Khi Tùy Qua đồng học đang tiếp nhận phỏng vấn, một thiếu nữ xinh đẹp, thanh thuần đeo ba lô chậm rãi đi về phía hắn.
- Anh là Tùy Qua?
Thiếu nữ hỏi Tùy Qua.
- Đúng vậy.
Tùy Qua gật đầu, thầm nghĩ lên, lên báo nhiều đúng là rất tốt, ít nhất có thể quen mặt. Bây giờ, ngay cả người hâm mộ cũng đã có.
Cho nên, Tùy Qua lộ ra một nụ cười mê người, hỏi:
- Vị tiểu thư này, xin hỏi cô tìm tôi xin chữ ký sao?
Thiếu nữ thầm cười lạnh, nhưng ngoài miệng lại nói:
- Đúng vậy, tôi tới tìm anh xin chữ ký. Tùy đại ca, tôi thật sự rất sùng bái anh! Anh không chỉ có y thuật cao siêu, hơn nữa lại còn đẹp trai như vậy. . .
- Ha ha, không dám không dám, tôi chỉ bình thường thôi.
Trong lòng Tùy Qua đồng học rất đắc ý, từ trước tới nay chưa gặp được người hâm mộ nào muốn xin chữ ký của hắn.
Thiếu nữ quả nhiên lấy từ trong balo ra giấy và bút, để Tùy Qua đồng học ký tên lên phía trên.
Lúc này, mấy ký giả nhìn thấy không thể phỏng vấn được nữa, liền cùng rời đi. Dù sao, hình đã chụp, vấn đề cũng đã hỏi, bao tiền lì xì của công ty dược Watson cũng đã cầm, viết như thế nào, trong lòng bọn họ cũng đã có định liệu.
Sau đó, thiếu nữ lại nói:
- Tùy đại ca, anh đúng là thần tượng của tôi, tôi muốn mời anh ly cà phê, được không?
- Được.
Tùy Qua không hề nghĩ ngợi đáp ứng.
Trong lòng thiếu nữ lại cười lạnh một tiếng, thầm nghĩ:
- Bổn tiểu thư dù gì cũng là hoa khôi của hệ quản lý công đại, tiểu tử nhà quê này quả nhiên chưa từng thấy nữ nhân xinh đẹp, đã bị bổn tiểu thư mê hoặc. Hừ, đợi lát nữa nữa tìm cơ hội thu thập ngươi!
Tùy Qua đồng học hơi có chút đắc ý, lần đầu tiên có người hâm mộ tìm hắn xin chữ ký, hơn nữa người ta còn mời hắn uống cà phê.
Hơn nữa, người hâm mộ này cũng có tướng mạo xinh đẹp, điều này càng làm cho hắn có chút đắc ý.
Cho nên, Tùy Qua và vị nữ nhân kia liền đến quán cà phê gần đó.
Sau khi cà phê đưa lên, nàng ưu nhã khuấy cà phê, sau đó dùng cái miệng anh đào nhỏ nhắn nhấp một miếng cà phê, nói:
- Tùy đại ca, y thuật của anh cao siêu như vậy, là học được từ đâu?
- Tổ truyền .
Tùy Qua nói, nghĩ thầm người hâm mộ lúc nào cũng vậy, luôn hỏi những vấn đề nhàm chán.
- Thuốc dán da chó của anh gần đây rất nổi danh, chắc buôn bán lời không ít tiền?
Thiếu nữ lại hỏi.
- Cũng được.
Tùy Qua khiêm tốn nói, không biết cô gái này rút cuộc muốn làm gì.
- Tùy đại ca, anh lợi hại như thế, lại đẹp trai như vậy, hẳn là có bạn gái rồi?
Thiếu nữ lại hỏi.
Tùy Qua nghĩ thầm, chẳng lẻ tiểu cô nương này thầm mến mình rồi? Xem ra lên ti vi, lên báo nhiều quả nhiên có chỗ tốt.
Nhưng, Tùy Qua đương nhiên không phạm vào sai lầm, cười nói:
- Có rồi.
- Vậy sao?
Thiếu nữ có chút u oán nói:
- Vậy thì thật đáng tiếc. Nhưng, nam sinh ưu tú như anh, nếu không có bạn gái, đó mới là kỳ quái.
Sau đó, thiếu nữ lại dạt dào cảm xúc nhìn Tùy Qua:
- Tùy đại ca. . . Tôi nói thiệt cho anh biết sao, tôi. . . Tôi thích anh! Nam sinh ưu tú như anh, nên tìm một nữ sinh ưu tú xinh đẹp như tôi làm bạn gái!
Thiếu nữ rất tự tin chờ Tùy Qua vào tròng.
Dù sao, nàng cũng là hoa khôi của hệ, tự nhận là có vóc người và dung mạo hơn người, có thể mê hoặc tiểu tử Tùy Qua này.
Đợi tiểu tử này yêu nàng xong, nàng sẽ hung hăng lợi dụng, nghiền ép hắn, sau đó lại vô tình vứt bỏ hắn, khiến cho hắn chỉ còn hai bàn tay trắng!
