Lúc này, ba người cũng đã mệt mỏi thở hổn hển rồi.
- Đúng rồi, chúc mừng ba người các cậu đã trở thành "hot topic" trên forum trường học. Cho nên, lần sau đừng ghen tỵ với mình.
Tùy Qua cười nói.
- Cái gì...
Cao Phong hét lên một tiếng, nhanh chóng tiến vào forum trường học. Quả nhiên, bài viết nóng nhất hiện giờ chính là:
- Những người ở cùng "cỏ dại ca" đều không phải người phàm. Phòng , Dương Đỉnh Thiên!
Vừa đọc đầu đề, ba người Giang Đào, Cao Phong và Liễu Tiểu Đồng, đồng loạt hóa đá, sau đó phong hoá.
Chỉ thấy trong bài viết, có ba tấm ảnh, tấm đầu tiên là bóng lưng ba người, phía trên photoshop mấy chữ, chính là số phòng của bọn hắn.
Bức ảnh thứ hai, chính là ba người hùng dũng đứng thẳng, giống như cột cồ, đứng trên đài hội nghị. Trong đó, khóa kéo của Liễu Tiểu Đồng đã kéo xuống. Trên ngực ba người, lần lượt được viết thêm ba chữ Hán: Dương! Đỉnh! Thiên!
Hình ảnh thứ ba là chụp ở xa. Chụp ảnh toàn bộ những người đứng ở sân thể dục đều hóa đá, ngắm nhìn cảnh tượng của ba người.
- Trời ạ. Lão tử muốn làm xử nam cả đời!
Cao Phong hét lớn một tiếng. Ba người bọn họ bất giác đều thành danh rồi. Nhưng, Cao Phong bỗng nhiên ý thức được, sợ rằng bốn năm đại học sẽ không có nữ sinh nào chủ động đến gần hắn.
Sau sự kiện "Dương Đỉnh Thiên", ba người Cao Phong, Giang Đào và Liễu Tiểu Đồng "nhất cử" thành danh. Nhưng, ba người này cũng trở thành "ôn thần" trong mắt nữ nhân, bất kỳ nữ sinh nào nhìn thấy bọn họ, đều giống như thấy ôn thần, vội vàng né tránh.
Phòng , cũng trở thành phòng nổi tiếng nhất ở Đông Đại. Hôm nay, bất luận người nào nói tới phòng lầu , đều sẽ nghe thấy một câu:
- Lợi hại, lợi hại, những người ở trong phòng đó đều không phải người phàm ....! .
Xế chiều, tiết ngoại ngữ.
Bãi đậu xe lộ thiên.
Có một mảng tường vi trắng trên hàng rào sắt, vẫn ương ngạnh, không biết mệt mỏi nở hoa, gió nhẹ khẽ vuốt, lan tỏa mùi thơm thoang thoảng trong không khí.
Cũng không ai biết, mảng tường vi này nở hoa tới khi nào, cũng không biết vì sao nó vẫn ương ngạnh, nở hoa bất thường như thế.
Nhưng, hiện tại mảng hoa tường vi này, đã trở thành một cảnh trí nổi tiếng của giáo khu Phát Phong, ngay cả học sinh của giáo khu trung tâm Đông Đại, cũng nghe danh mà đến, những người này phần lớn là tình nhân, hi vọng tình yêu của bọn họ cũng có thể thuần khiết, vĩnh hằng giống như mảng cây tường vi này.
Lúc này, Đường Vũ Khê đang đứng trước mặt mảng hoa tường vi màu trắng.
Nàng biết, khóm hoa tường vi này sở dĩ nở hoa ương ngạnh như vậy, chỉ là vì nàng.
Tên đáng ghét Tùy Qua, thật sự đã làm được.
Kể từ khi khóm cây tường vi này nở hoa, bất luận ngày nắng hay mưa, Đường Vũ Khê cũng đậu xe trong bãi đỗ xe lộ thiên này, mặc cho cỗ xe Porsche của nàng dầm mưa dãi nắng.
Bởi vì mỗi lần Đường Vũ Khê nhìn thấy khóm hoa này, trong lòng đã cảm thấy ấm áp .
Lúc trước, Đường Vũ Khê cũng muốn biết Tùy Qua làm sao làm được như vậy, nhưng Tùy Qua vẫn giữ kín. Nhưng hiện tại, Đường Vũ Khê đã không còn muốn biết, nàng chẳng qua theo thói quen mỗi ngày đứng ở chỗ này một lát, nhắm mắt lại, lẳng lặng hưởng thụ cảm giác loại ấm áp trong lòng này.
Một mùi hoa nồng nặc tràn vào trong lỗ mũi, ở nơi chóp mũi truyền đến cảm giác ngứa ngáy rất nhẹ.
Đường Vũ Khê mở mắt nhìn, đã thấy Tùy Qua đứng trước mặt nàng, đưa tay kéo một nhánh cây tường vi, đặt một đóa hoa gần cánh mũi nàng, hơn nữa còn dùng cánh hoa nhẹ nhàng xẹt qua chóp mũi nàng.
