- Hôm nay ngươi cũng xem thị sát Đông Giang? Tùy Qua hỏi. - Dĩ nhiên. Đường Vũ Khê nói: - Ta thích xem tiết mục của Lam Lan, nàng là một người viết báo chính trực, dám nói về rất nhiều chuyện ghê tởm nhiều người không dám viết, không dám truyền bá, ta tương đối bội phục nàng. Hơn nữa, nàng cũng rất xinh đẹp, nhìn rất bắt mắt. Tùy Qua không ngờ, Đường Vũ Khê lại có ấn tượng tốt với Lam Lan như vậy. Chẳng qua, nếu Đường Vũ Khê biết Tùy Qua là "khuê mật" của Lam Lan, không biết nàng sẽ có cảm tưởng gì? - Đúng vậy, nàng rất xinh đẹp. Tùy Qua ha hả cười, tranh thủ nịnh nọt: - Nhưng, Đường tỷ tỷ của nô gia cũng không kém, nói không chừng còn cao hơn một bậc. - Ít vuốt đuôi bổn cô nương đi. Đường Vũ Khê nói: - Vừa rồi gọi điện cho ai vậy? - Gọi cho Lam Lan chủ truyền biên. Lần này Tùy Qua không nói láo. Bởi vì Tùy Qua phát hiện, nói láo rất khó lừa gạt Đường Vũ Khê. Mà có lúc, nói thật, ngược lại dễ dàng vượt qua kiểm tra. - Phi! Ngươi nằm mơ sao! Lam đại chủ biên là nhân vật bậc nào, có thể tùy tiện hàn huyên với ngươi lâu như vậy. Đường Vũ Khê nói. - Thật mà. Tùy Qua đồng học bắt đầu bố trí: - Lam đại chủ biên hẹn thời gian với ta, nói là lúc nào có thời gian rỗi sẽ làm một cuộc phỏng vấn. Ta liền nói yêu cầu hình tượng của ta rất cao, nếu nàng muốn phỏng vấn, phải chuẩn bị cho ta một thợ trang điểm. . . - Được rồi, bớt bốc phét ngươi sẽ chết sao. Đường Vũ Khê nói: - Mau tới đây ăn cơm tối. - Ăn cơm tối? Tùy Qua nói: - Nhưng ta mới vừa ăn? - Vậy cũng phải tới đây ăn! Đường Vũ Khê ra lệnh. - Chẳng lẽ lại là ông ngoại của "chúng ta" tự mình xuống bếp? Tùy Qua hỏi. - Không, là ta tự mình xuống bếp! Đường Vũ Khê nói. Tùy Qua cố ý thở dài nói: - Nghe ngươi nói như thế, ta thà cam tâm để ông ngoại tự mình xuống bếp. - Ngươi...mau tới đây! Hạn ngươi trong vòng mười phút! Đường Vũ Khê hừ nói: - Tới đây ta thu thập ngươi! Tùy Qua quả nhiên không do dự, trong vòng mười phút đã chạy tới biệt thự của Hứa Hành Sơn. Khi tiến vào phòng ăn, Tùy Qua thấy trên người Đường Vũ Khê đang đeo một cái tạp dề, trên đầu còn đội một chiếc khăn đội đầu, đi đôi dép lông xù màu hồng, trong tay bưng cái mâm, đang xếp đồ ăn lên trên bàn. Bởi vì cái mâm có vẻ hơi nóng, sau khi Đường Vũ Khê đặt cái mâm lên bàn, lập tức rụt hai tay lại, sờ vào lỗ tai của mình, bộ dạng cực kỳ khả ái. Hắn tiến lên, từ phía sau nhẹ nhàng ôm lấy Đường Vũ Khê, khẽ hôn một cái lên mặt nàng: - Cực khổ. Nhưng tại sao lại chuẩn bị nhiều món ăn như vậy? - Ăn mừng. Đường Vũ Khê nói. - Ta chỉ lên TV, có cái gì đáng ăn mừng chứ? Tùy Qua kinh ngạc nói. - Ai nói ăn mừng vì ngươi lên ti vi. Đường Vũ Khê nói: - "Quỹ Tiên Linh Thảo đường" của chúng ta đã chính thức được phê duyệt, hơn nữa ta đã chọn lựa xong phòng làm việc, trang bị rất nhanh sẽ làm xong, có lẽ hai ngày nữa là có thể khai trương. Mặt khác, ta còn đặc biệt mời một vị đồng học sinh viên tài cao tới giúp ta xử lý quỹ cứu trợ này, hắn rất lợi hại. - Người nào? Tùy Qua nói: - Ta nói rõ trước, nếu là nam nhân, ta mãnh liệt phản đối! - Đáng ghét! Đường Vũ Khê cười mắng: - Nhưng là mỹ nữ, ngươi đoán là ai? - Ta không biết thuật đọc tâm, làm sao có thể đoán được. Tùy Qua nói. - Chính là "Đại tỷ" của phòng chúng ta. Đường Vũ Khê nói: - Nàng là nghiên cứu sinh tài chính ở nước ngoài, trước mắt vừa học