Y Tiên Thiểu

chương 1186: đặng hạc thổ lộ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

- Chỉ bảo thạch cũng có giá trị hơn trăm vạn.

Tùy Qua cảm thán nói:

- Cổ huynh đệ là người trọng tình. Tô tiểu thư, cô nhanh đáp ứng đi, tấm chân tình của Cổ huynh đệ, thật sự là nhật nguyệt chứng giám.

Lời này vừa ra khỏi miệng, Lưu Tư Na đã cầm nhẫn trong tay Đặng Hạc lên nhìn kỹ, nữ nhân này rất am hiểu về xa xỉ phẩm, châu báu các loại, vẻ mặt cực kỳ hâm mộ nói:

- Đây là cực phẩm Hồng Bảo Thạch chân chính! Một trăm vạn, khẳng định là đánh giá thấp. Hải Yến, khó được hữu tình lang, khó được kim quy tế ah, cô nên nhanh nắm chắc thật tốt.

Nghe thấy Lưu Tư Na nói cái gì "Khó được hữu tình lang, khó được kim quy tế", Tùy Qua nhịn không được cười rộ lên. Lưu Tư Na này, cái khác không nói, công phu miệng lưỡi rất lợi hại, đúng là người làm nghiệp vụ.

Nhưng mà Tô Hải Yến lại bất cận nhân tình, nhàn nhạt nói:

- Nếu Tư Na thích, cứ nhận đi.

- Ai, tôi ước gì như vậy đấy, nhưng mà không có phúc khí tốt như vậy mà.

Nói xong Lưu Tư Na hơi u oán nhìn qua Tùy Qua.

Tùy Qua đồng học cũng hiểu, liền vội vàng cười nói:

- Lưu tiểu thư, cô không nên nhìn tôi như vậy mà, tôi cũng không có si tình như Cổ huynh đệ, trên người cũng không có mang nhẫn Hồng Bảo Thạch. Bằng không, tôi dứt khoát tặng cho cô!

- Được, anh nói thế, tôi muốn đâm đầu chết đi cho rồi.

Lưu Tư Na nói:

- Nam nhân thành công như Cổ huynh, thật sự là quá ít, quả nhiên là thế gian ít có, quả thực là nam nhân tốt! Hải Yến, cô không nên do dự, nên tiếp nhận đi.

- Đúng vậy Hải Yến, cô đáp ứng tôi đi, làm bạn gái của tôi, sau đó chúng ta kết hôn sinh -- "

- Anh biết cái gì ah!

Tô Hải Yến rốt cục không nhịn được chen ngang lời Đặng Hạc, nói:

- Anh chỉ là thứ ngu xuẩn, anh cái gì cũng không biết.

- Đúng vậy, tôi không biết, tôi chính là ngu xuẩn, nhưng tôi thích cô không còn thuốc chữa rồi.

Đặng Hạc cũng kích động nói:

- Chẳng lẽ ưa thích một người có sai sao? Cho dù cô không nhận lễ vật của tôi, nhưng mà tôi có quyền lợi biểu đạt yêu thương của mình. Hải Yến, cô không nên trốn tránh, tôi biết rõ cô cũng thích tôi, từ lần đầu cô nhìn thấy tôi, tôi cũng cảm giác được khát vọng sâu trong lòng của cô, kỳ thật cô khát vọng có người yêu thương xuất hiện, khát vọng một nhân sĩ thành công, có thể cho cô cảm giác an toàn... Tôi biết rõ, sâu trong lòng của cô nhất định là có tổn thương. Nhưng mà cô không cần lo lắng, tôi sẽ không tổn thương cô, vĩnh viễn cũng sẽ không tổn thương cô. Cô nên đi theo tôi đi, vĩnh viễn hạnh phúc vui vẻ. Hải Yến, tôi có thể vững tin, tôi chính là nam nhân mà cô chờ đợi...

Đặng Hạc biểu diễn kích tình làm cho Tùy Qua trợn mắt há hốc mồm, hắn không biết là Long Đằng huấn luyện quá tốt hay là Đặng Hạc thằng này có thiên phú buồn nôn người ta. Tóm lại, Đặng Hạc thổ lộ cảm xúc lần này xác thực xem như tự kỷ đến cực hạn, đánh thẳng vào phòng tuyến tâm lý của Tô Hải Yến.

- Đủ rồi! Anh là đồ ngu xuẩn! Anh sẽ chết!

Tô Hải Yến nhịn không được cao giọng quát lớn với Đặng Hạc, nói:

- Anh là đồ ngu xuẩn, đều phải chết! Các người đều phải...

Nói đến đây Tô Hải Yến dường như ý thức được mình nói ra tin tức không nên lộ, sau đó hừ lạnh một tiếng:

- Cổ Thiết, tôi không có hứng thú với anh, anh không nên tự tác đa tình có được không?

Nói xong Tô Hải Yến ném chiếc nhẫn về cho Đặng Hạc.

