Y Tiên Thiểu (Thiếu Niên Dược Vương)

chương 317 : núi dựa lớn. (1)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Ta làm trung y mấy chục năm, nhìn còn chuẩn hơn ngươi. Lão địa chủ nói, sau đó lại tiếp tục cổ động Tùy Qua: - Huống chi, nha đầu Thẩm Quân Lăng bộ dạng, khí chất đều là nhất đẳng, hơn nữa gia thế lại tốt như vậy, sau này đồ cưới khẳng định không thể thiếu, người nào cưới cũng là phúc khí. - Này. . . lão nói như vậy, rút cuộc là có ý gì? Tùy Qua cảm giác được lão địa chủ tựa hồ có ý gì đó. - Ý của ta là, nếu con gái người ta không tệ như vậy, vậy thì mau quyết định đi, tránh cho lúc đó bị người khác cướp đoạt. - Quyết định? Ta còn chưa tới tuổi được phép kết hôn. Tùy Qua nói. - Vậy thì đính hôn? Lão địa chủ không buông tha nói: - Tóm lại, chuyện này ngươi cũng không cần quan tâm rồi, ta làm thay ngươi. - Lão làm thay ta? Tùy Qua nói: - Lão có mặt mũi và khả năng lớn như vậy sao? - Đó là đương nhiên! Lão địa chủ vỗ ngực bảo đảm nói: - Dù sao, Thẩm lão gia tử cũng đã đáp ứng ta. - Đáp ứng lão? Tùy Qua vốn đang cho là lão địa chủ nói giỡn, không ngờ chuyện này lại là thật, nhất thời cảm giác tình huống có chút không ổn. Lão địa chủ còn tưởng Tùy Qua đang lo lắng, lại nói: - Ngươi yên tâm sao, nha đầu Tiểu Hoa rất hiểu chuyện, cho dù ngươi tam thê tứ thiếp, nàng cũng sẽ không ghen . Còn nữa, nếu như nàng muốn lấy người khác, ta cũng sẽ không can thiệp. - Không phải vấn đề này. Tùy Qua cười khổ nói: - Mấu chốt là hiện tại ta đã có bạn gái rồi. - Ngươi đã có bạn gái? Làm sao không nói cho ta một tiếng? Lão địa chủ oán giận nói. - Còn chưa kịp chứ sao. Tùy Qua nói: - Vốn tính toán hôm nay để mọi người gặp mặt, ăn một bữa cơm, làm quen với nhau. - Vậy chuyện kia làm thế nào? Lão địa chủ nhất thời lo âu: - Nha đầu Quân Lăng là nữ nhi nhà giàu có, chắc chắn sẽ không chịu làm nhỏ cho ngươi. . . Chuyện này thật đúng là phiền toái. Đúng rồi, bạn gái của ngươi, rút cuộc như thế nào? Nếu không bằng Quân Lăng...,dứt khoát. . . - Hôm nay lão nhìn rồi sẽ biết. Tùy Qua cười nói, nụ cười có chút khổ sở. Thẩm Quân Lăng và Đường Vũ Khê, thật là cá và hùng chưởng, khó mà lựa chọn, cũng không muốn lựa chọn Bất luận là nữ nhân nào, rơi vào tay nam sinh khác, hắn đều không có cách nào tiếp nhận. Bữa cơm với Đường Vũ Khê , Tùy Qua cố ý an bài trên du thuyền hiệu Giao Long, thứ nhất bởi vì lão địa chủ có chút tư tưởng phong kiến còn sót lại, thích loại phô trương này ; thứ hai, Tùy Qua cũng muốn lộ ra vẻ coi trọng đối với Đường Vũ Khê. Ít nhất, phô trương trên du thuyền cũng không thua phòng ăn xoay tròn. Du thuyền Giao Long, là Tùy Qua thắng được từ trong tay tiểu thái muội Mục Ngọc Giao. Mục Ngọc Giao mặc dù kiêu ngạo, nhưng nhân phẩm cũng rất tốt, thua cuộc thì từ bỏ, giao du thuyền cho Cuồng Hùng Bang, cũng không tới tìm phiền toái. Sau đó, Tùy Qua đưa du thuyền này cho Sơn Hùng, dù sao hắn cũng không có hứng thú với kinh doanh du thuyền. Còn Sơn Hùng, quả nhiên lợi dụng du thuyền thành công, tán được tiểu cô nương. Tiểu cô nương Sơn Hùng thích tên là Lô Phái San, còn chưa đầy hai mươi tuổi, là muội tử sinh ra trong sơn thôi, mặc dù dáng người không được tính là quốc sắc thiên hương, nhưng nhìn rất tinh khiết, đây cũng là nguyên nhân Sơn Hùng mê đắm người ta. Lô Phái San hiện giờ đã là quản lý du thuyền này. Sơn Hùng còn lo lắng Lô Phái San không làm được, cho nên còn kêu Mắt Kiếng đến chỉ đạo một thời gian ngắn. Kết quả, cô nương Lô Phái San rất thông minh, rất