Điều này làm cho Tùy Qua có chút khó hiểu, bởi vì hắn cảm giác trong tay Dương Sâm hẳn nên nắm giữ một ít dược vật đặc thù như thế.
Nhưng nếu Dương Sâm không tham gia cạnh tiêu, tự nhiên là chuyện tốt.
Hôm nay Tùy Qua toàn thắng Dương Sâm trong cạnh tiêu, đủ làm tiểu tử kia phải tức giận một thời gian. Về phần sự tình sau đó, phải xem Đường Thế Uyên làm sao thao tác.
Cạnh tiêu là một chuyện, nhưng kết quả lại là một chuyện khác.
Quyền quyết định chân chính vẫn nằm trong tay các đại lão quân bộ.
Điểm này Tùy Qua phi thường rõ ràng, mà Dương Sâm cũng hiểu được.
Nhưng Dương Sâm vẫn chưa tuyệt vọng, ngược lại trong lòng sinh ra hi vọng mãnh liệt. Chỉ cần còn chưa công bố kết quả cuối cùng, hắn có tám phần nắm chắc thắng được Tùy Qua. Có lẽ Tùy Qua có Đường Thế Uyên hỗ trợ, nhưng Dương Sâm có được nhiều người nói chuyện giúp hắn.
Trong những đại lão quân đội, có lẽ chỉ có Đường Thế Uyên không màng sống chết, có gan cự tuyệt đề nghị “nhổ trồng khí quan”. Nhưng điều này không đại biểu những đại lão khác cũng xem thường tính mạng của mình, bọn họ đều hi vọng khi họ suy kiệt sinh mạng, có thể thay đổi khí quan, làm cho họ sống lâu thêm vài năm.
Tới ba giờ chiều, hội đấu thầu chấm dứt.
Theo sau, số liệu quá trình cạnh tiêu đều được đưa lên trước mặt đại lão quân bộ.
Quân đội khống chế dược vật nghiêm khắc, có thể nói không thua gì trình độ khống chế vũ khí.
Dù sao dược vật quan hệ đến khỏe mạnh của trăm vạn binh sĩ, nếu xảy ra điều gì sai lầm, đây là chuyện vô cùng nghiêm trọng.
Bởi vậy các đại lão quân đội đều dự họp hội nghị.
Hội nghị được tổ chức lúc bốn giờ.
Ba giờ rưỡi, xe của Dương Sâm dừng dưới tòa lầu hội nghị.
Bên cạnh Dương Sâm chính là Thang Vân Bằng.
- Thang thiếu, hội nghị buổi chiều hi vọng anh tiếp tục nói chuyện với ông nội của anh.
Dương Sâm nói.
- Anh không có lòng tin?
Thang Vân Bằng thản nhiên nói:
- Không phải anh đã “bái phỏng” qua mấy đại lão trong quân bộ rồi sao?
Dương Sâm nói:
- Những lão hồ ly kia đều là kẻ a dua! Dám ngang nhiên phản đối lời đề nghị của Đường Thế Uyên, chỉ sợ cũng có mỗi ông nội của anh. Cho nên thái độ của ông nội anh là mấu chốt, những lão hồ ly kia chỉ làm nền mà thôi, tôi không khả năng đem hi vọng đặt lên người bọn họ.
- Tâm tư của anh đúng là thật nhiều.
Thang Vân Bằng nói:
- Nói thật ra tôi không thích giao tế với anh, bởi vì người như anh tràn đầy âm mưu quỷ kế, căn bản không đáng tín nhiệm. Nhưng hi vọng những điều kiện anh đồng ý đưa cho Thang gia, đừng có nuốt lời!
- Đương nhiên sẽ không!
Dương Sâm nói:
- Anh cũng biết Dương gia chúng tôi thật hi vọng cùng đại lão quân đội hợp tác. Trước kia chúng tôi vốn muốn hợp tác với Đường Thế Uyên, ai biết người của Đường gia cự tuyệt chúng tôi, cho nên Thang gia các vị chính là đối tượng hợp tác tốt nhất.
- Hừ! Không phải anh đã nói Đường Thế Uyên chỉ có một tháng thọ nguyên nữa mà thôi sao? Vì sao hiện tại nhìn hắn khỏe như vâm, giống như sẽ sống lâu trăm tuổi đây?
Thang Vân Bằng nói.
- Tôi làm sao biết.
Dương Sâm nói:
- Xem ra Đường Thế Uyên mạng lớn, hoặc là vận số Đường gia chưa hết. Nhưng anh nên biết tôi càng hi vọng lão già kia sớm rơi rụng hơn các vị! Không cần nói đâu xa, anh cần ma lực nguyên dịch tôi sẽ cung cấp cho anh đủ số. Mấy ngày nữa sẽ có một con thuyền vào cảng, người của tôi sẽ vận chuyển tới đây, hiệu quả của ma lực còn mạnh hơn tẩy tủy dịch của Long Đằng rất nhiều…
- Tốt lắm. Tóm lại anh nhớ kỹ lời hứa của mình là được.