Nhưng mà Đặng Hạc tên này sớm có chủ tâm bất kể giá nào, lúc này hắn chính là lợn chết không sợ nước sôi, mang tác phong vô lại tăng lên tới tận cùng:

- Hải Yến, cô không nên trốn tránh có được không? Cho chính tôi một cơ hội, nghe tiếng lòng của cô một chút hay không? Tôi biết rõ cô ưa thích tôi, cô chỉ không muốn khiến người khác nói cô ưa thích tìm người giàu đúng không? Cô là nữ tử, chắc chắn sẽ quan tâm tới thanh danh. Kỳ thật cô không cần quan tâm những chuyện này...

- Đủ! Đủ rồi!

Tô Hải Yến đã sắp điên cuồng, sau đó trong ánh mắt mang theo thần sắc tuyệt tình, cười lạnh nói:

- Nếu anh tin tưởng lời của tôi, vậy đi theo tôi, anh có dám hay không.

- Tôi đương nhiên dám, vì tình yêu, vì cô, tôi cái gì cũng dám!

Đặng Hạc thề son sắt nói.

- Các người thì sao?

Tô Hải Yến vô cùng bình tĩnh nhìn qua Tùy Qua cùng Lưu Tư Na, nói:

- Các người muốn đi sao?

- Đương nhiên, chúng tôi là nhân chứng mà!

Tùy Qua vội vàng cười nói:

- Có chuyện gì vui vẻ hơn khi nhìn thấy nhân duyên mỹ mãn đây?

- Vậy hy vọng các người không nên hối hận.

Tô Hải Yến nhàn nhạt nói, cất bước đi tới hồ Minh Châu bên kia.

Tùy Qua vừa đi theo Tô Hải Yến, trong lòng thầm khen hành động của Đặng Hạc thật sự lợi hại, lại kích thích Tô Hải Yến không chịu được, đến nỗi nàng phải làm ra chuyện gì đó cho Đặng Hạc phải chết tâm tư này đi.

Bên hồ Minh Châu, ở đó có một ít du thuyền bằng gỗ, những du thuyền này mới tinh, xem ra hắn là chuyên môn chuẩn bị cho tế hồ tiết. Du thuyền rất lớn, chia làm hai tầng cao thấp, ước chừng có thể dung nạp mấy tẳm người.

Nhưng mà hiện tại trên du thuyền không có người nào.

Bởi vì bên cạnh bậc thang của du thuyền có bốn người đều là tâm ma đang đứng, nhìn thấy đám người Tô Hải Yến, Tùy Qua đi tới, trong đó một ma vật nhìn Tô Hải Yến hỏi:

-Vé tàu của ba người này là cô mua sao?

- Sao có thể để cô ấy mua chứ, tôi mua!

- Đừng nói nhảm!

Tô Hải Yến cường thế chen ngang lời của Đặng Hạc.

- Các người lên trước thuyền đi, thuyền này sắp đi rồi.

Đã tới bước này, Đặng Hạc cũng chỉ có thể tương kế tựu kế, vì vậy hắn và Tùy Qua, Lưu Tư Na cùng lên thuyền.

Sau một lát Tô Hải Yến cũng lên thuyền.

Thời điểm này du thuyền bắt đầu khởi động, chậm rãi đi ra hồ Minh Châu.

- Hải yến, cô có ý định tới giữa hồ lại bảo tôi công nhiên cầu ái cô sao?

Đặng Hạc tên này vẫn tiếp tục giả bộ.

- Ân.

Tô Hải Yến chỉ ân một tiếng, dường như chẳng muốn quản Đặng Hạc, hiển nhiên nàng đã nhịn Đặng Hạc đến cực hạn. Sau đó Tô Hải Yến nhìn qua Lưu Tư Na nói:

- Tư Na, tôi thật xin lỗi cô.

- Cô xin lỗi tôi? Có ý gì thế?

Lưu Tư Na không hiểu ra sao, nói:

- Chúng ta chính là hảo tỷ muội mà.

- Đúng vậy, chúng ta đã từng là hảo tỷ muội, tôi cảm giác được.

Tô Hải Yến nhàn nhạt nói, trong lời nói không mang theo chút cảm tình gì.

- Nhưng mà, tôi đã không còn là Tô Hải Yến trước kia. Tư Na, cô biết tại sao tôi dẫn cô tới đây không?

- Không phải xem tế hồ tiết sao?

Lưu Tư Na nhìn qua Tô Hải Yến, nói:

- Cô rốt cuộc muốn nói gì?

- Đúng vậy, tế hồ tiết, cô biết tế hồ tiết là gì không?

Tô Hải Yến tiếp tục nói:

- Tế hồ tiết, là phải tế hồ, cô biết cái gì là tế hồ, cái gì là tế phẩm không?

- Tôi làm sao biết, tôi chưa từng tham gia.

Lưu Tư Na không cho là đúng nói ra.

- Cô sẽ biết nhanh thôi.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio