- Đó là bởi vì không nghĩ tới anh là nam nhân có năng lực như vậy.
Tùy Qua đồng học tự kỷ nói:
- Chỉ cần có anh thì tất cả đều có thể.
Lúc này Đường Vũ Khê không có khinh bỉ Tùy Qua, mà là dâng môi thơm của nàng lên.
Một nụ hôn rất dài.
Hôn tới mức phong sinh thủy khởi, hôn đến mức tâm thần Tùy Qua nhộn nhạo.
- Em nói không có cảm giác mà?
Hai tay Tùy Qua đồng học bắt đầu không thành thật.
- Vốn là có cảm giác, nhưng mà bị anh hỏi như vậy đã không có cảm giác.
- Có hơi thất vọng.
Tùy Qua cười nói:
- Nhưng mà vì an toàn, có chút chuyện nên làm trên giường an tâm hơn. Nếu không vạn nhất không chú ý té xuống đất, đây chẳng phải là tan xác hay sao?
- Không thể nào, còn có thể té xuống?
Đường Vũ Khê hơi lo lăng nói:
- Chẳng lẽ ngự kiếm phi hành còn có thể bị rơi sao?
- Dưới tình huống bình thường sẽ không rơi. Nhưng nếu như tâm chí thất thủ, nguyên khí hao hết sạch, hoặc là bị người ta đuổi đánh, như vậy sẽ xuất hiện bi kịch rơi xuống.
- Anh cứ yên tâm.
Đường Vũ Khê đột nhiên khuất thân, nàng đung đưa hai chân qua bên mép Hồng Mông thạch, vươn hai tay ra chạm vào mây mù.
- Ngự kiếm phi hành, cảm giác này thật tuyệt! Em lúc nào tăng lên Trúc Cơ Kỳ là tốt rồi... Còn nữa, vì cái gì anh không sớm cho em trải nghiệm cảm giác này, hừ, có phải anh thường xuyên mang theo nữ nhân khác lên đây thể nghiệm không? Đây là tất sát kỹ tán gái đấy.
- Trời đất chứng giám ah, em là người đầu tiên anh mang mỹ nữ ‘ thể nghiệm không trung ’ đấy. Huống chi dùng mị lực của Tùy đại quan nhân như anh, nếu như muốn tán gái còn cần tất sát kỹ này hay sao?
- Vâng, mị lực của anh quá lớn! Bá vương khí vừa xuất hiện, các nữ nhân đều khóc lóc hô hào lao vào lồng ngực của anh mà.
Ngữ khí của Đường Vũ Khê mang theo mùi dấm chua cực kỳ nồng đậm.
- Nhất là bởi vì nguyên nhân ‘ xinh đẹp là kẻ gây tai họa ’, giá trị thanh danh của anh quá lớn, còn tăng nhanh hơn cả giá phòng, xác thực có không ít nữ nhân nguyện ý tiến lên giường của anh. Ai, nhất là thời điểm em già nhan sắc suy tàn, đoán chừng kết cục càng thê thảm hơn.
- Nha đầu ngốc, em sẽ không già.
Tùy Qua cười nói:
- Anh đã nói qua với em rồi, em sẽ không già, cũng sẽ không chết. Ít nhất anh chưa chết thì em không thể chết trước anh đâu.
- Đồ ngốc! Làm gì có người nào già mà không chết.
Đường Vũ Khê cười mắng, trong lòng cảm động. Đường Vũ Khê biết rõ, Tùy Qua có lẽ không có khả năng đi tới cuối cùng, nhưng ít ra tình cảm của hắn với nàng là chân thật, vẫn quan tâm và yêu thương nàng.
- Chúng ta là người tu hành, em quên sao?
Tùy Qua cười nói:
- Huống hồ, em sẽ nhanh chống đột phá Tiên Thiên kỳ. Sau khi tới Tiên Thiên kỳ thì già yếu sẽ trở nên chậm chạp, tuổi thọ cũng sẽ gia tăng ít nhất một trăm năm, nếu như hơn nữa có ‘ Mỹ Lệ Họa Thủy ’, dung nhan của em cơ bản sẽ không già. Huống hồ cho dù có một ngày em thật sự già, anh cũng sẽ như em vậy, bởi vì khi đó anh cũng là một lão đầu tử rồi.
- Em vẫn không hy vọng có ngày đó!
Đường Vũ Khê nói, già yếu chính là tử địch của nữ nhân, cũng là thứ các nàng không muốn đối mặt nhất.
- Đã em không muốn đối mặt, anh nhất định sẽ giúp em vĩnh viễn không đối mặt với nó.
Tùy Qua hào hùng nói ra.
Thời điểm này có một đạo hoàng quang tới gần, nhanh chóng bay qua bên này.
- Người đồng đọa?
Tinh thần lực khổng lồ của Tùy Qua kéo dài tới, lập tức cảm ứng được đối phương tồn tại.
Sau đó Tùy Qua kéo Đường Vũ Khê bay nhanh xuống dưới.
