- Vậy sao? Tiểu Ngân Trùng từ khi nào đa sầu đa cảm như vậy đây? Nếu ta nhớ không lầm, trước kia ngươi trực tiếp nuốt người cũng không có cảm giác gì đi, hiện tại sao lại lề mề như vậy? Tùy Qua cười hỏi. - Tu vi cảnh giới tăng lên, nhìn nhận vấn đề có khác thôi. Tiểu Ngân Trùng gượng cười nói. - Độ cao cái rắm. Tùy Qua hừ một tiếng: - Đừng cho là ta không biết tư tâm của ngươi, ngươi vì Cốc Ngạn Tuyết nên yêu ai yêu cả đường đi chứ? Như vậy ta muốn đem đan dược dược linh đều nuốt, ngươi phải làm sao đây? - Lão đại…ngươi như vậy không tốt đi? Tiểu Ngân Trùng khó xử nói. - Ha! Tùy Qua cười nói: - Quả nhiên thử một lần sẽ biết. Bỏ đi, có nói ngươi cũng không hiểu. Cốc Ngạn Tuyết cùng Dược Đồng tạo ra dược linh, chỉ là không ngừng kích thích linh tính đan dược, nhưng không phải toàn bộ đan dược đều sản sinh dược linh. Thậm chí chỉ có rất ít một bộ phận đan dược có thể sinh ra dược linh chân chính. Đạo lý này cũng như không phải toàn bộ linh thảo đều có thể biến hóa thành yêu thảo. Nhưng trải qua Cốc Ngạn Tuyết cùng Dược Đồng kích thích linh tính, dược tính sẽ tăng lên trên diện rộng, với ta mà nói sẽ có chỗ tốt rất lớn. - Lão đại, ta biết. Nhưng mà những dược linh kia sau khi thành hình cũng là một loại sinh mạng, ngài kiềm chế một chút, cho chúng nó một con đường sống đi. Tiểu Ngân Trùng quả nhiên vì Cốc Ngạn Tuyết mà có biến hóa. - Cốc cô nương, ngươi nghe thấy được sao? Tùy Qua cười hỏi. Vừa dứt lời, liền chứng kiến Cốt Ngạn Tuyết từ sau lưng Tùy Qua đi ra, giống như nàng vẫn luôn ẩn thân ngay sau lưng của hắn. - Cốc…Cốc…Cốc cô nương… Tiểu Ngân Trùng nhìn thấy Cốc Ngạn Tuyết, nhất thời ấp a ấp úng. Tùy Qua thấy vậy rời đi, lưu lại không gian cho hai người. Dù Tùy Qua không hiểu tiểu Ngân Trùng làm sao lại nảy sinh cảm tình với Cốc Ngạn Tuyết, nhưng tình yêu thật sự là mù quáng, có thể siêu việt chủng tộc, siêu việt thời không, siêu việt hết thảy. - Tiểu Ngân, lời của ngươi ta cũng nghe được. Ngữ khí Cốc Ngạn Tuyết nghe thật bình tĩnh, nhưng cũng may không quá lãnh đạm: - Kỳ thật vì ta ngươi thay đổi nhiều như vậy, ta thật cảm kích, thật sự. Nhưng trong lòng của ta vẫn còn nhớ quá khứ, người của dĩ vãng…ngươi hiểu sao? - Ta hiểu. Tiểu Ngân Trùng đột nhiên biến thành “thật hiểu chuyện”: - Ta xem qua rất nhiều phim truyền hình, nàng không nhớ sao? Ta biết loại cảm giác này của nàng, nàng không chịu nhận ta chẳng qua bởi vì trong lòng còn có hình bóng người khác, đúng không? - Phải. Cốc Ngạn Tuyết gật đầu. - Không sao. Ngữ khí tiểu Ngân Trùng trở nên dễ dàng: - Thời gian sẽ hòa tan hết thảy…mẹ nó, sao ta lại lặp lại lời kịch trong truyền hình. Tuyết Tuyết…ta, ta có thể xưng hô nàng như vậy không? - Hình như ngươi đã xưng hô như thế. Cốc Ngạn Tuyết nói. - Tuyết Tuyết…chỉ cần nàng không bài xích ta, cho ta càng nhiều thời gian, ta tin tưởng nàng sẽ chậm rãi chấp nhận ta. Tiểu Ngân Trùng rốt cục khởi dũng khí, bắt đầu khôi phục tự tin. - Ta tin tưởng ngươi. Cốc Ngạn Tuyết nói: - Ta biết cảm tình của ngươi đối với ta, nhưng trước kia ta từ một quỷ hồn biến thành dược linh, loại chuyển biến này thật làm cho ta khó mà tiếp nhận. Mặt khác ta cũng biết chuyện trong dĩ vãng nên bao phủ trong hồi ức, nhưng có một số việc, có một chút người trong lúc nhất thời thật sự khó thể quên. - Ta nói rồi, ta có thể đợi, vô luận là một ngàn năm, hay là một vạn năm…đáng chết, lời kịch này cũng có người nói qua! - Không sao, ta hiểu