- Làm người đứng đầu Ma Quỷ thành, ngươi còn cần thân phận của một thái tử gia sao? Tùy Qua hừ một tiếng. - Từ xưa đến nay, Hoa Hạ địa linh nhân kiệt, tu hành giới nhân tài xuất hiện lớp lớp, có thể trở thành thái tử gia của Hoa Hạ, đó cũng là một thân phận không sai. Ít nhất trong mắt của ta là như vậy. Quân Thương Sinh nói: - Đương nhiên, ngươi không hiểu bố cục của ta, tự nhiên sẽ không biết suy nghĩ trong lòng ta. - Ta không có hứng thú với bố cục của ngươi. Tùy Qua nói: - Ta chỉ muốn san bằng Ma Quỷ thành, thắng trận đánh cuộc này. - San bằng Ma Quỷ thành? Ngươi thật nghĩ mình có thể làm được sao? Quân Thương Sinh bình tĩnh hỏi. - Ít nhất hiện tại xem ra, ta tựa hồ có thực lực này. Ánh mắt Tùy Qua đảo trên người Trần Thiên Thạch cùng nữ ma đầu, thái độ rõ ràng không xem hai người vào trong mắt. - Trần Thiên Thạch, Lam Noãn, đều là thủ hạ thân tín của ta, ngươi đã gặp. Quân Thương Sinh bình tĩnh nói: - Thực lực của ngươi ta đã biết rõ ràng. Nhưng cảnh giới thực lực của ta, ngươi còn không biết đi? Binh pháp có nói, biết người biết ta, trăm trận trăm thắng. Theo điểm này ngươi đã thua tiên cơ. - Người quen thuộc binh pháp, chưa chắc chính là người thắng. Tùy Qua không cho là đúng nói: - Vô luận tu vi cảnh giới của ngươi như thế nào, ta cuối cùng phải san bằng Ma Quỷ thành! - Xem ra thiên tài đều khó tránh khỏi cuồng vọng. Quân Thương Sinh cười nói: - Không thể phủ nhận tu vi cảnh giới của ngươi đã có thể so sánh với cường giả hóa thần kỳ. Tùy Qua, nếu ngươi chịu thần phục ta, ta cam đoan sau này ngươi có thể trở thành chủ nhân thế giới này. - Trở thành chủ nhân thế giới này? Tùy Qua cười ha ha: - Ngươi dựa vào cái gì khoe khoang khoác lác? Huống hồ nếu ta làm chủ nhân, ngươi lại làm cái gì? Quân Thương Sinh, ngươi đang vũ nhục chỉ số thông minh của ta sao? - Bởi vì ánh mắt của ta đều không phải ở thế giới này. Quân Thương Sinh ngạo nghễ nói: - Cho nên ta có thể cho ngươi trở thành đứng đầu nhất giới, nhưng ngươi nhất định phải làm việc cho ta! - Tùy Qua này không khả năng làm cẩu cho một đầu ma vật! Tùy Qua lạnh lùng nói: - Cẩu ma vật, chính là ma cẩu, tên này thật quá khó nghe. Quân Thương Sinh, hãy bớt nói nhảm đi, hãy xem ta làm sao hủy diệt Ma Quỷ thành của ngươi! Phá! Tùy Qua một quyền oanh thẳng xuống cửa thành thật lớn. Ngay nháy mắt Tùy Qua ra tay, Trần Thiên Thạch cùng Lam Noãn lập tức xé rách không gian, xuất hiện trước mặt Tùy Qua, chống lại công kích của hắn, không cho hắn phá hư Ma Quỷ thành. - Cút ngay! Tùy Qua hừ lạnh một tiếng, hư ảnh kim đan hào quang vạn trượng, thanh sắc vân gỗ đan xen, uy thế kinh người. Lúc này Tùy Qua rốt cục toàn lực xuất thủ. Tùy Qua bùng nổ không khỏi làm cho Trần Thiên Thạch cùng Lam Noãn hoảng sợ. Cả hai ma vật đều không hiểu, Tùy Qua vì sao trong khoảnh khắc lợi hại như thế, hai người liên thủ nhưng đều bị vây dưới hạ phong tuyệt đối. Tùy Qua đánh ra một quyền, cả hai ma vật đều bị đánh bay. Nhưng hóa thần kỳ lợi dụng không gian lực đã thật tinh thuần, bị Tùy Qua đánh bay, lập tức xuyên qua không gian tránh né Tùy Qua tập trung, miễn cho hắn thừa thắng xông lên. Nhưng cả hai vừa lui, cửa thành xem ra khó giữ được. Những ma đầu khác tuy không ít, nhưng nhìn thấy hai hóa thần kỳ đều bị đánh bay, làm sao còn dám đi ngăn chặn Tùy Qua. Ngay khi Tùy Qua định đánh vỡ cửa thành, đã thấy cửa thành đột nhiên mở ra. Cửa thành mở ra, bên trong một mảnh tối đen, tựa hồ chỉ có bóng tối vô tận. Ngay lúc Tùy Qua còn đang kinh ngạc, đột nhiên trong bóng tối truyền ra tiếng hô thật lớn, như tiếng ngưu kêu, lại thật chói tai, còn mang theo cỗ khí tức tà khí. Sau đó Tùy Qua ngửi được mùi tanh hôi, làm đầu óc hắn muốn choáng váng, lồng ngực chỉ muốn nôn mửa. - Độc khí thật lợi hại! Trong lòng Tùy Qua giật mình, với tu vi hiện tại của hắn suýt nữa còn bị độc khí làm hôn mê, có thể biết độc khí sau cửa thành lợi hại bậc nào, bên trong bóng tối ẩn núp một độc vật cực kỳ lợi hại. Nhưng Tùy Qua cũng không cần suy đoán, chỉ thấy một con mãng xà thật lớn, miệng to như cửa thành đang há mồm táp thẳng xuống Tùy Qua. Nhưng quái vật kia hiển nhiên không phải mãng xà, đầu màu hắc hồng, đuôi lại màu trắng, nhìn giống xà lại hung hãn hơn cả giao long. Chứng kiến quái vật, trong lòng Tùy Qua hiện lên một ý nghĩ: Hoang thú! Hoang thú, sinh ra thời hồng hoang, thường thường hình thể khổng lồ, lực lượng mạnh mẽ, nghe đồn thậm chí có hoang thú có thể giết chết tiên nhân. Đương nhiên không phải hoang thú nào cũng khổng lồ, nhưng không hề nghi ngờ có thể được xưng tụng hoang thú đều cực kỳ mạnh mẽ, hoặc có chút năng lực đặc thù. - Lão đại, ngươi nhìn thấy chính là hoang thú! Ngưu Xà! Thanh âm tiểu Ngân Trùng vang lên bên tai Tùy Qua, xem ra tiểu tử kia vẫn luôn thưởng thức cuộc chiến của Tùy Qua. Ngưu Xà! Tùy Qua từng nghe qua uy danh của mãnh thú này, trong hồng hoang có vô số mãnh thú, mỗi chủng mãnh thú đều cực kỳ mạnh mẽ, trong những mãnh thú có thể lưu danh hào thật sự lợi hại dị thường, Ngưu Xà tuy rằng không phải mạnh mẽ nhất thời hồng hoang, nhưng ở hiện tại tuyệt đối có thể quét ngang một phương. Ngưu Xà vừa xuất hiện, lập tức hiện hung uy, lợi dụng độc khí đem Tùy Qua làm choáng váng, sau đó mở miệng muốn cắn nuốt hắn. Tùy Qua lập tức oanh ra một quyền vào trong mồm to như chậu máu, sau một tiếng nổ vang, Tùy Qua thoát khỏi miệng Ngưu Xà, phi thân lui ra sau. Ngưu Xà phát ra thanh âm gầm lên giận dữ, Tùy Qua nghe được ý khiêu khích bên trong. Hắn thầm mắng một tiếng súc sinh, mặc dù Ngưu Xà là hoang thú, là thú loại, nhưng còn biết khiêu khích người, có thể thấy được trí tuệ không thấp, không phải ý nghĩ đơn giản mà thôi. Tùy Qua bay lên giữa không trung, mà thân hình khổng lồ của Ngưu Xà từ trong cửa thành bò ra ngoài. Thân hình Ngưu Xà dài mấy trăm trượng, đầu hướng phía trước ngạo mạn đánh giá Tùy Qua, trên đỉnh đầu có một người đang đứng thẳng, chính là Quân Thương Sinh! Quân Thương Sinh vẫn mang mặt nạ, nhìn Tùy Qua nói: - Như thế nào, ta đã nói qua, ta đối thực lực của ngươi đã rõ như lòng bàn tay, mà ngươi còn không biết ta có bao nhiêu đòn sát thủ. Ngươi muốn san bằng Ma Quỷ thành của ta, không phải dễ dàng như vậy đâu. - Cho dù không dễ dàng, ta cũng sẽ đi làm! Tùy Qua thản nhiên nói: - Không phải chỉ là một đầu súc sinh mà thôi, chẳng lẽ có thể dọa nạt ta đi sao? Huống chi là một đầu hoang thú mà thôi, nếu là hoang thú, bản nhân cũng có! Tiểu Ngân Trùng, đi ra cho ta! Tùy Qua vừa dứt lời liền ném tiểu Ngân Trùng ra ngoài. - Vì sao ngươi không hiện ra bản thể? Tùy Qua nhíu mày nhìn tiểu Ngân Trùng. Đây chính là thời khắc mấu chốt, tiểu Ngân Trùng lại làm hắn mất mặt. - Lão đại, cho dù ta hiện ra bản thể, vẫn kém đầu Ngưu Xà thôi! Tiểu Ngân Trùng cười khổ nói, ngữ khí vừa chuyển: - Nhưng lão đại, ngươi xem ta anh tuấn như vậy, hẳn có thể làm cho kẻ tự kỷ đối diện phải hâm mộ ghen tỵ hận đi?