Có Đường Vũ Khê ở một bên, Tùy Qua phải lo lắng an toàn của nàng, tự nhiên không có khả năng chiến một trận với đối phương.
- Xảy ra chuyện gì?
Đường Vũ Khê thấy Tùy Qua đột nhiên đáp xuống thì hỏi thăm.
- Có người đuổi theo!
Tùy Qua nói ra, hắn rót thêm nguyên khí vào trong Hồng Mông thạch, hạ xuống càng nhanh hơn.
Qua chừng một phút, Tùy Qua đã tới mặt đất, sau khi đứng vững thì Tùy Qua bảo hộ Đường Vũ Khê ra sau lưng của mình.
Phanh!
Đạo hoàng quang đuổi theo Tùy Qua cũng đáp xuống đất, giống như đạn pháo hạng nặng.
- Tùy Qua đồng học, từ khi chia tay đến giờ vẫn khỏe chứ?
Hào quang tán đi, một tráng hán đầu trọc xuất hiện trước mặt Tùy Qua, nói:
- Ngươi không nghĩ tới chúng ta sẽ gặp mặt nhanh như vậy a. Đừng không nữa, trước nộp tiền đi.
- Nộp tiền phạt?
Đường Vũ Khê nghi ngờ nói:
- Chẳng lẽ bay trên trời cũng có quy tắc giao thông? Không tuân theo quy định sẽ bị phạt tiền?
- Ha ha ~
Tùy Qua cười cười, nói:
- Đúng vậy a, không chỉ trên mặt đất mới có cảnh sát, bầu trời cũng có cảnh sát đấy. Cho nên sau này ngươi ngàn vạn lần phải chú ý tới.
Tráng hán nhìn Đường Vũ Khê, sau đó nhìn Tùy Qua nói ra.
- Bạn gái của cậu không tệ. Tiền phạt lần trước, lúc nào giao đây?
- Vì cái gì ông lại chấp nhất như thế?
Tùy Qua nói:
- Còn nữa, sao ông lại coi trọng tôi như thế?
- Chúng ta là người Long Đằng, tin tức có thể không linh thông sao? Ngươi chính là đối tượng chú ý trọng điểm của Long Đằng.
Tráng hán nói ra.
- Tôi đã mang ảnh chụp của cậu đưa tới tổng bộ Long Đằng, người tổ tám nhanh chóng tra ra tin tức. Cho nên tôi biết rõ tên của cậu, cũng biết thân phận của cậu. Đúng rồi, tôi tên Cổ Phong!
- Tôi biết rõ tên của ông.
Tùy Qua nói:
- Tôi chỉ buồn bực, muốn nói người Long Đằng các người quá bận rộn, vì sao chuyên môn chú ý tới tôi chứ? Hơn nữa, tôi cảm thấy người Long Đằng khác cũng không có nhìn chằm chằm vào người nào khác mà.
- Chức trách khác nhau.
Cổ Phong nói ra.
- Tôi thấy tên của ông không nên gọi là Cổ Phong (cổ phong nghĩa là nếp xưa), nên gọi là Cổ Bản (cổ bản nghĩa là cũ kỹ) mới đúng.
Tùy Qua nói ra.
- Cái gì!
Sắc mặt Cổ Phong trầm xuống, nhìn qua rất không thoải mái.
Tùy Qua không quan tâm tới hắn, sau đó nhìn Đường Vũ Khê nói:
- Lão bà, giao hóa đơn tiền phạt cho anh đi.
- Bao nhiêu tiền?
Đường Vũ Khê hỏi.
- vạn.
Tùy Qua nói.
- Cái gì? Đây là hóa đơn tiền phạt gì chứ? Đây chính là lừa đảo, em muốn khiếu nại...
- Tính toán, ghi tấm chi phiếu cho ông ta là được.
Tùy Qua nói,:
- Biên chế của bọn họ dù gì cũng thuộc quân đội, em là Đường gia đại tiểu thư, cũng nên ủng hộ công tác của bọn họ nha.
Cổ Phong nhìn Tùy Qua, nói:
- Tôi nói rồi, mặc kệ bất luận kẻ nào, trái với quy định của Long Đằng đều phải bị xử phạt! Ai cũng không thể ngoại lệ!
- Tôi biết rõ ông rất trâu bò, vừa rồi tôi không có ý cầm Đường gia ra áp ông ý tứ.
Tùy Qua nói ra, thời điểm này Đường Vũ Khê đã viết xong chi phiếu, Tùy Qua đưa cho Cổ Phong, sau đó cười nói:
- Tiền của tôi không dễ cầm đâu. Phong thủy luân chuyển, không chừng ngày nào đó ông phải nhổ ra cho tôi, còn phải trả về cho tôi đấy..
Tùy Qua còn chưa có nói xong, nhìn thấy Cổ Phong biến mất.
- Đây là ý gì?
Đường Vũ Khê nhìn Tùy Qua nói ra.