Y Tiên Thiểu

chương 299: đùa giỡn tiên thiên cao thủ (2)

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

Tùy Qua đột nhiên hét lớn một tiếng:

- Thảo độn thuật.

Tùy Qua giương một tay lên, tung hạt cỏ về hướng Bùi Thường Phong, đồng thời tung người nhảy về phía trước.

- Muốn chết!

Bùi Thường Phong giận quát một tiếng, Tiên Thiên chân khí trải rộng toàn thân, hạt cỏ Tùy Qua bắn ra nhìn như vô cùng lực đạo, nhưng còn chưa đụng tới chéo áo đã rơi xuống toàn bộ, căn bản không cách nào tạo thành tổn thương cho Bùi Thường Phong.

Nhưng, những hạt cỏ này cũng là hạt giống linh thảo, rơi xuống đất tiếp xúc mọc rễ, trong chớp mắt dài đến hơn một thước, bao vây Bùi Thường Phong bên trong. Bùi Thường Phong mặc dù tự phụ, nhưng chưa từng nhìn thấy chuyện quỷ dị như vậy, không dám xem thường, đành phải dùng bàn tay phát ra Tiên Thiên đao khí, chặt hết những gốc cây củ cải này.

Trì hoãn chút thời gian, Tùy Qua đã bay lên không mấy thước, vượt ra khỏi phạm vi công kích của Bùi Thường Phong.

- Mẹ kiếp , lão tử xem ngươi có thể nhảy cao bao nhiêu! Chờ ngươi rơi xuống, lão phu chắc chắn sẽ lóc thịt ngươi!

Bùi Thường Phong nhìn Tùy Qua đứng ở trên, tức giận mắng, hoàn toàn không có phong phạm của Tiên Thiên cao thủ.

Nội gia chân khí luyện đến mức tận cùng, hành động cũng chỉ có thể nhanh nhẹn linh hoạt như khỉ hổ báo, nếu nói khinh công võ nghệ cao cường, dựa vào thân thể tráng kiện và chân khí phối hợp vận dụng, không ai có thể chân chính phi lên không trung.

Cho dù là Tiên Thiên kỳ cường giả, cũng không thể!

Cho nên, Bùi Thường Phong mới khẳng định như thế, Tùy Qua rất nhanh sẽ rơi xuống để thở. Khi đó, bất luận Tùy Qua rơi vào trên kệ nhà kính, hay là trên mặt đất, cũng khó trốn khỏi tập kích của Tiên Thiên chân khí.

Phàm là chuyện đều có ngoại lệ. Bùi Thường Phong nằm mơ cũng không nghĩ tới, Tùy Qua không chỉ không rơi xuống, ngược lại càng bay càng cao.

Mười lăm thước. . . Hai mươi thước. . . Ba mươi thước. . .

Bùi Thường Phong cứ như vậy trợn mắt nhìn Tùy Qua thổi lên trên không, giống như một quả khí cầu, biến mất trong sương mù.

Không thể nào! Chuyện này tuyệt đối không thể nào!

Bùi Thường Phong quát lên như sấm rền, trên mặt kinh hãi không thôi.

Cho dù là Tiên Thiên trung kỳ, hậu kỳ, cũng không thể lăng không bay lên như vậy.

Huống chi, tiểu tử này chỉ là Luyện Khí hậu kỳ!

- Tùy Qua, đợi lão tử bắt được ngươi, nhất định sẽ bầm thây ngươi.

Nhưng ngoài tức giận và nguyền rủa, Bùi Thường Phong có thể làm gì Tùy Qua?

Bùi Thế Minh đứng bên cạnh, không dám lên tiếng.

Dưới cơn thịnh nộ Bùi Thường Phong, giống như con cọp, ai dám chọc vào?

Ngay vào lúc này, Bùi Thế Minh thấy Tùy Qua tựa hồ bắt đầu hạ xuống, vội vàng nói:

- Tứ gia, tiểu tử kia sắp rơi xuống.

Cần gì Bùi Thế Minh phải nhắc nhở, Bùi Thường Phong đã bay lên trời, chân dẫm lên kệ nhà kính, giống như đại điểu, lao về hướng Tùy Qua. Chỉ cần Tùy Qua rơi xuống đất, Bùi Thường Phong nhất định sẽ làm cho hắn hối hận vì đã sinh ra trên thế giới này!

Nhưng khi Bùi Thường Phong đang đuổi theo, Tùy Qua vốn muốn bắt đầu rơi xuống, thân hình lại bắt đầu từ từ bay lên.

Khốn khiếp!

Bùi Thường Phong giận đến dựng râu trợn mắt, tung một chưởng đánh một cây đại thụ bên cạnh hắn thành phấn vụn!

Khi Bùi Thường Phong giận không thể nuốt, trên bầu trời Tùy Qua, tựa hồ lại bắt đầu rơi xuống - rồi.

Cho nên, Bùi Thường Phong lại dấy lên hi vọng báo thù.

Nhưng rất nhanh, hi vọng lại biến thành thất vọng, Tùy Qua lại một lần nữa thăng thiên.

Lần này, Tùy Qua hoàn toàn thăng đi đâu, biến mất không thấy.

