Sau khi Tùy Qua hơi chút điều tức, lại một lần nữa đưa lực tinh thần tiến vào trí nhớ.
Chỉ chốc lát sau, Tùy Qua lại mở mắt, nhưng lần này, thời gian Tùy Qua kiên trì lâu hơn lần trước một chút.
- Xem ra, biện pháp này quả nhiên có hiệu quả.
Tùy Qua nghĩ thầm.
Xem ra, mặc dù Khổng Bạch Huyên đã cướp lấy một nửa trinh tiết của Tùy Qua, nhưng cũng để lại cho Tùy Qua không ít chỗ tốt.
Ba bốn giờ sau, Tùy Qua rốt cục ngưng ma luyện, bởi vì lực tinh thần khắp người hắn đã hoàn toàn tiêu hao, bị ma luyện đến mỏi mệt không chịu nổi. Cho nên, sau khi Tùy Qua thu thập mọi thứ trong nhà kính vào trong Hồng Mông thạch, liền đi về phía phòng ngủ.
Nhìn Ngưu Duyên Tranh tựa hồ còn muốn đuổi theo, Tùy Qua không thể làm gì khác hơn là nói với Ngưu Duyên Tranh:
- Ta chuẩn bị trở về ngủ. Trong trường học có một khách sạn nhỏ, đợi lát nữa ta dẫn ngươi qua đó xem, sau đó ngươi ở lại khách sạn.
Ngưu Duyên Tranh thật ra cũng không muốn bám dính lấy Tùy Qua, nhưng mấu chốt là Huyết Đằng năm cánh đang nằm trên người Tùy Qua, cho dù Ngưu Duyên Tranh mạo hiểm bị Tùy Qua chán ghét, cũng không thể để Tùy Qua thoát ra khỏi phạm vi cảm ứng của cảnh giới Tỏa Hồn.
Còn Tùy Qua, hiển nhiên cũng hiểu được ý nghĩ của Ngưu Duyên Tranh, cho nên mới quyết định như vậy.
Trong trường học bình thường đều có khách sạn, nhà khách, mặc dù điều kiện của giáo khu Phát Phong không bằng giáo khu Đông Đại, nhưng vẫn có một cái nhà khách. Nếu Ngưu Duyên Tranh muốn làm người hầu đến cùng, vậy cũng chỉ có thể để hắn ở nhà khách.
Về phần Tống Văn Hiên, cũng không cần lo lắng.
Ở thành phố Đông Giang, Tống gia có không ít sản nghiệp, muốn tìm một nơi nghỉ ngơi, đương nhiên là không có vấn đề.
Trở lại phòng , Tùy Qua vừa mở cửa, vốn tưởng trong phòng không có ai, ai ngờ lại đụng phải Liễu Tiểu Đồng.
- Ồ, cậu quay lại trường sớm như vậy sao?
Tùy Qua kinh ngạc nói.
- Không, mình không về tết.
Liễu Tiểu Đồng nói.
- Tại sao?
- Tiết kiệm một chút tiền. Trở về cũng chỉ ở được mấy ngày, ở lại đây, mình đi làm thêm, tiền công cũng cao hơn nhiều.
Liễu Tiểu Đồng nói.
Tùy Qua vốn định nói có thể trực tiếp cho Liễu Tiểu Đồng một khoản tiền, nhưng nếu Liễu Tiểu Đồng không mở miệng, Tùy Qua đương nhiên không thể nói những người làm tổn thương tự ái của hắn. Cho nên, Tùy Qua nói:
- Như vậy cũng tốt, cậu có thể kiếm chút sinh hoạt phí, giảm bớt gánh nặng cho gia đình.
- Đúng vậy.
Liễu Tiểu Đồng gật đầu nói:
- Ở quê mình, muốn kiếm một trăm đồng phải cực khổ chừng mấy ngày. Nhưng ở thành phố Đông Giang, cho dù làm công việc phổ thông, trong một hai ngày cũng có thể dễ dàng kiếm được. Mình ở chỗ này cực khổ một tháng, ba mẹ mình có thể bớt cực khổ nửa năm. Ngoài ra, ở lại trường còn có thể học thêm ít thứ. Trước kia chuyện cậu nói với mình, mình đã cẩn thận nghiên cứu, chính là vấn đề dược tính của dược thảo càng ngày càng giảm.
- A, vậy sao, cậu có phát hiện gì?
Tùy Qua cảm thấy hứng thú.
- Mình đã đi điều tra rất nhiều tài liệu, con đường kiếm dược liệu trước kia hiện tại không giống nhau. Dược thảo trước kia, phần lớn đều do người hái thuốc hái từ trong núi, còn dược thảo hiện tại, phần lớn đều là nhân công trồng ra. Dược thảo do nhân công trồng ra, rút ngắn được thời gian trồng, hơn nữa cũng sinh trưởng rất khỏe mạnh, nhưng dược hiệu ngược lại không được để ý.
- Không sai, cậu phân tích nguyên nhân là cái gì?
Tùy Qua hỏi.
- Hai nguyên nhân. Thổ nhưỡng và không khí.