nhanh đã hiểu được, hiện giờ du thuyền làm ăn cũng rất nề nếp. Biết Tùy Qua hôm nay muốn tới dùng cơm, Mắt Kiếng đã sớm lên du thuyền, hơn nữa cố ý thông báo cho Lô Phái San. Kể từ khi hai tay Sơn Hùng bị phế, cũng rất ít ló mặt ở nơi nhiều người, chuyện của Cuồng Hùng Bang phần lớn do Mắt Kiếng và Dao Găm phụ trách. Sau khi lên thuyền, Lô Phái San tự mình dẫn đám người Tùy Qua lên boong tàu. Mặc dù là mùa đông, nhưng nhiệt độ ở thành phố Đông Giang vốn không xuống rất thấp, hôm nay lại vừa vặn là ngày trời trong, ánh nắng tươi sáng, cho nên Lô Phái San mới sắp xếp cho đám người Tùy Qua dùng cơm trên bong thuyền. Rất trùng hợp là, lần này dùng cơm, vẫn chỉ có năm người. Cùng đi với Đường Vũ Khê, chỉ có một mình Hứa Hành Sơn. Dù sao, hiện giờ Đường Vũ Khê đã "cắt đứt" với Đường gia, cho nên tạm thời chỉ có Hứa Hành Sơn là thân nhân của nàng. Nha đầu Ngưu Tiểu Hoa, biết ông ngoại Đường Vũ Khê là Hứa Hành Sơn tiếng tăm lừng lẫy, lộ ra vẻ vô cùng kích động. Giống như Tùy Qua, Ngưu Tiểu Hoa rất sùng bái nhà khoa học giống như Hứa Hành Sơn. Bởi vì khi Ngưu Tiểu Hoa học tiểu học, đã biết được đại danh của Hứa Hành Sơn trong sách giáo khoa, biết lão giả trước mặt này, chính là người giúp các hương thân ở Bạch Lưu Câu của nàng được ăn cơm no. Ấm no, chẳng qua là hai chữ đơn giản, nhưng muốn làm được, đâu phải dễ dàng! Ngưu Tiểu Hoa là một cô nương trong sáng, đương nhiên làm người khác rất ưa thích, Hứa Hành Sơn đương nhiên cũng không ngoại lệ, ân cần hỏi thăm tình hình học tập của Ngưu Tiểu Hoa, chẳng qua đây cũng vừa vặn là điểm yếu của nàng, dù sao nàng cũng không đi học nhiều năm. Còn lão địa chủ vốn là đã coi trọng Thẩm Quân Lăng, hắn vốn không ôm nhiều hi vọng với Đường Vũ Khê, nhưng sau khi gặp mặt Đường Vũ Khê, lão địa chủ nhất thời ý thức được sai lầm của mình, cảm thấy tôn tử thật có ánh mắt. Cô nương Đường gia này, thoạt nhìn ôn nhu hiền lành, có tri thức hiểu lễ nghĩa, rất có khí chất thục nữ cổ đại, so với Thẩm Quân Lăng, quả nhiên là mỗi người mỗi vẻ, tốt không thua gì. Hơn nữa, Đường Vũ Khê đối với lão địa chủ cũng rất có lễ phép, mở miệng là gọi "gia gia", khiến lão địa chủ quả thực mừng đến mức khóe miệng cũng không khép được. Cho nên nói, bửa cơm này, không khí thật sự vô cùng hòa hợp. Nhưng không khí sau bữa trưa tất nhiên không thể hòa hợp. Sau khi ăn xong, Đường Vũ Khê dẫn Tùy Qua lên lối đi dọc theo boong tàu. Mỹ kỳ danh là hóng gió, trên thực tế rất giống như là "Nghiêm hình tra khảo". Thấy Đường Vũ Khê nghiêm mặt, Tùy Qua lập tức mềm nhũn nói: - Đường tỷ tỷ của ta, ngươi có lời gì cứ hỏi đi, nghiêm mặt như vậy, coi chừng có nếp nhăn đấy. - Có nếp nhăn là chuyện nhỏ, bị người mình tín nhiệm lừa gạt, đây mới thực sự là bất hạnh! Đường Vũ Khê hừ lạnh nói. - Đường đại tiểu thư của ta, chuyện gì mà nghiêm trọng như thế. Tùy Qua nói: - Vừa rồi ăn cơm không phải ngươi rất cao hứng sao. - Vừa rồi cũng là giả bộ! Đường Vũ Khê thành thật dứt khoát nói: - Vừa rồi chỉ là cho ngươi chút thể diện mà thôi. - Vậy hiện tại ngươi có vấn đề gì, cứ nói đi. Tùy Qua nói. - Ta chờ ngươi chủ động thẳng thắn. Đường Vũ Khê nói, vẻ mặt vẫn không chịu buông lỏng. - Thẳng thắng được khoan hồng, kháng cự về nhà tự đón năm mới. Đường Vũ Khê nghiêm mặt nói: - Ngưu Tiểu Hoa, thật sự là muội muội ngươi? Vẫn là vấn đề giống như trước! Làm sao vẫn là vấn đề giống như trước? Chẳng lẽ bởi vì hai nữ nhân này quá thông minh?

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio