Trúc Cơ kỳ, ngự kiếm phi hành, chém thủ cấp kẻ địch ngoài ngàn bước, cho dù là cao thủ Tiên Thiên kỳ, cũng không phải là nhất hợp chi tướng. Cho nên, nghe thấy Bùi gia còn có Trúc Cơ kỳ, Thẩm Thái Sùng cũng sợ hãi. Nhưng rất nhanh Thẩm Thái Sùng liền nghi ngờ nói: - Nếu bọn họ thật sự có cao thủ Trúc Cơ kỳ trấn giữ, vậy làm sao ngươi còn có thể sống trở về? - Bởi vì có một người lợi hại hơn Trúc Cơ kỳ xuất hiện giúp ta một tay. Tùy Qua nói. Tin tức này, là Tùy Qua cố ý để lộ ra cho Thẩm Thái Sùng. Hiện nay, thực lực của Tùy Qua cũng không phải rất mạnh, hơn nữa cũng không cách nào đột phá đến cảnh giới cực cao trong thời gian ngắn, thậm chí ngay cả Tiên Thiên kỳ cũng khó mà đột phá, cho nên biện pháp duy nhất chính là tìm một núi dựa. Đạo cô thần bí kia, chính là "núi dựa" của Tùy Qua, mặc dù nàng chưa chắc thừa nhận, nhưng chuyện nàng ra mặt vi Tùy Qua cũng là sự thật. Chỉ cần điểm này được chứng thật, bất luận là ai ngờ muốn đối phó Tùy Qua, đều phải nghĩ kĩ có thể chống đỡ được kiếm quang ngũ sắc của đạo cô kia hay không. Là ngũ sắc thần linh. Tùy Qua nhớ lại "phi kiếm" xinh đẹp kinh diễm và tàn khốc biến thái. Thẩm Thái Sùng quả nhiên động dung: - Vậy những người còn lại của Bùi gia? - Toàn bộ bị nàng chém giết. Tùy Qua nói. - Toàn bộ? Thẩm Thái Sùng hoảng sợ. - Toàn bộ. Tùy Qua gật đầu, sau đó giải thích một chút: - Ngoại trừ nữ nhân và hài tử, còn lại đều không có ngoại lệ. Thẩm Thái Sùng hít một hơi khí lạnh. Không ngờ người xuất thủ cứu Tùy Qua thật sự lợi hại như vậy, hơn nữa chuyện này chắc chắn sẽ dấy lên sóng lớn trong các gia tộc tu hành. Nhưng, trong lòng Thẩm Thái Sùng lại âm thầm cảm thấy may mắn. May nhờ lần này đứng về phía Tùy Qua, nếu không hậu quả thật sự không thể tưởng tượng. Bùi gia, ba Tiên Thiên, một Trúc Cơ kỳ, còn có nhiều Luyện Khí kỳ như vậy, lại bị giết chết toàn bộ, ngay cả một người cũng không thể chạy trốn, tu vi như thế, quả thực là quá kinh khủng, quá kinh khủng! Thẩm Thái Sùng nghe Tùy Qua kể lại, liền cảm giác được một luồng áp lực. - Chiếu tướng! Lúc này, lão địa chủ đột nhiên cười lớn: - Thẩm lão à, ta cuối cùng cũng thắng ngươi rồi! ------------------------- Màn đêm buông xuống, Thẩm Thái Sùng đang đặt yến tiệc chiêu đãi lão địa chủ cùng Ngưu Tiểu Hoa ở khách sạn Đông Châu hào hoa nhất thành phố Đông Giang, cũng là để an ủi Tùy Qua. Buổi dạ tiệc này, nhìn như chỉ là một dạ tiệc gia đình nhỏ, nhưng lại đại biểu cho sự tán đồng của Thẩm Thái Sùng đối với Tùy Qua, cũng đại biểu cho lập trường của Thẩm gia, chuẩn bị dựa sát vào Tùy Qua. Vốn với tu vi của Tùy Qua, Thẩm Thái Sùng không cần coi trọng như thế. Nhưng bởi vì tin tức Bùi gia bị diệt nhận được chứng thật, Thẩm Thái Sùng nhất thời ý thức được sau lưng Tùy Qua, có một luồng thế lực vô cùng cường đại làm núi dựa, chỉ sợ núi dựa này chỉ là một người, cũng đủ để uy hiếp rất nhiều thế gia tu hành rồi. Mặt khác, có một núi dựa lớn như vậy, cũng không khó giải thích tại sao lúc trước Tùy Qua lại xuất thủ "hào phóng" như vậy. Suy nghĩ của Thẩm Thái Sùng rất đơn giản: nếu đụng phải một hảo tiểu tử như vậy, đương nhiên phải giữ chặt, thứ nhất bản thân mình có thể nhận được chỗ tốt, đề cao tu vi; thứ hai, đối với đời sau của Thẩm gia, cũng có điểm rất tốt . Chính bởi vì như thế, Thẩm Thái Sùng mới hạ thấp tư thái, hơn nữa tận lực tạo dựng quan hệ tốt đẹp với người nhà Tùy Qua. Dĩ nhiên, mặc dù Thẩm Thái Sùng không làm như thế, Tùy Qua cũng cảm thấy thiếu