Một lúc lâu, Bùi Thường Phong rốt cục mang theo lửa giận khôn cùng, rời khỏi trụ sở đào tạo thực vật.

Ầm!

Nhà kính của Tùy Qua ầm ầm sụp đổ.

Trong Thần Nông tiên thảo bí quyết, có một loại linh thảo tên là "Chưởng trung giới", lá cây giống như hạt thông, hạt giống sinh trưởng trên đầu lá cây, giống như hạt đậu màu đỏ, sau khi ăn vào, có thể đứng trên không trung, chân không chạm đất, cho nên còn có tên là Nhiếp Không thảo.

Hạt giống của nó không có công hiệu gì khác, không thể dùng chữa bệnh, cũng không thể dùng đề cao tu vi, nhưng lại có một loại công hiệu cổ quái: có thể làm cho người lơ lửng trên không trung, chân không chạm đất.

Trong màn đêm, Tùy Qua giống như du hồn, bồng bềnh đung đưa hạ xuống một ngọn núi nhỏ.

Chỉ chốc lát sau, Tiểu Ngân Trùng từ trên mặt đất chui ra, nhảy lên vai Tùy Qua.

Còn Ảnh Phong, cũng đậu trên bả vai khác của Tùy Qua.

- Ài, không còn nhà để về rồi.

Tùy Qua thấp giọng thở dài nói, mặc dù vừa rồi trêu ghẹo một Tiên Thiên cao thủ, cảm giác rất thoải mái. Nhưng hiện tại, người xui xẻo chính là hắn. Tùy Qua nhất định không thể trở về trường, chỗ của Đường Vũ Khê, đương nhiên càng không thể đi.

Khu vực thành thị, chỗ của Sơn Hùng, dĩ nhiên cũng không thể đi.

Tóm lại, hiện giờ Tùy Qua tới đâu cũng không được, nếu đi cũng chỉ liên lụy tới người khác.

Cao thủ Tiên Thiên kỳ, người nào chống đỡ được chứ?

Nhưng, việc đã đến nước này, Tùy Qua cũng không có cách nào, để tránh họa, cũng chỉ có thể du đãng bên ngoài.

Người của Bùi gia không tìm được hắn, linh thảo, linh dược cũng không còn, có lẽ thêm một thời gian ngắn nữa rồi cũng bỏ cuộc mà thôi.

Mặt khác, nếu Tùy Qua có thể nhất cử đột phá Tiên Thiên kỳ, vậy thì có tiền vốn khiêu chiến với người của Bùi gia rồi.

Tiên Thiên kỳ, cộng thêm Niếp Không thảo, cho dù không đánh lại đối phương, ít nhất cũng có thể bỏ chạy.

Giống như Tiểu Ngân Trùng, không đánh được đối phương, liền ôm mông chui xuống dưới đất, lập tức có thể bỏ trốn mất dạng.

Suy nghĩ một hồi, Tùy Qua dứt khoát tìm một chỗ dừng chân, ăn một chút Tam Nguyên Kinh Dịch thảo, cứ như vậy nằm ngủ ngoài trời.

Nhưng Tùy Qua không khỏi suy nghĩ quá đơn giản.

Lúc này, Bùi Thế Minh và Bùi Thường Phong cũng không rời khỏi thành phố Đông Giang, mà là đang ở lại một khách sạn sang trọng. Khách sạn này cũng là một trong số những sản nghiệp của Bùi gia ở thành phố Đông Giang.

Còn cơ sở ngầm của Bùi gia tựa hồ cũng xuất động toàn bộ, bắt đầu tìm kiếm Tùy Qua.

Linh thảo, linh dược còn có linh thú, tất cả đều là thứ tốt!

Những thứ này đều khiến Bùi Thường Phong vô cùng thèm thuồng, làm sao chịu dừng tay như vậy.

Huống chi, hiện giờ bị Tùy Qua trêu chọc, Bùi Thường Phong lại càng muốn bầm thây vạn đoạn, phanh thây xé xác tiểu tử này!

Đường đường là một Tiên Thiên cao thủ, uy phong, tôn nghiêm đến mức nào lại bị một tiểu bối trêu chọc, Bùi Thường Phong đương nhiên không nuốt trôi cục tức này.

Sau khi rời khỏi trụ sở đào tạo thực vật, vẻ mặt Bùi Thường Phong vẫn tối đen, khiến cho tất cả mọi người bên cạnh hắn đều câm như hến.

Ngay cả Bùi Thế Minh, cũng không dám lên tiếng, tránh trở thành đối tượng cho vị tổ tông này trút giận.

- Vẫn chưa tìm được tiểu tử kia sao?

Giọng nói Bùi Thường Phong rất bình tĩnh, nhưng lửa giận bị đè nén có thể phun trào bất cứ lúc nào.

- Chưa.

Bùi Thế Minh nói:

- Nhưng ta đã tăng thêm nhân thủ, chẳng qua tiểu tử kia quá gian xảo.

Không phải là gian xảo, mà là gian thành quỷ! Rút cuộc không ai biết, tiểu tử này đã "bay" đi đâu.

Cho đến hiện tại, Bùi Thế Minh cũng vẫn không hiểu rõ, tiểu tử kia rút cuộc "bay" như thế nào.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio