- Thu lại, mau thu lại!
Sau khi lão địa chủ xem xét, có chút khẩn trương kêu Tùy Qua cất Tam Nguyên Kinh Dịch thảo lại.
Tiền tài không để ra ngoài.
Nhất là bảo bối, càng không thể để người ngoài nhìn thấy.
Mặc dù lão địa chủ không biết Tam Nguyên Kinh Dịch thảo là cái gì, nhưng theo hắn thấy, nếu là "Tiên thảo", vậy khẳng định không giống với vật thường. Lão địa chủ không đọc nhiều sách, cho nên vẫn là người tương đối mê tín, theo hắn thấy, "tiên thảo", "tiên dược" đều là đồ của thần tiên cai quản, phàm nhân căn bản không có phúc thụ hưởng, cho dù phàm nhân có được, cũng là phúc họa tương liên, một khi bị tiên nhân thượng giới biết được, không trái khỏi tai họa.
Tùy Qua không mê tín như vậy, nhưng nhìn thấy thần tình nghiêm trọng của lão địa chủ, cũng đành phải cất Tam Nguyên Kinh Dịch thảo vào.
Lão địa chủ trầm ngâm một lát, sau đó nói:
- Vậy thì chờ đêm khuya tái phối linh dược. Dù sao vật này cũng là vật của tiên gia, cảm giác trong lòng không nỡ.
- Ông thật quá mê tín!
Tùy Qua có chút im lặng, sau đó lại nói:
- Nhưng, buổi tối chế biến linh dược cũng rất tốt, dược tính của Tam Nguyên Kinh Dịch thảo thịnh nhất là vào giờ Tý.
- Được, vậy thì đợi giờ Tý.
Lão địa chủ nói:
- Không nói nữa, cháu đi nói chuyện với Tiểu Hoa một lát đi, làm quen với nhau.
- Làm quen cái gì, ông thật sự trông mong cháu kết hôn với cô ấy sao.
Tùy Qua nói.
- Nói thật, ta vốn tính toán như vậy. Nhưng, hiện tại nếu cháu đã có được phương thuốc bí mật, ta thấy nơi nhỏ bé này không trói buộc được cháu.
Lão địa chủ thở dài nói:
- Nhưng Tiểu Hoa là đứa trẻ tốt, cho dù cháu không muốn cưới nó, cũng đừng khi dễ nó.
- Cháu sẽ xem cô ấy là muội muội?
Tùy Qua nói.
- Như vậy cũng tốt.
Lão địa chủ nói:
- Sau này hôn sự của cháu, ta không can dự vào nữa.
- Ông tuyệt đối đừng bận tâm.
Lúc này Ngưu Tiểu Hoa đang ngồi trên ghế sa thiêu thùa may vá, nhìn thấy Tùy Qua đi tới, nàng còn tưởng lão địa chủ đã "nói rõ tình huống" với Tùy Qua, cho nên trên mặt lại lộ vẻ thẹn thùng , không dám đưa mắt nhìn Tùy Qua.
Đối mặt với tiểu cô nương ngượng ngùng như vậy, Tùy Qua đồng học cũng không tiện sử dụng "ánh mắt sắc lang" của hắn, giả bộ là một sinh viên đại học thuần khiết, nói với Ngưu Tiểu Hoa:
- Tiểu Hoa cô nương, cô đang làm gì đấy?
- Làm giày.
Giọng nói của Ngưu Tiểu Hoa nhỏ như con muỗi.
- Giày?
Tùy Qua ngớ ngẩn hỏi một câu:
- Chân cô dài như vậy sao?
- Làm....cho anh.
Thanh âm của Ngưu Tiểu Hoa càng thấp hơn.
Làm cho tôi?
Tùy Qua đồng học nhất thời cũng có chút cảm động.
Không cảm động không được. Tùy Qua đồng học từ nhỏ cũng không biết cha mẹ là ai, thân nhân duy nhất chính là lão địa chủ, trong nhà không có nữ nhân nào, mặc dù không thiếu ăn, không thiếu mặc, duy độc chỉ thiếu yêu. Lúc còn bé khiTùy Qua nhìn thấy mẫu thân nhà khác tự tay may giầy, áo lông cho nhi tử, trong lòng vô cùng hâm mộ, vô cùng ghen tỵ. Nhưng hắn nào biết rằng, hài tử khác cũng hâm mộ cuộc sống của hắn.
Nhưng Tùy Qua đồng học nằm mơ cũng không ngờ, hiện tại lại có một nữ nhân ngồi trước mặt làm giày cho mình.
Chốc lát sau, tâm tình của Tùy Qua mới bình phục lại, nói với Ngưu Tiểu Hoa:
- Nhìn đẹp quá, phía trên còn có một đôi vịt.
- Là đôi uyên ương.
- . . .
- Thêu uyên ương lên giày, làm sao mà đi?
Tùy Qua buồn bực nói.
- Không sao, tôi đã làm mấy đôi cho anh.
- . . .
Đúng như lão địa chủ nói, Ngưu Tiểu Hoa là một cô nương hiểu chuyện, giỏi giang, ai thấy cũng quý, hắn không đành lòng thương tổn nàng.
Thông qua nói chuyện, Tùy Qua cũng biết được gia cảnh và sinh thế của Ngưu Tiểu Hoa.
Ngưu Tiểu Hoa ở một nơi tên là Bạch Lưu Câu, cách Dũng Tuyền thôn khoảng mấy chục dặm đường, nhưng nơi này còn vắng vẻ, lạc hậu hơn Dũng Tuyền thôn rất nhiều, tư tưởng phong kiến còn sót lại rất nghiêm trọng. Nếu nói núi cao hoàng đế xa, ở Bạch Lưu Câu tất cả trật tự, đều được thành lập trên quy củ gia tộc.
Ở Bạch Lưu Câu, từ đường chính là tòa án.
Pháp lý bên ngoài có lực ảnh hưởng rất nhỏ bé ở đây.
Chính bởi vì như thế, Bạch Lưu Câu hiện giờ vẫn chú ý tôn ti nam nữ, cha mẹ chi mệnh, quy củ dòng họ.
Mặc dù năm nay Ngưu Tiểu Hoa mới mười sáu tuổi, nhưng dựa theo truyền thống ở Bạch Lưu Câu , đã đến tuổi xuất giá tòng phu, cho nên trong nhà liền thu xếp gả nàng đi. Hơn nữa, Ngưu Tiểu Hoa còn có một vị đại ca, đến nay vẫn chưa thành thân, chủ yếu vì trong nhà thiếu tiền, cho nên cha mẹ và ca ca Ngưu Tiểu Hoa tính toán gả nàng với "Giá cao", sau đó lại dùng tiền này sửa phòng và cưới vợ cho anh nàng.
Chuyện này không khác gì bán con gái.
Trong mắt rất nhiều người, đây quả thực là chuyện không bằng cầm thú, nhưng ở nơi như Bạch Lưu Câu, loại chuyện này cũng rất bình thường.
Là "nhà giàu nhất" ở Dũng Tuyền thôn, "Danh y" trong trăm dặm, Tùy Qua của nhà lão địa chủ quả thực chính là bánh trái thơm ngon trong mắt rất nhiều phụ nữ trung niên, cho nên Ngưu gia đương nhiên sai người đem hình của Ngưu Tiểu Hoa đến đưa cho lão địa chủ.
Nhưng, bởi vì trong điện thoại Tùy Qua nói không có hứng thú, cho nên lão địa chủ cũng chuẩn bị cự tuyệt chuyện này. Vừa vặn thời gian trước, lão địa chủ đi ngang qua Bạch Lưu Câu, cho nên chuẩn bị tới Ngưu gia một chuyến, thoái thác chuyện này.
Ai ngờ còn chưa tới Ngưu gia, lão địa chủ đã bị Ngưu Tiểu Hoa chặn lại. Ngưu Tiểu Hoa nói với lão địa chủ, xin hắn bất luận như thế nào cũng đáp ứng chuyện này, nếu không, cha mẹ và ca ca nàng sẽ gả nàng cho một kẻ đần ở nơi khác. Ngưu Tiểu Hoa lo lắng lão địa chủ không đáp ứng, còn nói sau khi nàng đến Tùy gia, sẽ làm nha hoàn, làm trâu làm ngựa đều được, chỉ cần không phải lấy tên đần kia.
Lão địa chủ mặc dù là một người keo kiệt, nhưng tâm địa rất tốt, không đành lòng thấy một cô nương tốt như Ngưu Tiểu Hoa rơi vào hố lửa, cho nên đáp ứng Ngưu Tiểu Hoa, sau khi đến Ngưu gia, lão địa chủ liền nhắc đến chuyện đính hôn, hơn nữa đồng ý cho lễ hỏi mười sáu vạn.
Theo lão địa chủ, mười sáu vạn là phí nuôi dưỡng trả cho cha mẹ và ca ca của Ngưu Tiểu Hoa, vừa vặn một năm một vạn.
Ngày thứ hai, nhận được lễ hỏi lão địa chủ đưa qua, người của Ngưu gia vô cùng cao hứng, lúc này bọn họ lại hận không nuôi Ngưu Tiểu Hoa thêm hai năm, như vậy, còn có thể "bán" thêm hai.
Theo phong tục của Bạch Lưu Câu, chỉ cần cha mẹ song phương gật đầu, lễ hỏi đưa tới, hôn sự xem như đã thành.
Cô nương đã gả đi, đã trở thành nước hắt ra ngoài, không còn quan hệ quá lớn với cha mẹ đẻ.
Nhưng để phòng ngừa cha mẹ, ca ca Ngưu Tiểu Hoa đổi ý, lão địa chủ còn đặc biệt kiếm hai chai rượu ngon, kính cẩn thăm hỏi Ngưu tam gia lớn tuổi nhất ở Bạch Lưu Cậu, để hương thân ở Bạch Lưu Câu cũng biết chuyện này.
Sau đó, lão địa chủ đã đưa Ngưu Tiểu Hoa về Dũng Tuyền thôn.
Chuyện chính là như vậy, mặc dù Tùy Qua đồng học không đáp ứng gì cả, nhưng theo thôn dân ở Dũng Tuyền thôn, Ngưu Tiểu Hoa chính là vị hôn thê lão địa chủ "mua cho" Tùy Qua.