- Đầu tiên là làm giao dịch vẹn cả đôi đường.
Tần Xuyên Phong nói:
- Tinh Nguyên Đan của Chu đạo hữu tỉ lệ quá tốt, nhưng mà chưa hẳn tất cả mọi người đều biết hàng. Tinh Nguyên Đan trong tay của anh, một hạt hoàn toàn có thể dùng như hai, ba hạt, nếu như cứ tiêu hao như thế, không khỏi quá lãng phí. Cho nên tôi đề nghị anh nên đổi ở chỗ của tôi, hạ phẩm Tinh Nguyên Đan, sau đó lại đi mua đồ.
- Đổi như thế nào?
Tùy Qua hỏi.
- Một đổi hai.
Tần Xuyên Phong nói:
- Đương nhiên, Tinh Nguyên Đan của anh một hạt đổi hai hạt đều thiệt thòi, nhưng tôi là người làm ăn, đương nhiên phải kiếm lợi.
- Đủ thẳng thắn thành khẩn.
Tùy Qua nói:
- Như vậy tôi đổi một ngàn hạt.
Trong mắt Tần Xuyên Phong mang theo vẻ kinh ngạc.
Một ngàn hạt Tinh Nguyên Đan, đây không phải số nhỏ, nhất là trong thời đại này, lại trên phường thị cấp bậc như thế.
Nhưng mà Tần Xuyên Phong rất nhanh trấn định lại, cười nói:
- Chu đạo hữu quả nhiên hào sảng. Nơi này là hạt Tinh Nguyên Đan tỉ lệ bình thường, anh kiểm lại đi.
Nói xong Tần Xuyên Phong lại lấy hồ lô ra đưa cho Tùy Qua.
Rất hiển nhiên, thằng này trên người có pháp bảo không gian, cho nên có thể thu nạp rất nhiều vật phẩm.
Tùy Qua mở nút hồ lô ra, dùng cách nghe tiếng cũng biết rõ Tần Xuyên Phong không có chơi xấu, bên trong có hai ngàn hạt Tinh Nguyên Đan, một hạt không nhiều, một hạt không ít.
Vì vậy Tùy Qua cũng lấy đan dược ra, cùng hoàn thành giao dịch với hắn.
Thời điểm này Tần Xuyên Phong lại lấy khối gỗ đỏ sậm ra đưa cho Tùy Qua:
- Đây là thẻ khách quý của Tần gia ‘ Tần vương bảo các ’, Chu đạo hữu nếu có hứng thú mua đồ, không ngại tới ‘ Tần vương bảo các ’ ngó ngó, sẽ không khiến anh thất vọng đâu.
- Tốt. Có cơ hội nhất định sẽ tới đó.
Tùy Qua tiếp nhận khối gỗ.
Thời điểm này Tần Xuyên Phong mượn cớ rời khỏi.
Khâu Mẫn Chân nhìn Tùy Qua nói ra:
- Tần Xuyên Phong này đúng là rất biết buôn bán. Nhưng mà hắn tám phần là vừa ý tiền tài quyền thế của Chu đạo hữu.
- Không có sao, chỉ cần là buôn bán quy củ, tôi cũng có ý định liên hệ với anh ta.
Tùy Qua nói:
- Tần gia rốt cuộc làm sinh ý gì? Tần Xuyên Phong này nhìn qua rất không đơn giản nha?
- Thì ra Chu đạo hữu không quá hiểu tình huống các thế gia.
Khâu Mẫn Chân giải thích:
- Tần gia là một trong mấy thế gia tu hành cổ xưa, cho nên tích súc hùng hậu, thực lực rất cường đại. Sinh ý của Tần gia nhắm vào người tu hành, gồm đan dược, pháp bảo các loại, bọn họ ở không nói ít xây dựng ‘ Tần vương bảo các ’, đến ‘ Tần vương bảo các ’ có thể trực tiếp tiến hành giao dịch, còn thuận tiện hơn phường thị nhiều. Tần Xuyên Phong tới nơi này, hơn phân nửa là hy vọng tại phường thị này mua được đồ tốt giá thấp, sau đó thu nhập vào trong Tần vương bảo các, đến lúc đó lại bán giá cao.
- Hiểu rồi, xem ra thật sự là con buôn hai đầu.
Khâu Mẫn Chân nghe thấy "Con buôn hai đầu", nhịn không được cười cười, nói tiếp:
- Tần Xuyên Phong là nhân tài kiệt xuất trong thế hệ trẻ của Tần gia, nghe đồn có hy vọng kế thừa gia nghiệp Tần gia, hơn nữa tuổi còn trẻ đã Trúc Cơ, tiền đồ không thể hạn lượng.
- Tuổi còn trẻ? Tần Xuyên Phong bao nhiêu tuổi?
Tùy Qua hiếu kỳ nói.
- Không đến a.
Khâu Mẫn Chân nói.
- Không đến tuổi đã Trúc Cơ thành công, trong tu hành giới hôm nay đã là thiên tài rồi.
- tuổi Trúc Cơ đã là thiên tài? Mình tính là cái gì?
Tùy Qua nói thầm, khó tránh khỏi đắc chí.
- Chu đạo hữu, tôi tìm cho anh một thứ.
Thời điểm này một tiên tử tên là Tố Tố dẫn theo một trung niên chất phác tới, hiển nhiên là căn cứ vào chỉ thị của Tùy Qua, vì hắn tìm đồ vật hữu dụng.
Người trung niên này chỉ có tu vị Luyện Khí Kỳ, nhìn thấy Tùy Qua thì áy náy nói:
- Tôi... Kỳ thật tôi cũng không biết thứ này có đáng giá hay không, nhưng đây là đồ tổ tiên lưu lại... Có lẽ có chút giá trị, tiên sinh ngươi nếu cảm thấy không tệ thì...
- Cái gì đó, trước lấy ra cho tôi xem.
Tô Tố nói ra:
- Không phải nói là mảnh vỡ pháp bảo sao?
Người trung niên có chút xấu hổ lấy cái bao sau lưng ra, sau đó mở ra trước mặt mọi người.
- Đây là... Cái cuốc!
Tô Tố xem xét đồ vật trong bao của người trung niên, lập tức tức giận.
- Ông dám gạt tôi? Đây là một cái phá cuốc, vậy mà dám nói là phaspb ảo -- Chu đạo hữu, thực xin lỗi...
- Không có việc gì.
Tùy Qua đè nén vui mừng trong lòng, nhìn qua người trung niên nói ra.
- Dứt bỏ hình dáng của nó, thứ này nhìn qua thật sự là tàn phiến của pháp bảo. Nhưng nói lai lịch của nó đi.
Pháp bảo loại vật này hoặc nhiều hoặc ít khiến nhiều người chú ý, cho dù là pháp bảo tàn phá cũng vậy. Nhưng mà pháp bảo của người trung neien này lại không khiến người ta chú ý. Có mấy người tu hành từng nhìn qua nhưng lại bỏ đi.
Không có người tu hành nào thích pháp bảo cái cuốc. Huống chi còn là cái cuốc tổn hại, hơn nữa cán cuốc cũng không có, chỉ có một khối cuốc đao, ngay cái lưỡi cũng bị mẻ..
Dường như chỉ có Tùy Qua có hứng thú với thứ này lại còn nhẫn nại.
Đại khái Tùy Qua có thể nói trở thành người mua duy nhất.
Bởi vậy người trung niên không cách nào cự tuyệt đề nghị của Tùy Qua, chỉ nói lai lịch của cái cuốc:
- Tổ tiên của tôi từng là đệ tử tông môn viễn cổ, nhưng không phải là đệ tử chân truyền, chỉ là đệ tử gieo trồng linh thảo trong môn phái, quản lý linh điền, cuối cùng tuy tổ tiên đã Trúc Cơ, nhưng mà Trúc Cơ có bổn mạng pháp bảo chính là cái cuốc này. Về sau bởi vì một chút duyên cớ, hắn rời khỏi tông môn, về đến gia tộc thì tiên thăng, lưu lại cái cuốc này.
- Ách... Ý nghĩa đại khái tôi hiểu rồi.
Tùy Qua nói:
- Chỉ khi tổ tiên của ông tiên thăng, cái cuốc mới tổn hại như vậy?
Sắc mặt người trung niên dường như có chút không vui, nhưng lại nói thêm:
- Tổ tiên tiên trước khi đi từng giao thủ với đồng môn, bởi vì hắn không muốn trở về làm người đào đất làm ruộng cả đời cho người ta! Ở trong tông môn không có địa vị, gieo trồng linh thảo ra bị người khác hưởng dụng! Giống như nông dân ở thế tục, trái cây tốt nhất vĩnh viễn đều cung ứng cho những thượng vị giả cao cao tại thượng, tay chân không cần làm nhưng đồ ăn vẫn tới tay!
Nói đến phần sau, trung niên cảm xúc kích động lên.
Rất hiển nhiên, tổ tiên của trung niên này sau đó buồn bực mà chết, thậm chí còn lưu lại di ngôn thương cảm, bằng không hậu nhân của hắn cũng không bất bình như thế.
Tùy Qua không có chen vào, hắn cảm thấy nên tiếp tục cho trung niên này phát tiết.
Quả nhiên người trung niên tiếp tục cảm xúc kích động nói:
- Mẹ kiếp, tổ tiên giao tròng linh thảo cho đám người đó hơn trăm năm, nhưng một mình cầm mấy viên đan dược về cho gia tộc, không thể ngờ bị đám vương bát đản kia đánh tàn phế, ngay cả đan dược cũng đoạt đi! Giới tu hành đáng chết, nó còn đê tiện hơn biểu tử của thế tục. (Biểu tử hiểu là gái điếm, kỹ nữ đê tiện)