- Bị người đố kỵ là chuyện bình thường.
Tùy Qua thoải mái đáp:
- Tôi là thiên tài, nên hay trêu chọc kẻ đố kỵ mà thôi.
- Anh vẫn luôn tự kỷ tự đại như vậy!
Lam Lan nói.
- Tôi thật muốn phỏng vấn anh, bỏ thêm đá xuống giếng đâu. Nhưng thôi đi, tôi biết anh không làm chuyện thất đức. Hơn nữa tôi biết công ty của anh là trong sạch.
- Thật cảm động! Rốt cục nhận được tín nhiệm của Lam đại chủ trì.
Tùy Qua nói.
- Tùy Qua, nếu như có gì cần tôi trợ giúp, cứ mở miệng là được.
Lam Lan thành khẩn nói.
- Yên tâm, tôi sẽ không khách khí.
Tùy Qua cười nói.
- Hơn nữa rất nhanh sẽ cần sự trợ giúp của cô.
- Sao vậy, anh dự tính phản kích rồi sao?
Lam Lan hỏi.
- Đương nhiên.
Tùy Qua đáp.
- Đến mà không lui thật phi lễ. Muốn thu thập tôi, không dễ dàng như vậy đâu.
- Tôi chờ mong anh phản kích đâu.
Lam Lan nói.
- Chờ xem.
Tùy Qua cười nói, theo sau cúp điện thoại.
Tùy Qua còn đang nghĩ vẩn vơ, di động lại vang lên.
- Alo, Tùy Qua, anh thật quá đáng đi, biết rõ tôi gọi điện cho anh còn không gọi lại?
Trầm Quân Lăng hưng sư vấn tội nói:
- Mệt cho tôi còn lo lắng cho anh.
- Tôi đang định gọi về đây.
- Nè, rốt cục là chuyện gì xảy ra? Tôi cảm giác công ty của anh như chọc phải tổ ong vò vẽ, cả ngành sản xuất thuốc Đông y Hoa Hạ đều trở thành kẻ địch của anh đâu.
Trầm Quân Lăng nói.
- Chẳng lẽ Trầm gia cũng muốn trở thành kẻ địch của tôi sao?
- Đương nhiên là không. Nhưng tôi không muốn nhìn thấy bộ dạng bị thất bại của anh. Thế nào, có muốn tôi giúp anh không?
- Cô có tâm tư này là tốt rồi. Nhưng những công ty công kích tôi tuy rằng không ít, nhưng trong mắt tôi chỉ là đạo quân ô hợp mà thôi, sớm hay muộn tôi sẽ đem bọn hắn giẫm nát dưới chân!
- Khẩu khí của anh vẫn càn rỡ như vậy, tôi yên tâm. Như vậy tôi sẽ không quấy rầy…
- Đợi một chút, khoan hãy cúp điện thoại. Dược phương làm đẹp của cô nghiên cứu ra sao rồi?
- Chẳng ra gì cả. Ai, còn chưa đạt tới đột phá thực tế chút nào. Xem ra làm việc tốt thường hay gặp trắc trở.
- Không cần phải nghĩ nhiều như thế. Đem phối phương làm đẹp của cô chuẩn bị sẵn đi, tôi sẽ qua lấy. Sau đó tôi thay đổi giúp cô một chút, đến lúc đó nhất định sẽ làm cho cô chấn động.
- Uy, sao tôi có cảm giác anh muốn giật lấy thành quả lao động của tôi đây?
Trầm Quân Lăng cười hỏi.
- Xem như là thế đi. Cô bỏ được sao?
- Bỏ được!
Trầm Quân Lăng không chút do dự nói.
- Cô thật đúng là người tốt.
Tùy Qua nói.
- Tôi qua tìm cô lập tức.
Bên trong phòng thí nghiệm công ty dược nghiệp, Tùy Qua tìm được Trầm Quân Lăng, lấy được phối phương làm đẹp của nàng.
Làm cho hắn cảm thấy ngoài ý muốn chính là nàng nói với hắn hòa thượng Duyên Vân đã rời đi.
Duyên Vân cũng không nói mình đi nơi nào, chỉ báo lại sau khi bước vào tiên thiên kỳ sẽ trở về.
Tùy Qua biết Duyên Vân đã cảm ứng được cơ hội đột phá, vì vậy lập tức rời khỏi Đông Giang, thậm chí không kịp cáo biệt với mình. Nhưng Tùy Qua thật cao hứng, dù sao tiên thiên kỳ là cảnh giới mà người tập võ luôn tha thiết ước mơ.
- Cô về nhà nghỉ ngơi vài ngày đi.
Lấy được phương thuốc Tùy Qua nói.
- Sao vậy, anh không cần tôi hỗ trợ?
Trầm Quân Lăng hỏi.
- Cần, nhưng không phải hiện tại.
Tùy Qua nói:
- Nhìn cô như sắp nhập ma vậy. Mỗi ngày đều làm nghiên cứu, đến lúc đó biến thành mụ già, xem cô làm sao lập gia đình.
- Nếu không gả ra được chẳng phải tiện nghi cho anh sao.
