- Hóa Thần... Khóe miệng Thôi Vĩnh Chân rung động nói ra hai chữ này, hai chữ này nặng tựa ngàn cân. Tùy Qua thấy Thôi Vĩnh Chân hiểu thực lực của mình xong, cũng không tiếp tục tạo áp lực, thu liễm khí thế, nhìn Thôi Vĩnh Chân nói ra: - Thôi tông chủ đã biết rõ tu vị của ta, chuyện kế tiếp càng dễ dàng. - Tiên sinh... Không tiến bối... Cứ phân phó. Sắc mặt Thôi Vĩnh Chân xám như tro, bởi vì hắn biết rõ dùng tu vị của hắn đối mặt Hóa Thần Kỳ, hoàn toàn là không có khả năng cò kè mặc cả. Lúc này Thôi Vĩnh Chân mới hiểu được vì sao hắn không nhìn thấu thực lực của Tùy Qua, bởi vì thực lực của Tùy Qua thật sự quá cao. - Ngươi gọi ta là tiên sinh được rồi. Tùy Qua cười nhạt một tiếng, hắn cũng không muốn người già như Thôi Vĩnh Chân gọi là tiền bối, cảm giác này không được tự nhiên, hơn nữa Tùy Qua cũng không thích làm ra vẻ nhưng đám cường giả trong giới tu hành. - Thôi tông chủ, ngươi biết chuyện trên đảo Bình Nghiêm chứ? - Đảo Bình Nghiêm, tiên sinh nói là những yêu thú kia sao? Thôi Vĩnh Chân nhíu mày nói: - Chuyện đó ta biết rõ, nhưng mà người bắc Cao Ly và người Mỹ nhúng tao vào, ta không tiện can thiệp. Thôi Vĩnh Chân xem ra rõ giới thế tục của Cao Ly thế trong lòng bàn tay. - Không cần phải ngươi can thiệp, đảo Bình Nghiêm nằm trong khống chế của ta rồi. Tùy Qua nói tiếp: - Thôi tông chủ, ta định xây dựng trận pháp trên đó, hôm nay giới tu hành tình thế càng ngày càng phức tạp, Trường Bạch Phái của ngươi muốn không quan tâm là không được. Nhất là ma động trên đảo Bình Nghiêm có được hoang thú Hóa Thần Kỳ tọa trấn, một khi lao ra ngoài, Trường Bạch Phái của ngươi trấn áp được sao? Mặt khác, ta cũng không ngại nói cho ngươi biết, thiên địa đại kiếp nạn hiện tại đã tới gần rồi, dùng tu vị của ngươi muốn tự lo thân là không có khả năng. Đừng nói là ngươi, cho dù là cường giả Hóa Thần Kỳ chỉ sợ cũng không được. Tính toán, bởi vì cái gọi là mắt thấy mới là thật tai nghe là giả, ngươi theo ta tới đảo Bình Nghiêm một chuyến, ta sẽ cho ngươi thấy sự thật. Có suy nghĩ này là do Tùy Qua nhất thời cao hứng, nhưng cũng là lòng trắc ẩn. Hôm nay Tùy Qua đã khẳng định, thiên địa đại kiếp nạn chắc chắn tới gần, đến lúc đó bị trùng kích không chỉ là Hoa Hạ, bán đảo Cao Ly khẳng định cũng không ngoại lệ. Biết như vậy, Tùy Qua cho Trường Bạch Phái Thôi Vĩnh Chân biết rõ chuyện này, cũng là hy vọng lưu lại một chút sinh cơ cho bán đảo Cao Ly, dù sao Thôi Vĩnh Chân Trường Bạch Phái chính là thủ lĩnh tu sĩ của bán đảo Cao Ly, có lực ngưng tụ, có lẽ ngày sau bọn họ sẽ thủ hộ dân chúng. Mặt khác, Thôi Vĩnh Chân cũng có thể trở thành một con cờ, dùng ngăn cản thế lực nước Mỹ và nam Cao Ly. Điểm này chắc hẳn Long Đằng vui vẻ nhìn thấy. Hôm nay có quá nhiều nhân tố không ổn định, trên cơ bản đều là nước Mỹ giở trò mà thành. Tuy thân pháp của Thôi Vĩnh Chân chậm một chút, nhưng mà cũng may bán đảo Cao Ly không lớn, rất nhanh đã tới đảo Bình Nghiêm. Khi Thôi Vĩnh Chân nhìn thấy có hai Tùy Qua giống như đúc, không chỉ hoảng sợ, mà Tùy Qua khác nhìn qua Thôi Vĩnh Chân mỉm cười nói: - Thôi tông chủ, đó chỉ là phân thân của ta. Hôm nay ma quật dưới đảo Bình Nghiêm đã bị ta trấn áp, ta lại mở Thôn Yêu Tháp ra cho ngươi nhìn thấy ma quật bên dưới. Tùy Qua chỉ hơi động Thôn Yêu Tháp, lập tức ma khí ngập trời phun ra ngoài, có rất nhiều hoang thú thừa cơ chạy ra, Thôi Vĩnh Chân nhìn thấy tu vị của những hoang thú này là Kết Đan Kỳ thì hoảng sợ biến