Thang Vân Bằng nói, mở cửa xuống xe.
Thang Vân Bằng đang định đi vào tòa lầu, lúc này chợt nhìn thấy hai thân ảnh quen thuộc đang đi về hướng bên này.
Nhìn thấy hai người kia, Thang Vân Bằng nhất thời nhíu mày.
- Di, đây không phải Thang gia đại thiếu sao?
Tùy Qua chủ động vươn tay chào Thang Vân Bằng, sau đó nhìn vào xe:
- Người trong xe là Dương Sâm đi, đều là người quen, đi ra gặp mặt đi chứ.
Dương Sâm không còn cách nào phải đi ra khỏi xe.
Vẻ mặt Thang Vân Long tối đen, nhìn thấy Thang Vân Bằng ngay cả chào hỏi cũng không thèm lên tiếng. Cho dù Thang Vân Long có ngu xuẩn nhưng khi nhìn thấy Thang Vân Bằng đi chung với Dương Sâm, cũng hiểu được là chuyện gì xảy ra. Sở dĩ Thang Vân Long bị tai ương cũng bởi vì Dương Sâm giật dây, bị Dương Sâm xem như thương khiến, cho nên hắn không có ấn tượng tốt với Dương Sâm. Mà Thang Vân Bằng không hề quan tâm tới hắn, còn hỗn chung với Dương Sâm, cho nên khó trách hắn oán hận.
Dương Sâm nhìn Tùy Qua, lạnh lùng nói:
- Xem ra mục đích của chúng ta giống nhau.
- Không khác bao nhiêu đâu.
Tùy Qua nói:
- Kỳ thật lần này cạnh tiêu tôi cũng không nhất định phải đạt được.
Dương Sâm nghe xong lời này, khóe môi hiện lên tia cười lạnh khinh thường.
- Tuy rằng tôi không nhất định lấy được, nhưng tôi không thể để cho anh đạt được!
Ngữ khí Tùy Qua đột nhiên sắc bén.
- Không cho tôi được đến?
Trong mắt Dương Sâm lóe ra sát khí:
- Anh cảm thấy được có thể ngăn cản con đường của tôi? Anh tính cái gì vậy, đừng tưởng rằng ở chung một chỗ với Đường Vũ Khê thì có thể vận dụng thế lực Đường gia. So sánh với Dương gia chúng ta, anh bất quá chỉ là con kiến mà thôi!
- Vậy sao? Đáng tiếc, lần này anh phải thua một con kiến.
Tùy Qua nói, sau đó nhìn Thang Vân Long:
- Vào đi thôi, anh hẳn nên đi gặp ông nội của anh. Hoặc là hắn sẽ thay đổi cách nhìn của hắn, cho rằng anh mới là thanh niên có tiền đồ nhất của Thang gia, mà không phải vị đại ca cam tâm bị người lợi dụng của anh.
Sát khí trong mắt Thang Vân Bằng chợt lóe lên.
Nhưng Tùy Qua không thèm để ý, đi theo Thang Vân Long vào tòa lầu.
Lúc này Tùy Qua cảm thấy có được thân phận quan quân thiếu úy cũng không tệ, ít nhất đi lại trong quân khu có thể dễ dàng thông qua kiểm tra thân phận.
- Yên tâm, bọn hắn không thắng được.
Thang Vân Bằng nhìn Dương Sâm nói:
- Đứa em trai không nên thân của tôi, tôi rất rõ ràng năng lực của hắn.
- Chỉ hi vọng như thế.
Dương Sâm nói:
- Nếu không, ma lực nguyên dịch chỉ sợ phải giao cho người khác dùng. Mặt khác, đãi ngộ nhổ trồng khí quan của Thang gia cũng bị thủ tiêu.
- Yên tâm đi, ông nội tôi làm ra quyết định làm sao dễ dàng sửa đổi.
Thang Vân Bằng nói, đi vào tòa lầu.
Dương Sâm ngồi vào trong xe, hắn còn có việc cần chuẩn bị.
Mặt khác Dương Sâm cũng cho rằng lời của Thang Vân Bằng không sai, Thang Vân Long là kẻ không nên thân, căn bản không khả năng thay đổi quyết định của ông nội hắn.
Đi tới trên lầu, Tùy Qua ngồi chờ trong phòng tiếp khách, mà một mình Thang Vân Long đi gặp ông nội hắn là Thang Tranh Hổ.
Tùy Qua chờ được khoảng bảy phút, uống nửa ly trà sữa, nhìn thấy một cảnh vệ đi vào, mời hắn đến văn phòng của Thang Tranh Hổ.
Tùy Qua nhàn nhạt cười, đã sớm dự đoán được Thang Vân Long có thể thuyết phục Thang Tranh Hổ.
Thang Tranh Hổ, lão đại của tập đoàn quân , chừng bảy mươi lăm bảy mươi sáu tuổi, người cũng như tên, có khí thế uy mãnh.
Nhìn ra được khi Thang Tranh Hổ còn trẻ tuổi, là một hổ tướng thiết cốt bong bong.