tập vừa công việc, rất nổi tiếng trong giới tài chính nước Mỹ, nhưng lại bị ta "lừa gạt" trở về. - Đại tỷ? Tùy Qua suy nghĩ một lát, thấp giọng nói: - Chính là vị đại tỷ bưu hãn cùng ngươi đi thuê đĩa phim "không có tình tiết" sao? - Đáng ghét! Đường Vũ Khê lại mắng một tiếng: - Nhưng, chính là nàng. - Thật là mãnh nữ. Tùy Qua thở dài nói. - Thật ra đại tỷ là mỹ nữ. Đường Vũ Khê nói: - Dĩ nhiên, ngươi không thể có chủ ý với nàng! - Có ngươi ngày ngày ngó chừng, ta có thể có chủ ý với người nào. Tùy Qua cười nói: - Huống chi, nàng còn là một "bệnh nhân", ta là bác sĩ, cũng không thể có chủ ý với nàng. - Ngươi mới có bệnh! Đường Vũ Khê thối mắng, đương nhiên biết Tùy Qua đang nói cái gì. - Bớt nói chuyện nhảm đi, mau đi rửa tay, thuận tiện gọi ông ngoại tới dùng cơm. - Tuân lệnh! Tùy Qua đáp. Bữa ăn tối gia đình bắt đầu. Hứa Hành Sơn phá lệ mở ra một bình rượu trân quý, nâng chén nói: - Tuổi trẻ thật là tốt! Nhìn các ngươi, ta thật là hâm mộ. Nhưng điều khiến ta vui mừng chính là, sức khỏe của Vũ Khê đã bình phục, Tiểu Tùy ngươi có công rất lớn. - Không dám. Tùy Qua khiêm tốn nói. - Tiểu Tùy, là một tiểu tử không tệ! Hứa Hành Sơn tiếp tục nói: - Tiểu tử ưu tú như vậy, hiện tại cũng không nhiều nữa . Nghe lời này, Tùy Qua liền mở trừng hai mắt nhìn Đường Vũ Khê , nói: - Có nghe thấy không, Hứa lão đang nói bóng nói gió đấy. - Im đi! Tiếp tục nghe ông ngoại nói. Đường Vũ Khê nói. - Ha ha. Hứa Hành Sơn cười nói: - Nói bóng nói gió cái gì, Vũ Khê cũng là một cô nương tốt, hai người các ngươi ở cùng với nhau, ông ngoại vui mừng còn không kịp. Nhưng, ta vui mừng hơn chính là, các ngươi cũng tìm được mục tiêu của cuộc sống, hơn nữa còn là một mục tiêu to lớn như vậy. Ta còn nhớ, trước kia Tiểu Tùy từng nói ở chỗ này, muốn khám bệnh cho tất cả mọi người trong thiên hạ. A, lúc ấy ta chỉ nghĩ ngươi trẻ tuổi mạnh miệng, không ngờ, ngươi luôn nỗ lực hướng đến mục tiêu này. Tùy Qua cố ý cười khổ nói: - Nếu không đạt tới mục tiêu này, Vũ Khê sẽ lấy cớ không làm vợ của ta nữa. Đến lúc đó ta biết tìm ai ăn vạ. Nhưng may là, hiện tại Vũ Khê cũng bắt đầu chủ động giúp ta thực hiện mục tiêu này rồi, xem ra cho dù ta không làm được, nàng cũng sẽ cố gắng giúp ta đạt thành nguyện vọng này. Hứa Hành Sơn nghe lời này, cười ha ha, sau đó uống một ngụm rượu. Ở chung với tiểu tử Tùy Qua này, tâm tình cũng khoái trá hơn không ít. ---------------------------- Lam Lan quả nhiên là một người tích cực, đúng như nàng nói với Tùy Qua, ngày nào cũng hỏi thăm tình hình thương thế khôi phục của vị huynh đệ kia, tựa hồ quyết tâm muốn vạch trần bộ mặt thật của Tùy Qua. Còn Tùy Qua, cũng thực hiện hứa hẹn, cũng không đích thân tham dự, làm cái gì mờ ám sau lưng. Ước chừng một tuần sau, thương thế của vị huynh đệ kia khỏi hẳn, bàn tay hoạt động như lúc ban đầu, hoàn toàn không để lại bất kỳ di chứng nào. Kết quả như thế, đương nhiên tất cả đều vui vẻ. Bởi vì là miễn phí trị liệu, hơn nữa còn không để lại bất kỳ di chứng, vị huynh đệ kia đương nhiên vô cùng cảm kích Cường Tử và Tùy Qua, sau đó còn cố ý đưa lên đến một cây cờ thưởng "Bàn tay thần diệu, thuốc đến bệnh trừ". Lam Lan trải qua điều tra, đã sớm biết được vị huynh đệ này không phải người Tùy Qua bỏ tiền ra thuê , cho nên thái độ đối với Tùy Qua cũng hòa hoãn không ít.