Đáng tiếc chính là, ma vật từ nơi này đi ra càng ngày càng ít. Lúc này, Trúc Vấn Quân đóng cửa trận pháp, lốc xoáy thần bí cũng lập tức biến mất. Thời gian mở lối đi này mặc dù không dài, nhưng Tùy Qua lấy được chỗ tốt rất lớn, Hồng Mông thụ đã mọc ra phân cành thứ mười một, hơn nữa có dấu hiệu mọc ra phân cành thứ mười hai. Ngoài ra, Tùy Qua thuận lợi đột phá đến Thiên Tinh tâm công đệ bát trọng cảnh giới, hơn nữa trong Hồng Mông thạch lại súc tích đại lượng tinh thần lực, có thể cung cấp nhiều mảnh nhỏ pháp tắc hơn cho Tùy Qua. - Sư phụ, trận pháp đã gần như ổn định, trong thời gian ngắn, không cần lo lắng trận pháp này xảy ra vấn đề. Trúc Vấn Quân nói: - Chúc mừng sư phụ, tu vi cảnh giới của người tựa hồ lại tăng lên. - Tu vi tăng lên, nhưng cảnh giới không tăng lên. Tùy Qua nói: - Cảnh giới của ta, vẫn dừng lại ở Kết Đan sơ kỳ. Đối với chuyện này, Tùy Qua cũng có chút không thể làm gì. Công pháp của cổ võ giả tu tiên, mặc dù có thể kết hợp cổ võ và tu tiên, để người tu hành có nhiều viên Kim Đan, nhưng muốn đề thăng cảnh giới, lại là chuyện muôn vàn khó khăn, đây đại khái là một loại trừng phạt của trời cao đối với tu hành nghịch thiên của cổ võ giả. Hoặc là nói, cũng là một loại thăng bằng của thiên địa pháp tắc, dù sao cổ võ giả tu tiên quá mạnh mẽ, hoàn toàn có thể vượt cấp đánh chết đối thủ. Nhưng chính bởi vì như thế, cổ võ giả tu tiên cũng cực kỳ khó khăn đột phá cảnh giới, thậm chí mỗi một lần muốn mới kết thành một viên Kim Đan, phải cần tiêu hao rất nhiều nguyên khí, tiêu hao nguyên khí khổng lồ như thế, đối với rất nhiều người tu hành cổ võ mà nói, cũng khó có thể thừa nhận. Thậm chí, càng về sau trên căn bản đã thành một loại gánh nặng. Nhưng, đối với Tùy Qua mà nói, lượng nguyên khí tiêu hao khổng lồ cũng không coi là gánh nặng gì, bởi vì hắn có Hồng Mông thạch. Chỉ có điều muốn đề thăng cảnh giới cũng vẫn bị hạn chế, mặc dù Tùy Qua rất nhanh có thể kết thành mười một viên kim đan, nhưng cách số lượng viên kim đan vẫn còn rất xa. - Vốn dĩ tu vi của sư phụ cũng đã có thể quét ngang tu sĩ Nguyên Anh kỳ rồi. Giọng nói của Trúc Vấn Quân có chút hâm mộ. - Nhưng cho dù có thể quét ngang Nguyên Anh kỳ, vẫn không đủ. Tùy Qua nghiêm trọng nói: - Hiện giờ đường tiêu ma dài, tựa hồ trở thành cục diện quần ma loạn vũ, trong ma vật, chỉ sợ cũng sẽ có tồn tại vượt qua Nguyên Anh kỳ. Ngoài ra, người của viễn cổ tông môn vẫn không biết thân, nhưng thái độ của bọn hắn cũng làm cho người ta cảm thấy khó bề phân biệt, ai biết những người này đang có chủ ý gì. Cho nên, chúng ta phải nghĩ cách đề cao thực lực của Thần Thảo Tông , đề thăng thực lực của mình, mới có thể đứng vững trong cục diện nguy cơ tứ phía. - Thì ra sư phụ kêu người của Thần Thảo Tông tiến vào Như Mộng Thủy cốc rèn luyện, cũng là vì phòng ngừa chu đáo, ứng phó nguy cơ sắp đến. Lúc này Trúc Vấn Quân mới hiểu được dụng ý sâu xa của Tùy Qua để cho người của Thần Thảo Tông và Long Đằng tiến vào Như Mộng Thủy cốc rèn luyện. - Không sai. Tùy Qua nói: - Nhìn tình thế trước mặt, nguy cơ sắp tới là chuyện không thể tránh khỏi. - Sư phụ nói như vậy, bản thân ta đang nhớ lại một số chuyện. Trúc Vấn Quân nói: - Ngày đó khi sư phụ san bằng Thiên Ngu Sơn, ta chữa trị trận pháp Thiên Ngu Sơn, cũng phát hiện một số thứ làm ta nghi ngờ không giải thích được, ta thấy trong phế tích Thiên Ngu Sơn một số bích họa giống như lời tiên đoán vu thuật, trong đó tựa hồ ghi lại chuyện ma vật xâm lấn. - Nói nghe xem. Tùy Qua không khỏi kinh ngạc. - Bởi vì phần lớn những bích hoạ kia đã vỡ vụn, cho nên chỉ có thể nhìn được đại khái. Trúc Vấn Quân nói: - Trong đó tựa hồ nhắc tới cứ cách năm ngàn năm, thiên địa sẽ đại biến. - Thiên địa đại biến, cách nhau năm ngàn năm. Tùy Qua tựa hồ nắm bắt được gì đó: - Rút cuộc thiên địa đại biến như thế nào? - Lời tiên đoán vu thuật, thường mập mờ, hoàn toàn bất đồng với suy tính của Đạo gia. Phương pháp suy tính của Đạo gia, thường suy đoán quá khứ, đối với tương lai, suy đoán cũng không rõ ràng, cũng khó mà chuẩn xác, bởi vì tương lai luôn không ngừng biến hóa. Bởi vì phần lớn bích hoạ đã không trọn vẹn, cho nên ta cũng không cách nào biết được nội dung cụ thể của lời tiên đoán, nhưng đại khái vẫn đoán được một số thứ, phía trên tựa hồ nói tới cánh cửa địa phủ, thiên động gì đó. - Cánh cửa địa phủ, thiên động? Đó là thứ gì? Cho dù Tùy Qua là giới tu hành, cũng cảm thấy rất xa lạ với hai từ này. - Đây chính là hạn chế của lời tiên đoán vu thuật, bản thân lời tiên đoán luôn mập mờ. Nhưng cánh cửa địa phủ không phải khó đoán, không phải là cánh cửa thông đến minh giới sao. Trúc Vấn Quân nói: - Sư phụ là người tu hành, chẳng lẽ còn không biết tồn tại của minh giới? - Ta dĩ nhiên biết, nhưng minh giới vốn là thế giới hư vô, giống như tiên giới, căn bản khó có thể tới. Chớ đừng nói chi là, có cánh cửa địa phủ gì đó, có thể trực tiếp thông đến minh giới. - Sư phụ, chẳng lẽ thật sự không thể quán thông tới minh giới sao? Trúc Vấn Quân tò mò hỏi. - Trừ phi có thủ đoạn sánh ngang tiên nhân. Tùy Qua nói: - Nếu có thể dễ dàng mở ra cánh cửa minh giới, như vậy thiên địa luân hồi cũng sẽ bị can thiệp, cho dù là người tu hành, cuối cùng cũng chạy không thoát sanh lão bệnh tử. Nếu như người tu hành có thể tiến vào minh giới, chẳng lẽ không phải có thể can thiệp vào sinh tử luân hồi của con người? Theo ta thấy, muốn mở lối đi đến minh giới, không khác gì đả thông lối đi đến tiên giới. - Cái gọi là cánh cửa địa phủ rút cuộc là cái gì? Trúc Vấn Quân nói: - Người của Thiên Ngu Sơn, tựa hồ rất để ý đến những lời tiên đoán này, cho nên bọn họ có lẽ cho rằng những lời tiên đoán này có chút độ tin cậy. Đúng rồi, trong đó hình như còn nói đến thành phố Đông Giang, nơi này tựa hồ có chút liên hệ đến thiên địa đại biến. - Vậy sao ngươi không nói sớm? Giọng nói của Tùy Qua vừa có vẻ kinh ngạc, vừa có vẻ trách cứ. - Bây giờ ta cũng mới nhớ ra, địa hình trong bích hoạ tựa hồ có chút giống thành phố Đông Giang, hơn nữa vị trí còn ở Minh Châu hồ. Sư phụ, không phải lúc trước ta không nói, mà là trên bích hoạ cũng không nói tới tên thành phố Đông Giang, địa hình chỉ loáng thoáng có chút tương tự, hiện tại mới kịp phản ứng. Nghe Trúc Vấn Quân giải thích, giọng nói Tùy Qua có chút buông lỏng: - Điều này cũng không thể trách ngươi. Xem ra, khó trách đám người Ngu Thiên Tàn cứ nhìn chằm chằm vào thành phố Đông Giang, vẫn thông qua “hành hội” giám sát thành phố Đông Giang, thì ra bên trong còn có nguyên nhân này. Cẩn thận hồi tưởng, xung đột giữa Tùy Qua với “Hành hội”, và đám người Ngu Kế Đô đều phát sinh ở thành phố Đông Giang. Vốn tưởng rằng chỉ vì thị trường thuốc bắc, xem ra bên trong còn có nhiều nguyên nhân khác. - Như vậy xem ra, manh mối cánh cửa địa phủ có liên quan đến trận pháp của Minh Châu hồ ?