được ý tứ của ngươi là được. Cốc Ngạn Tuyết nói: - Kỳ thật ta hẳn nên cảm tạ Tùy tiên sinh cho ta cơ hội lấy được cuộc sống mới, tuy rằng không phải chân chính sống lại, nhưng hơn hẳn sống lại. Bởi vì hiện tại xem ra, làm một viên thuốc có lẽ còn tốt hơn làm người, có thể dùng một góc độ khác đối đãi cuộc đời trước kia. - Tuy rằng ta không rõ nàng đang nói gì, nhưng cảm giác như thật có chiều sâu. Công phu nịnh nọt của tiểu Ngân Trùng đã thật sự cao thâm vô cùng. - Sau này ngươi sẽ hiểu được. Cốc Ngạn Tuyết nói: - Mặt khác ta muốn nói cho ngươi, vô luận là ngươi hay ta đều chưa chân chính thích ứng thân phận mới của ta, cho nên chúng ta còn cần nhiều kinh nghiệm đến thích ứng thân phận bây giờ của chúng ta, hiểu được nhân sinh của chúng ta. - Nghe lời nàng nói thật sự quá phức tạp. Tiểu Ngân Trùng buồn rầu: - Kỳ thật ý nghĩ của ta rất đơn giản, chỉ có một, chính là để nàng làm lão bà của ta, chỉ đơn giản như vậy. - A…quả thật là rất đơn giản. - Như vậy, nàng đáp ứng rồi? Tiểu Ngân Trùng thừa thắng xông lên. - Có lẽ. Cốc Ngạn Tuyết nói: - Có lẽ tương lai đi, nếu khi đó ta đã quên mất quá khứ, thản nhiên thích ứng thân phận cùng cuộc sống hiện tại, ta sẽ thử cho ngươi tiến vào cuộc sống của ta. - Ách…ta còn chưa hiểu rõ. Tiểu Ngân Trùng nói: - Nhưng ta chỉ nhớ kỹ một việc: đợi. - Ngoại trừ chờ đợi, ngươi còn có thể làm rất nhiều chuyện. Cốc Ngạn Tuyết nói: - Hiện tại tuy tu vi cảnh giới của ngươi rất cao, nhưng ngươi nên biết đây là do Tùy tiên sinh cực khổ giúp ngươi có được, thậm chí vì tăng lên tu vi của ngươi, hắn cơ hồ bỏ qua cơ hội đề thăng bản thân. Cho nên hiện tại ngươi lợi hại, càng nên toàn tâm toàn ý trợ giúp hắn, như vậy mới là việc làm của một nam nhân chân chính! Báo ân, trách nhiệm, còn có nghĩa khí! - Ta hiểu, cảm ơn nàng. Tiểu Ngân Trùng gật đầu nói. - Tốt lắm, ta cũng trở về đi làm việc. Mặt khác, Tùy tiên sinh cũng không tàn khốc như ngươi tưởng tượng, tuy rằng hắn muốn chúng ta đào tạo dược linh, nhưng hắn không sát hại dược linh chân chính nào, sau khi đào tạo nhiều dược linh, hắn chỉ lấy ra chút nguyên khí trên người dược linh là có thể đạt được mục đích, cũng như hắn đối đãi yêu thảo tiên thảo như vậy. Cho nên Tùy tiên sinh là một người thật vĩ đại. Cốc Ngạn Tuyết nói xong chuẩn bị quay về Hồng Mông Thạch. Tùy Qua cảm ứng được thần niệm của nàng, liền mở ra Hồng Mông Thạch thu nàng trở về. Theo sau, hắn nhìn tiểu Ngân Trùng hỏi: - Sao đây, ngươi có hi vọng không? - Tuyệt vọng thì phải hơn. Tiểu Ngân Trùng thở dài một tiếng: - Đã sinh Du sao còn sinh Lượng ah! - Nha, ngươi biết thành Văn Thanh hay sao? Tùy Qua bật cười vỗ lên đầu hắn. - Lão đại, đã tới nước này ngươi còn đánh ta? Tiểu Ngân Trùng buồn bực nói: - Ngươi còn chưa nghe ra ý tứ trong lời nói của ta sao? - Cái gì ý tứ trong lời nói? Còn dùng thành ngữ, ngươi thật biến thành Văn Thanh rồi sao. Tùy Qua trêu ghẹo tiểu Ngân Trùng: - Ngươi tính toán học Văn Thanh đi lấy niềm vui của người ta sao? - Lão đại, trước kia ngươi thật thông minh nha, như thế nào hiện tại hồ đồ đây? Tiểu Ngân Trùng buồn rầu nói: - Vừa rồi ta so sánh, sao sinh Du còn sinh Lượng, ta đem mình so với Chu Du, đem ngươi so với Gia Cát Lượng. - Vậy thì đúng thôi. Tùy Qua nghiêm túc hỏi: - Chẳng lẽ ngươi cảm thấy mình thông minh hơn ta hay sao? - Không phải ý tứ này. Tiểu Ngân Trùng nói: - Lão đại, ý tứ của ta là nói, trình độ tán gái của ta không bằng ngươi…