Trầm Quân Lăng dễ thương cười nói:
- Chẳng phải cả ngày anh đều nhớ nhung sao?
- Câm điếc rồi à?
- Người ta có tâm sự thôi.
Tùy Qua cười nói.
Trầm Quân Lăng cười khúc khích:
- Tâm sự cái đầu của anh, đừng giả vờ u buồn trước mặt của tôi. Được rồi, tôi quay về nghỉ dưỡng một chút, anh đi thay đổi phối phương đi, đừng làm cho tôi thất vọng đó.
Tùy Qua chào từ biệt nàng, quay về căn cứ đào tạo thực vật.
Sở dĩ hắn có tự tin như vậy đều vì mật hoa của Nhân Mộc thụ.
Phối phương này vừa bảo đảm hiệu quả làm đẹp thần kỳ của Nhân Mộc, vừa phải cam đoan trong phạm vi thừa nhận của công chúng. Nếu trong vòng một đêm “khủng long” đầy đường biến mất, chỉ còn lại tuyệt sắc mỹ nữ, chỉ sợ đàn ông trên thế giới này đều điên mất.
Tùy Qua hết sức chăm chú nghiên cứu phối phương, lại quên quay về nhà, kết quả làm hại Đường Vũ Khê trông phòng một mình cả đêm.
Sáng hôm sau nàng gởi một tin nhắn cho hắn:
- Hi vọng một đêm tịch mịch đều là đáng giá. Sớm thành công!
Trong những hàng chữ kia nhìn ra được sự rộng lượng cùng săn sóc của nàng.
Trong lòng Tùy Qua ấm áp, càng thêm chuyên tâm, âm thầm tự nhủ vì không để nàng biến thành oán phụ, nhất định phải sớm làm ra phối phương.
- Muốn tôi mời khách dự tiệc?
Sắp tới trưa, Tùy Qua nhận được điện thoại của Cao Phong, có chút buồn bực nói:
- Hôm nay là ngày mấy? Còn vài ngày mới đến khai giảng đi?
- Ngày tháng .
Cao Phong nói:
- Còn vài ngày mới khai giảng, nhưng có đại bộ phận học sinh đã về trường.
- A.
Tùy Qua không chút hứng thú ứng tiếng.
- Cậu không hỏi nguyên nhân sao?
Cao Phong hỏi.
- Có gì mà hỏi, dù sao đều muốn tôi trả tiền, không phải sao?
Tùy Qua cười mắng.
- Chuyện trả tiền nhất định rơi lên đầu cậu.
Cao Phong nói:
- Nhưng đừng trách tôi không nhắc nhở, hiện tại đã lập xuân…
- Lập xuân liên quan gì chúng ta chứ.
Tùy Qua có chút không kiên nhẫn nói.
- Sao không liên quan chúng ta đây?
Giang Đào đoạt lấy điện thoại, nghiêm trang nói:
- Xuân mới bắt đầu, trong sân trường đều phát ra tín hiệu động tình của trai gái. Huống chi sắp đến lễ tình nhân, các chị em đã đến thời kỳ, mấy ngày này chính là lúc đánh vỡ cuộc sống độc thân tốt nhất.
- Các cậu đừng mơ tưởng.
Tùy Qua nói:
- Thay vì ảo tưởng chỉ dùng một cành hoa hồng hay một khối chocolate là có thể thu phục một mỹ nữ, còn không bằng nghĩ biện pháp kiếm một chiếc thể thao chuyển một vòng, như vậy có thể chở một xe mỹ nữ quay về đâu.
- Xe thể thao, thôi đi, ngay cả Alto tôi còn mua không nổi.
Giang Đào thở dài:
- Cậu hoàn toàn đả kích lòng tự tin của tôi, cho nên trưa nay tôi quyết định hung hăng giết cậu một trận.
- Không sao cả, dù sao tiệm ăn ở cổng hiệu khu Phát Phong, tùy tiện các cậu chọn!
Tùy Qua nhàn nhạt cười, cúp điện thoại.
Tiệm ăn bên ngoài hiệu khu Phát Phong đương nhiên không xa hoa, nhưng học sinh chỉ thích náo nhiệt, không ai để ý tới cấp bậc.
Ngoại trừ Tùy Qua, tửu lượng của ba người còn lại đều không cao.
Men rượu càng nhiều, đề tài liền chuyển dời qua phụ nữ cùng kiếm tiền.
Giang Đào lắc chén rượu nói:
- Tùy Qua, cậu nói rất đúng, thay vì ảo tưởng dùng một cành hoa hồng thu phục một mỹ nữ, còn không bằng nghĩ biện pháp đi kiếm khu nhà cấp cao, xe đắt tiền, đến lúc đó mỹ nữ sẽ chủ động tới cửa…hắc.
- Ý tưởng của cậu cũng là ảo tưởng.
Cao Phong nói:
- Cậu cho rằng xe đắt tiền hay nhà cấp cao dễ dàng kiếm được như vậy? Cha cậu không phải đại tham.
- So sánh mà nói ảo tưởng của nhà xe càng thêm thực tế so với ảo tưởng hoa hồng.