sắc, may mắn Tùy Qua khởi động Thảo Mộc Binh Trận, rất nhanh đã nghiền nát hoang thú không lưu. Lúc này Thôi Vĩnh Chân khẳng định tu vị của Tùy Qua đã đạt tới trình độ gợn người, ít nhất hắn là xa xa không kịp. - Như thế nào, Thôi tông chủ? Tùy Qua hỏi. - Tùy tiên sinh nói không sai, thật không nghĩ tới đảo Bình Nghiêm nhỏ như vậy lại có ma quật khung bố như thế. Tình thế nơi này Trường Bạch Phái đúng là vô lực trấn áp. Tùy tiên sinh, xin ngài chỉ điểm chúng ta một con đường sáng. Thôi Vĩnh Chân lão đầu tử này xem như không ngu ngốc. - Đầu tiên, ngươi không cần lo lắng ta sẽ khống chế Trường Bạch Phái của các ngươi. Ta khinh thường làm loại chuyện này, cũng không cần, điểm này ngươi có thể yên tâm. Tiếp theo, các ngươi không thể hợp tác với người Mỹ, chúng lòng muông dạ thú, ta không nói ngươi cũng biết. Thứ ba, nếu nhươi chịu hợp tác với ta, ta có thể nghĩ biện pháp tăng tu vị và cung cấp đan dược cần thiết cho Trường Bạch Phái. Tùy Qua nói ra suy nghĩ của mình. Hắn vốn ý định trực tiếp khống chế Lý gia, nhưng nếu Trường Bạch Phái có thể khống chế cả Cao Ly, như vậy cứ đạt thành hiệp nghị với Trường Bạch Phái mới tốt. Mặt khác, Thôi Vĩnh Chân này mặc dù là lão gian cự hoạt (già mà xảo trá), nhưng mà người như vậy càng hiểu phải lựa chọn thế nào, tiến thối ra sao, chỉ cần Tùy Qua không trấn áp hắn, không cướp đoạt vinh quang vô thượng của hắn trên bán đảo Cao Ly này, hắn có thể tiếp nhận điều kiện của Tùy Qua. Đương nhiên, Thôi Vĩnh Chân càng hiểu rõ, hắn kỳ thật chưa có tư cách bàn điều kiện với Tùy Qua. Thậm chí có thể được Tùy Qua biến thành quân cờ đã là vận khí của hắn. - Tiên sinh yên tâm, chỉ cần tiên sinh không làm khó dễ Trường Bạch Phái, không làm khó dễ dân chúng Cao Ly, điều kiện của ngươi ta đáp ứng. Thôi Vĩnh Chân vội vàng nói, nhưng câu sau nói cái gì không làm khó dễ dân chúng Cao Ly chỉ là thiếp vàng lên mặt mà thôi, đại khái hắn thật sự cho rằng mình là lão thần tiên của bán đảo Cao Ly, là chúa cứu thế cứu khổ cứu nạn. Nhưng mà Tùy Qua cũng lười chọc thủng hắn, mang theo hắn về trang viên Lý gia. Lại nói cũng trùng hợp, lúc Tùy Qua cùng Thôi Vĩnh Chân quay về trang viên Lý gia, người của Phác gia cũng đến. Lúc này gia chủ Phác gia Phác Văn Tùng mang theo cao thủ Phác gia tìm tới cửa, bởi vì Phác Văn Tùng thấy Phác Tồn Trí vẫn chưa về nhà phục mệnh, cho nên lo lắng chuyện bại lộ, hoặc là thất bại, cho nên dẫn theo cao thủ Phác gia đồng loạt tìm tới tận cửa. - Lý Huyền Diệp! Ngươi đi ra cho ta. Phác Văn Tùng hét lên ở cửa ra vào. - Phác Văn Tùng, có người Trường Bạch Phái ở đây, ngươi nên đúng mực. Lý Huyền Diệp hừ lạnh một tiếng, lúc này hắn chiếm thượng phong, đương nhiên không sợ. Nghe thấy tên tuổi Trường Bạch Phái, Phác Văn Tùng quả nhiên thu liễm một ít, dẫn người tiến vào đại sảnh, nhìn Lý Huyền Diệp nói ra: - Lý Huyền Diệp, Tồn Trí đâu rồi? - Là nghiệp chướng Phác Tồn Trí sao? Đã bị Tùy tiên sinh thu phục rồi. Lý Huyền Diệp hừ một tiếng, nói: - Nghiệp chướng này mục vô tôn trưởng (trong mắt không có người lớn), dám dẫn người tới đây diễu võ dương oai, còn muốn mạnh mẽ mang Lý Nghệ Cơ đi, quả thực là không hiểu quy củ! Phác Văn Tùng tức giận, lạnh lùng nói: - Lý Nghệ Cơ đã là người Phác gia, là vợ của Tồn Trí, hắn mang đi có cái gì sai? Cho dù là lão thần tiên cũng không cho rằng chúng ta vô lễ! - Phác Văn Tùng, ngươi quả nhiên vô lễ! Thôi Vĩnh Chân quát lên, thân ảnh hiện ra trong đại sảnh.