Đối mặt với lời tỏ tình "trực tiếp" của người hâm mộ, Tùy Qua thật sự không biết làm thế nào.
Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua mới cười nói:
- Tôi tuyệt đối đồng ý với cô, nam sinh ưu tú như tôi nên tìm một nữ sinh ưu tú xinh đẹp làm bạn gái...
Tùy Qua vốn đang chuẩn bị nói "nhưng mà", chẳng qua còn chưa nói ra, chỉ nghe thấy thiếu nữ vô cùng vui vẻ nói:
- Anh. . . Anh thật sự đáp ứng tôi?
- Đáp ứng cái rắm! Loại người như cô, tự đi soi gương xem cô có xứng không!
Tùy Qua vốn đang tìm lời nói uyển chuyển cự tuyệt cô gái này, ai ngờ lại có người thay hắn cự tuyệt.
Tùy Qua nhìn người đó, trong lòng không khỏi thầm than:
- Cô gái đáng thương, trái tim yếu ớt của cô nhất định bị tổn thương rồi.
Thiếu nữ nghe lời này, không chỉ giận tím mặt, đang muốn trả lời lại một cách mỉa mai, nhưng vừa nhìn nữ nhân đứng bên cạnh Tùy Qua, bất luận vóc người, dung mạo, khí chất, cũng cao hơn nàng không chỉ một bậc, quả thực là một vưu vật yêu mị!
- Cô. . . cô là ai!
Thiếu nữ hỏi, rõ ràng khí thế đã yếu đi.
- Tỷ tỷ ta tên là Thẩm Quân Lăng, nhớ chưa La Ngọc Mẫn!
Thẩm Quân Lăng ngạo khí nói, căn bản không thèm để ý đến thiếu nữ trước mắt.
- Làm sao cô biết?
Thiếu nữ có chút kinh hoảng nói.
- Nam nhân Thẩm Quân Lăng này nhìn trúng, cô cũng dám tới chen ngang, tôi đương nhiên phải biết cô là thần thánh phương nào!
Thẩm Quân Lăng cười lạnh nói.
- Cô là bạn gái của hắn?
Thiếu nữ không cam lòng hỏi, trong mắt nàng, nam sinh như Tùy Qua có thể phối hợp với nữ sinh giống như nàng, cũng hẳn là cảm ân đại đức rồi. Chính vì như thế, nàng mới ngây thơ mà tự tin cho rằng, có thể dễ dàng "câu dẫn" Tùy Qua đến bên cạnh để lợi dụng, sau đó lại vô tình vứt bỏ hắn, giày xéo hắn! Lúc này, thấy Thẩm Quân Lăng không biết từ nơi nào chui ra, lại vô tình đánh nát tâm linh lương thiện của nàng.
- Không phải. Tôi chỉ là đồ dự bị số một!
Thẩm Quân Lăng thản nhiên nói:
- Cho nên, nếu như cô dám đến chen ngang, tôi sẽ cho cô biến mất! Còn La gia của các người, cũng muốn cùng nhau biến mất!
Sau đó, Thẩm Quân Lăng giống như không có chuyện gì xảy ra, nhìn Tùy Qua cười nói quyến rũ:
- Thôi Thôi, tài nghệ thẩm mỹ của anh giảm xuống rất lợi hại, đây là anh đói bụng ăn quàng sao, ha ha.
La Ngọc Mẫn nghe Thẩm Quân Lăng uy hiếp, hoắc mắt đứng lên, quả đấm nắm chặc, tựa hồ muốn phân cao thấp với Thẩm Quân Lăng.
Choảng!
Nhưng vào lúc này, ly cà phê truớc mặt La Ngọc Mẫn đột nhiên vỡ tan, cà phê nồng đậm bắn hết lên người nàng.
Thẩm Quân Lăng làm như không có việc gì quơ quơ ngón trỏ, bình tĩnh nhưng mang theo sát khí nói:
- Vĩnh viễn đừng có chủ ý với nam nhân của tôi! Nếu không, cô sẽ chết!
Nhìn La Ngọc Mẫn run sợ rời khỏi quán cà phê, Tùy Qua nói với Thẩm Quân Lăng:
- Sát khí của cô thật lớn, hù dọa người hâm mộ của tôi bỏ đi rồi.
- Anh thật sự cho rằng cô ta là người hâm mộ anh?
Thẩm Quân Lăng dùng đầu ngón tay chọc chọc đầu Tùy Qua:
- Tôi thấy anh đúng là tng trùng lên óc rồi! Cô gái này là em gái của La Văn Uyên, anh nghĩ cô ta tìm anh làm gì chứ? Nhưng, cô ta cũng thật ngớ ngẩn, thành phố Đông Giang nhỏ bé như vậy, cô ta cho rằng có thể giấu diếm được tai mắt của Thẩm gia chúng ta sao.
- La Văn Uyên? Thì ra là muội muội của hắn.
Tùy Qua nói:
- Khó trách có chút nhìn quen mắt. Thật không ngờ, muội muội của hắn cũng có vẻ xinh đẹp.