Đường Vũ Khê hơi kinh hãi, sẳng giọng nói:
- Cậu làm gì vậy, thậm thà thậm thụt, muốn hù chết người sao.
Tùy Qua khẽ mỉm cười:
- La Văn Uyên không bám theo cô nữa sao.
- Không, kể từ lần trước bị cậu chế ngạo, hắn đàng hoàng hơn nhiều rồi.
Đường Vũ Khê nói.
- Hi vọng hắn biết khó mà lui.
Tùy Qua hừ một tiếng:
- Tôi nói rồi, loại người như hắn, căn bản không xứng theo đuổi cô.
- Hắn không xứng , rút cuộc người nào xứng đây?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Tôi.
Tùy Qua đồng học tự tin vỗ lồng ngực.
- Con người như cậu, chẳng lẽ không biết cái gì gọi là e lệ?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Đây là tự tin.
Tùy Qua nói:
- Cô biết, tôi luôn rất tự tin .
- Những cây tường vi này rút cuộc sẽ nở hoa tới khi nào?
Đường Vũ Khê chợt hỏi.
- Cô muốn bọn chúng tới khi nào, bọn chúng sẽ nở tới khi đó.
Tùy Qua nói, trên mặt lại tràn đầy tự tin.
- Mùa đông tuyết rơi, bọn chúng vẫn sẽ tiếp tục nở hoa?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Dĩ nhiên, chẳng lẽ cô quên điển cố Võ Tắc Thiên hiệu lệnh trăm hoa vẫn phải nở trong ngày đông giá rét sao.
Tùy Qua cười nói:
- Cô cũng có thể làm nữ vương, đúng không, Đường nữ vương?
Không biết vì sao, khi nói đến "nữ vương", trong đầu Tùy Qua lại hiện lên bộ dạng của Thẩm Quân Lăng.
- Ít nói đi. Đúng rồi, cậu tới đây làm gì?
Đường Vũ Khê hỏi.
- Đương nhiên là tìm cô.
Tùy Qua nói:
- Tôi vừa nhận được một khoản tiền, tính mời cô đi ăn một bữa rất ngon.
- Được thôi? Món tàu hay cơm Tây?
Đường Vũ Khê hỏi:
- Cần lái xe không?
- Không cần.
Tùy Qua nói:
- Cách trường học không xa. Huống chi, rất nhiều người đều cho rằng hiện giờ tôi đang được tiểu phú bà bao nuôi, nếu như ngồi trên xe cô nữa, tạo ra tin xấu thì làm sao.
- Cậu cũng sợ chuyện xấu?
Đường Vũ Khê vừa đi vừa nói.
- Tôi không sợ, hơn nữa tôi thích chuyện xấu.
Tùy Qua nói:
- Làm một nam sinh, nghe thấy tin đồi có liên quan đến mình như được bao nuôi, bị mấy nữ sinh dây dưa, thật ra trong lòng ngược lại có một loại cảm giác thỏa mãn.
- Biến thái!
Đường Vũ Khê hừ một tiếng, sau đó lại nói:
- Đúng rồi, phòng anh hiện tại rất nổi tiếng.
- Biết làm sao được, ở cùng với một "danh nhân" như tôi, ba người bọn hắn không muốn nổi tiếng cũng không được.
Tùy Qua nói.
- Xin cậu, cậu đừng tự kiêu như vậy có được không.
Đường Vũ Khê trợn mắt nhìn Tùy Qua, sau đó nói:
- Cậu nói ăn đồ ngon, rút cuộc là ở đâu?
- Sắp đến rồi. Ngay phía trước.
Tùy Qua nói, chỉ về một quán nướng phía trước.
- Đây chính là chỗ ăn ngon cậu nói sao?
Đường Vũ Khê nghi ngờ nói.
Chỉ là một quán nướng bình thường, Đường Vũ Khê thật sự không nhìn ra ở đây có món gì ngon, hơn nữa còn cảm giác có chút không vệ sinh.
Hai người ngồi xuống một chiếc bàn nhỏ.
- Đồ nướng ở quán này rất ngon.
Tùy Qua nói, chỉ chỉ vào người chủ quán đồ nướng đang bận rộn.
Đường Vũ Khê nhìn về phía giá nướng, lúc này mới phát hiện người chủ quán này lại là một tiểu cô nương mười một mười hai tuổi, tiểu cô nương thắt tóc kiểu đuôi ngựa, đeo một chiếc tạp dề, thoạt nhìn càng thêm gầy gò. Trên mặt nàng dính chút xám tro, nhưng nụ cười rất rực rỡ. Thấy Tùy Qua và Đường Vũ Khê ngồi xuống, tiểu cô nương vội vàng tiến lên đón, cười hỏi:
- Ca ca, tỷ tỷ, xin hỏi các vị muốn ăn cái gì?
- Tôi muốn ăn thịt. Thịt dê nướng, xương sườn, cá mực, tất cả năm mươi xiên, lại thêm năm xiên cá trích.
Tùy Qua nói.
- Đại ca ca, anh có thể ăn như vậy sao.
Tiểu cô nương hé miệng cười nói, lại chuyển sang Đường Vũ Khê:
- Tỷ tỷ, tỷ muốn ăn cái gì?