chẳng qua là, với nhãn lực của Triệu tam gia, hắn nhìn ra chân khí tu vi của thiếu niên này không bằng Tăng Thiết Âu, không khỏi có chút lo lắng cho hắn.