Thẩm Thái Sùng một đại nhân tình. Sau khi đoàn người đến đại sảnh khách sạn Đông Châu, lập tức có phục vụ tiến lên đón, sau đó hỏi thăm mọi người cần gì. - Chúng tôi đã đặt phòng ăn ở tầng cao nhất, nhờ cô dẫn chúng tôi lên đó. Thẩm Quân Lăng nói với muội muội phục vụ. - Cô là Thẩm tiểu thư sao? Muội muội phục vụ nói: - Thật xin lỗi, Thẩm tiểu thư, phòng cô hẹn trước đã bị hủy bỏ, nhưng chúng tôi đã giữ lại một phòng VIP xa hoa cho cô, cô thấy có được không? Thẩm Quân Lăng nhất thời nhíu mày, nói: - Gọi quản lý của các người tới giải thích cho tôi. - Thật xin lỗi, đây là quyết định của tổng giám đốc chúng tôi. Muội muội phục vụ áy náy nói: - Thật xin lỗi, nhưng bởi vì tổng giám đốc của chúng tôi muốn mở tiệc chiêu đãi khách nhân trọng yếu, cho nên chỉ có thể xin các vị thông cảm. - Hừ. Thẩm Thái Sùng hừ một tiếng, sau đó nói với Thẩm Quân Lăng: - Cháu gọi điện thoại, kêu Triệu Thiên Mục lập tức tới đây! Triệu Thiên Mục, là ông trùm ăn uống khách sạn thành phố Đông Giang, cũng là chủ tịch của khách sạn Đông Giang. Muội muội phục vụ nghe lời này, cười nhạt, nghĩ thầm lão đầu tử này là người nào chứ, cũng có thể gọi chủ tịch của chúng ta tới đây. Nhưng, muội muội phục vụ vẫn tương đối có tố chất, rất lễ phép mỉm cười, sau đó mời đám người Tùy Qua đến một bên uống trà chờ đợi. Sắc mặt Thẩm Thái Sùng thật sự rất khó coi, vốn là muốn thừa sắt còn nóng, kéo gần hơn một chút tình cảm của hai nhà, ai ngờ lại đụng phải chuyện bực mình này. Thẩm Quân Lăng ở một bên gọi điện thoại. Lúc này, có một chiếc xe đắt tiền dừng trước cửa khách sạn, mấy công tử ca mỉm cười xuống xe, bên cạnh còn có mấy nữ nhân xinh đẹp ăn mặc thời thượng đi cùng, đoàn người cười đùa đi vào khách sạn. Trong đó một thanh niên mặc tây trang, đeo mắt kiếng vàng nói với muội muội phục vụ: - Xảy ra chuyện gì vậy? Tại sao những người này lại ngồi ở đại sảnh? Muội muội phục vụ vội vàng nói: - Bọn họ vốn đặt trước phòng ăn ở tầng cao nhất, nhưng bởi vì ngài hủy bỏ, cho nên muốn tìm chủ tịch trách cứ. - Trách cứ? Trách cứ cái gì? Thanh niên cau mày nói: - Tôi chính là tổng giám đốc của khách sạn này Triệu Ích Thanh, các người có bất mãn gì, có thể trực tiếp phản ứng với tôi. Nhưng, hôm nay phòng ăn của tầng cao nhất, tôi muốn dùng để mở tiệc chiêu đãi bằng hữu, đương nhiên không thể cung cấp cho các người rồi. - Gọi gia lão tử của ngươi tới đây giải thích cho ta, ngươi còn chưa đủ tư cách. Thẩm Thái Sùng khinh thường nói. - Ngươi. . . Lão già này! Triệu Ích Thanh hừ một tiếng, nói với một người phục vụ khác: - Cô dẫn các bằng hữu của tôi đi trước. - Ích Thanh, phòng ăn tầng cao nhất lớn như vậy, ngồi thêm mấy người có quan hệ gì. Huống chi, hai vị tiểu thư này cũng là nhân vật thiên tư quốc sắc, cậu sắp xếp cho người ta ngồi ở phòng kín gió, đây không phải là mạo phạm giai nhân sao? Một vị công tử ca nói, ánh mắt tham lam xẹt qua người Thẩm Quân Lăng và Ngưu Tiểu Hoa. Thẩm Quân Lăng thì thôi, nhưng Ngưu Tiểu Hoa vội vàng nấp sau lưng Tùy Qua. Triệu Ích Thanh đương nhiên cũng nhìn ra vẻ thùy mị không tầm thường của Thẩm Quân Lăng và Ngưu Tiểu Hoa, một người là vưu vật thành thục, một người là thiếu nữ ngây ngô, đúng là hơn hẳn đám nữ nhân đi theo bọn hắn. Cho nên, giọng nói của Triệu Ích Thanh có chút hòa hoãn, tiến lên nói với Thẩm Quân Lăng: - Vị mỹ nữ kia, nếu cô nể mặt uống một chén với mấy bằng hữu của tôi, người nhà và bằng hữu của cô cũng có thể tới phòng ăn dùng cơm miễn phí.