Nói tới đây, Triệu Ích Thanh ý thức được mình nói sai, vội vàng ngừng lại. Quả nhiên, nhìn bộ dáng của Triệu Thiên Mục, thật sự giống như không thể động thủ thu thập Triệu Ích Thanh. - Ngươi nhớ kỹ cho ta, ngàn vạn lần không được trêu chọc Thẩm tiểu thư, lại càng không được mạo phạm vị thiếu niên không rõ lai lịch kia. Tóm lại, sau này thấy bóng dáng bọn họ, ngươi cứ đi vòng cho ta! Triệu Thiên Mục lạnh lùng nói: - Nếu không sẽ biết chữ "chết" viết như thế nào! - Nhưng con là tổng giám đốc khách sạn Đông Châu, cũng không thể bọn họ tới dùng cơm, con liền ẩn núp được. Triệu Ích Thanh nói. - Bắt đầu từ bây giờ, ngươi không phải là tổng giám đốc nơi này nữa. Triệu Thiên Mục nói. - Vậy con làm gì? - Trong tay ta còn có mười mấy tiệm bún, ngươi chọn một cái đi. Triệu Ích Thanh ngây người đứng sững sờ tại chỗ: làm sao thoáng cái từ tổng giám đốc khách sạn biến thành quản lý tiệm bún chứ? --------------------- Cá muối châu úc, tôm hùm biển sâu, cực phẩm quan yến. . . Cacs món ăn không ngừng đưa đến trước mặt mọi người. Lão địa chủ và Ngưu Tiểu Hoa ăn rất vui vẻ. Nhất là lão địa chủ, mặc dù Tùy Qua gọi hắn là "Lão địa chủ", nhưng cả đời lão địa chủ, sợ rằng chưa từng có "bữa ăn hủ bại" nào như hôm nay. Còn Ngưu Tiểu Hoa, bởi vì chưa từng rời khỏi huyện Hoàng Bình, cho nên nhìn cái gì cũng cảm thấy rất mới lạ. Nhất là phòng ăn xoay tròn, càng làm cho nàng cảm thấy rất thú vị, còn có những món ăn vừa đẹp mắt vừa ngon, đây chính là cuộc sống nàng nằm mơ cũng chưa từng thấy. Vừa ăn, Ngưu Tiểu Hoa vừa nhớ tới cuộc sống ở Bạch Lưu Câu. Vì vậy vành mắt Ngưu Tiểu Hoa thoáng ửng đỏ. Tùy Qua đã nhận ra dị thường, liền ân cần dò hỏi: - Tiểu Hoa, có phải cảm thấy không thoải mái hay không? - Không phải là. . . ta mừng quá. Ngưu Tiểu Hoa nói: - Từ trước tới giờ chưa lúc nào được ăn thứ ngon như vậy. - Nha đầu này, nếu ngươi thích, sau này thường tới ăn là được. Tùy Qua mỉm cười nói. - Ta nhớ cha mẹ rồi. Ngưu Tiểu Hoa lại nói. - Nếu nhớ, đợi đến lúc nghỉ đông đi gặp bọn họ đi, ta đi với ngươi. Tùy Qua nói. - Thật sao? Vậy thì tốt. Ngưu Tiểu Hoa cười nói, trong nụ cười lại có chút ngượng ngùng. Bất kể Tùy Qua nghĩ như thế nào, theo Ngưu Tiểu Hoa thấy, nàng đã được "gả" vào Tùy gia, làm nha hoàn cũng tốt, muội muội cũng tốt, dù sao cũng là người của Tùy gia. Nếu như về Bạch Lưu Câu, chính là "về nhà mẹ đẻ" rồi. Đối với cô nương ở Bạch Lưu Câu mà nói, về nhà mẹ đẻ là chuyện rất quan trọng, chưa nói đến lễ vật, trọng yếu nhất chính là có chồng đưa đón. Nếu không có chồng cùng đi, vậy thì chứng minh ở nhà chồng không có địa vị, cho dù cuộc sống trôi qua khá hơn nữa, cũng bị người ta xem thường. Cho nên, Ngưu Tiểu Hoa nghe thấy Tùy Qua chịu cùng đi với nàng, nhất thời tươi cười rạng rỡ. Sau khi dùng cơm xong, Ngưu Tiểu Hoa liền quay về phòng, bảo là muốn học bổ túc Anh ngữ. Trong nhiều môn học, thành tích Anh ngữ của Ngưu Tiểu Hoa là kém cỏi nhất, cho nên nàng vẫn muốn nâng cao thành tích, vì vậy vẫn vô cùng cố gắng. Tùy Qua lời khuyên nàng thư giãn thêm một tí cũng không được, nha đầu này chính là quật cường, nghe nói thề phải thi đậu Đông Đại. Chẳng qua là, với thành tích trước mắt của nàng, có chút khó khăn. May là, hiện nay Tùy Qua và hiệu trưởng Đông Đại coi như là "người quen", cho dù thành tích của Tiểu Hoa có kém đi nữa, nói Dương hiệu trưởng chuẩn bị một danh sách "Tự thu nhận học sinh", hắn chắc chắn không dám cự tuyệt. Cho nên, đối với chuyện này, Tùy Qua cũng không lo lắng. Đang suy nghĩ, Tùy Qua nhìn thấy Thẩm Quân Lăng ngồi bên cạnh quầy bar, ngoắc tay về phía hắn, muốn mời hắn qua đó uống rượu. Tùy Qua đi tới, kêu phục vụ rót cho một chén rượu. Lúc này, Thẩm Quân Lăng đứng dậy, đi tới lan can bên cạnh quầy bar. Nàng nâng chén rượu, mái tóc dài phiêu động trong gió đêm, khiến trái tim Tùy Qua lại muốn nhảy nhót. Tùy Qua cầm cái chén đang muốn đi tới, suy nghĩ một chút, dứt khoát quay người lại đến quầy bar, trực tiếp gọi một chai rượu, tránh đợi lát nữa phục vụ tới đây thêm rượu làm bóng đèn. Thẩm Quân Lăng nhìn Tùy Qua một tay cầm chén rượu, một tay cầm chai rượu, cười nói: - Cái tên này, không khí tốt như vậy cũng bị ngươi phá hư, thật không biết bồi dưỡng không khí gì cả. - Muốn không khí gì? Chỉ cần tỷ nhìn ta thuận mắt, ta nhìn tỷ thuận mắt, không khí gì đó đều không cần. Tùy Qua cười nói: - Giống như vương bát nhìn hạt đậu, mắt đối mắt, vậy thì không khí gì cũng không cần. - Vậy ta là hạt đậu. Thẩm Quân Lăng hơi mỉm cười nói. - Cảm ơn tỷ. Tùy Qua nghiêm túc nói: - Chuyện hôm nay, ta thật sự rất cảm tạ tỷ. Sau đó, Tùy Qua đồng học lại bắt đầu không nghiêm chỉnh: - Cho dù tỷ muốn ta lấy thân báo đáp, ta cũng sẽ cắn răng đáp ứng. - Ai mà thèm! Thẩm Quân Lăng bĩu môi nói: - Nhưng, ngươi thật sự là một nam nhân tốt, hảo nam sinh ạ. - Tỷ không cần cố ý cường điệu ta là "nam sinh" như thế. Tùy Qua buồn bực nói. - Sự thật như thế. Thẩm Quân Lăng nói: - Nhưng, ngươi đối với người nhà của ngươi rất tốt, thật sự làm cho ta hâm mộ. - Chẳng lẽ người nhà của tỷ không tốt với tỷ sao? Tùy Qua nói: - Ít nhất tỷ còn có cha mẹ, còn ta không có. Bởi vì Tùy Qua bị cha mẹ vứt bỏ từ nhỏ, cho nên hắn đương nhiên xem bọn họ không tồn tại. - Mẹ ta thật ra cũng không tệ lắm. Thẩm Quân Lăng nói: - Những người khác, bao gồm cả cha ta, trong đầu đều chứa đầy lợi ích, tu vi cảnh giới... Cho dù có thể sống lâu hơn người bình thường mấy năm cũng có ý nghĩa gì. - Gia gia tỷ tựa hồ đối với tỷ cũng không tệ lắm. Tùy Qua nói. - Ừ. Thẩm Quân Lăng nói: - Cũng bởi vì hắn cảm thấy ta có thiên phú tu hành. Nhưng, nói tương đối, hắn thật sự đối với ta tốt hơn các cháu gái khác một chút. Nhưng, lần trước nếu như không phải ta dẫn ngươi trở về, có lẽ hắn rất có thể sẽ đồng ý quyết định của cha ta, kết hôn sự cùng Tống gia. Tùy Qua cười nói: - Nói như vậy, là gia gia tỷ cảm thấy ta anh minh thần võ? Lão nhân gia thật có ánh mắt. Nhưng, tỷ có phải nên thật tình suy nghĩ một chút, dứt khoát theo ta là được rồi. - Được. Thẩm Quân Lăng đường: - Nếu như ngươi cho ta làm lớn, ta sẽ thật tình suy nghĩ một chút. - Ừ, nói như vậy, vậy ta vẫn phải nhanh chóng đề cao cảnh giới, hy vọng có thể bắn tán loạn bá vương khí cường đại, có thể trực tiếp khiến tỷ cam tâm tình nguyện theo ta. Tùy Qua cười nói. Thẩm Quân Lăng có chút ghen tỵ nói: - Đường tỷ tỷ của ngươi mặc dù xinh đẹp, nhưng tỷ tỷ ta cũng không kém, tại sao ngươi luôn nghiêng về phía nàng ấy chứ? - Tâm lý của nàng ấy tương đối yếu ớt. Tùy Qua nói: - Không có ý chí như tỷ. - Xem tâm ý của ngươi, là có chủ tâm muốn ta làm thiếp rồi? - Lớn nhỏ gì chứ. Tùy Qua vô sỉ nói: - Địa vị đều bình đẳng, không phân biệt lớn nhỏ. Tùy Qua nói, cùng Thẩm Quân Lăng chạm chén.