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Vấn đề thổ nhưỡng, chủ yếu là vấn đề phân hóa học. Mặc dù phân hóa học có thể làm cho dược thảo lớn lên rất khỏe mạnh, nhưng lại không có tác dụng tăng cường dược tính. Ngược lại, còn ảnh hưởng tới dược tính của dược thảo. Trung y có một loại thuyết pháp, “là thuốc thì có ba phần độc”, chính là nói dược thảo sau khi chế thành thuốc, mặc dù có tác dụng chữa bệnh, nhưng cũng có tác dụng phụ đối với thân thể bệnh nhân. Nhưng, nếu một số chất có hại trong phân hóa học thông qua thổ nhưỡng tiến vào dược thảo, vậy độc tính sẽ tăng lên, biến thành “bốn phần độc, năm phần độc”. Độc tính tăng lên, dược tính dĩ nhiên sẽ giảm bớt đi nhiều. Còn không khí sao, ai cũng biết thực vật cần hô hấp, mặc dù thực vật có tác dụng tinh lọc không khí, nhưng cách dùng của dược thảo không giống với các loại thực vật khác, dược thảo hấp thu chất có hại từ trong không khí, đến cuối cùng sẽ trút lên người bệnh nhân. Vì vậy, mình cho rằng, chủ yếu là hai nguyên nhân này, ảnh hưởng tới phẩm chất của dược thảo.
- Vậy cậu có cách giải quyết hay không?
Tùy Qua vui vẻ nói, xem ra ở phương diện này, Liễu Tiểu Đồng thật sự đã bỏ công sức nghiên cứu. Có thể sau này Liễu Tiểu Đồng sẽ trở thành một trợ thủ của hắn.
- Tìm được nguyên nhân, biện pháp giải quyết cũng có. Nhưng, chính là giá thành quá cao. Tỷ như vấn đề chất lượng không khí, cũng không thể mua mấy cái máy tinh lọc không khí để trồng dược thảo? Còn vấn đề thổ nhưỡng, nếu không dùng phân hóa học, tốc độ sinh trưởng của dược thảo sẽ rất chậm, giá thành nhân lực cũng cao hơn. Ài, vẫn là hoài niệm thời cổ xưa, non xanh nước biếc, có nhiều núi như vậy, dược thảo mọc khăp nơi, căn bản không cần người trồng.
Liễu Tiểu Đồng cảm khái nói:
- Cho nên nói, xã hội bây giờ vứt bỏ thuốc bắc, cũng là vứt bỏ trung y. Thời đại non xanh nước biếc, mới là thời đại hoàng kim của trung y; còn bây giờ là thời đại công nghiệp, cũng là thời đại của thuốc tây.
Tùy Qua đang nghe rất thích thú, vốn tưởng rằng Liễu Tiểu Đồng sẽ có ý nghĩ khiến hắn kinh ngạc, ai ngờ Liễu Tiểu Đồng lại chuyển giọng, phủ nhận toàn bộ trung y và thuốc bắc.
Dĩ nhiên, loại phủ nhận này không phải đến từ bản thân Liễu Tiểu Đồng, mà hắn cho rằng trung y và thuốc bắc đã bị hoàn cảnh hiện tại vứt bỏ.
- Những lời trước đó của cậu có đạo lý, nhưng kết luận phía sau mình lại không đồng ý.
Tùy Qua nói:
- Từ thời cận đại tới nay, trung y và thuốc bắc xuống dốc là sự thật không cần phải bàn cãi, nhưng nếu nói bị thời đại vứt bỏ, lại không nghiêm trọng như thế. Dĩ nhiên, vấn đề này, mình cũng không tranh luận. Được rồi, để đến ngày mai đi, ngày mai mình sẽ mang cho cậu mấy thứ thảo dược, cậu cẩn thận nghiên cứu, những thảo dược này có gì bất đồng.
- Ngày mai?
Liễu Tiểu Đồng nói:
- Phòng thí nghiệm không mở cửa vào ngày lễ.
- Vấn đề này cậu không cần lo lắng.
Tùy Qua cười nói:
- Mình muốn dùng phòng thí nghiệm, nhất định có thể dùng. Được rồi, tạm thời không thảo luận nữa, mình đi ngủ đây, thật sự quá mệt nhọc.
Mỏi mệt tinh thần luôn khó khôi phục hơn mỏi mệt về thân thể.
Tùy Qua mới nằm xuống giường đã ngủ thiếp đi, khi tỉnh lại, đã là mười giờ ngày hôm sau.
Lúc này, Liễu Tiểu Đồng cũng đã rời phòng ngủ.
Kể từ khi bước vào Tiên Thiên cảnh giới, đây là lần đầu tiên Tùy Qua cảm thấy buồn ngủ như vậy.
Lúc này, ánh sáng chói mắt đã soi sáng cả phòng ngủ.
Tùy Qua rửa mặt xong, mở điện thoại di động ra xem, phát hiện có mấy cuộc gọi nhỡ.
Hơn nữa, những cuộc gọi nhỡ này đều là của Ninh Bội.