- A, vì sao nàng không trực tiếp tới tìm tôi đây?
Tùy Qua hỏi:
- Đương nhiên, có lẽ do nàng không quen biết tôi. Cát Hiểu Mẫn lo lắng không phải không có lý. Dù sao thời bây giờ chuyện chính nghĩa thật sự không được mở rộng. Như vậy để tôi gọi điện hỏi thử xem sao.
- Được, vậy cậu nhanh lên đi.
Giang Đào vui vẻ nói, tuy tiểu tử này còn chưa biết bây giờ thế lực của Tùy Qua lớn bao nhiêu, nhưng hắn tận mắt nhìn thấy chủ tịch thành phố cùng hiệu trưởng có thái độ đối đãi với Tùy Qua thế nào, nói vậy một chút chuyện lần này Tùy Qua còn có thể thu phục.
Tùy Qua không gọi điện cho Quách Minh Phong hay Dương Chấn Thanh, mà trực tiếp gọi điện cho lục tổ trưởng Long Đằng Trần Mã Khả. Lục tổ đặc biệt phụ trách điều tra các loại án kiện ly kỳ trong quốc nội, giao tiếp với công an nhiều nhất, hơn nữa bằng vào giao tình của Tùy Qua với Long Đằng hiện tại, việc nhỏ như vậy Trần Mã Khả không khả năng cự tuyệt.
- Tùy huynh đệ, việc nhỏ thôi, lập tức hỏi rõ ràng cho cậu…người một nhà, không cần khách khí.
Trần Mã Khả thật nhanh chóng đáp ứng hỗ trợ.
Vài phút sau Trần Mã Khả gọi điện thoại tới:
- Tùy lão đệ, bên công an đã chứng thật đích thật là tự sát, không hề có dấu hiệu nào nói là mưu sát, cũng không có ai gian lận từ bên trong, tôi đã cho người của Long Đằng đi qua xem xác chết, đúng thật là tự sát.
- Thật sự là tự sát?
Tùy Qua nghi hoặc nói:
- Vậy vì sao phải cởi quần áo đây?
- Cậu muốn biết nguyên nhân cụ thể?
Trần Mã Khả nói:
- Đối với án kiện tự sát bên công an sẽ không tiếp tục điều tra. Nhưng nếu cậu muốn tra xét tôi sẽ cho người đi giúp cậu điều tra rõ ràng.
- Bỏ đi.
Tùy Qua nói:
- Nếu đích thật là tự sát, cũng không cần đặc biệt thăm dò.
Tùy Qua cúp điện thoại, nhìn Giang Đào cùng Cao Phong nói:
- Rất không may, đích thật là tự sát.
- Không có khả năng!
Giang Đào cảm xúc kích động nói:
- Người cậu tìm được có phải thông đồng làm bậy với bọn hắn hay không!
- Đừng nói nhảm!
Ngữ khí của Tùy Qua đột nhiên gắt lên, làm Giang Đào cùng Cao Phong giật nảy mình, theo sau Tùy Qua cũng cảm giác được mình hơi lớn tiếng, nói:
- Người mà tôi liên lạc vừa rồi là huynh đệ của tôi, cũng đáng tin như các cậu. Cho nên tôi tin tưởng lời hắn nói.
- Không phải…Tùy Qua, chúng tôi không phải hoài nghi cậu.
Giang Đào nói:
- Chỉ là…chuyện này rất ly kỳ, có đúng không?
- Phải.
Tùy Qua nghĩ nghĩ, đột nhiên nói:
- Như vậy tôi sẽ cởi bỏ nghi hoặc cho các cậu đi.
- Cậu muốn làm sao cởi bỏ?
Giang Đào nghi hoặc hỏi:
- Chẳng lẽ cậu còn am hiểu phá án hay sao?
- Không biết.
Tùy Qua nói:
- Nhưng mà, trời sắp tối rồi.
- Trời đúng là sắp tối. Nhưng mà chuyện này có quan hệ gì chứ?
Giang Đào hỏi.
- Thật có quan hệ.
Tùy Qua đáp:
- Bầu trời tối đen thì quỷ sẽ hiện thân. Nếu Cát Thanh Mai thật sự chết oan, như vậy oan hồn bất tán, chúng ta đi hỏi nàng một chút không phải rõ ràng sao.
- Ta kháo! Tùy Qua, cậu nói đùa gì vậy!
Giang Đào kêu lên.
- Không nói đùa.
Tùy Qua nói:
- Cậu không phải muốn biết chân tướng sao? Chân tướng duy nhất chỉ sợ chỉ có bản thân nàng biết rõ ràng. Nếu cậu lo lắng không cách nào công đạo với Cát Hiểu Mẫn, cậu gọi nàng tới luôn là tốt nhất.
- Cái gì?
Giang Đào không khỏi ngạc nhiên, sau đó cắn răng nói:
- Kháo! Tôi cũng không biết vì sao lại đi tin tưởng chuyện ma quỷ của cậu. Nhưng tôi sẽ cùng cậu thử xem. Đợi lát nữa tôi gọi Cát Hiểu Mẫn đi ra, nói lén đi điều tra.
- Giang Đào…cậu thật tin lời của Tùy Qua sao?
Cao Phong dùng ánh mắt quái dị nhìn hai người.
- Tôi không tin lời nói của Tùy Qua, nhưng tôi tin tưởng bản thân hắn.
Vẻ mặt Giang Đào đau khổ nói:
- Dù sao chỉ là thử một lần mà thôi, cũng không tổn thất cái gì.
Tùy Qua có vài loại biện pháp có thể biết chân tướng sự tình rõ ràng, nhưng muốn để Giang Đào cùng Cát Hiểu Mẫn tin tưởng, chỉ có thể làm cho chính miệng Cát Thanh Mai tự mình nói với họ.
Người chết oan, nếu không muốn nhận chỉ dẫn của sứ giả Minh giới, linh hồn sẽ trở thành quỷ hồn. Nhưng quỷ hồn người thường cho dù oán niệm rất nặng cũng sẽ không tồn tại bao lâu, trừ phi có biện pháp đặc biệt khác. Tỷ như nữ quỷ trong quan tài Đan Mộc, bởi vì Đan Mộc là thần mộc, có thể cam đoan hồn phách của nàng được điều dưỡng mà không tiêu tán.
Nhưng nếu Cát Thanh Mai là chết oan, như vậy quỷ hồn của nàng sẽ tồn tại lâu hơn một chút, muốn tồn tại qua bảy ngày sẽ không thành vấn đề. Cho nên Tùy Qua mới có ý nghĩ như vậy, tìm kiếm quỷ hồn của Cát Thanh Mai, mời nàng nói ra chân tướng.
Đối với Giang Đào cùng Cao Phong mà nói, đây quả thật là chuyện khó thể thừa nhận cùng lý giải, nhưng đối với Tùy Qua hay người tu hành mà nói đây mới là biện pháp trực tiếp hữu hiệu nhất.
Ban đêm rất nhanh liền tiến đến.
Toàn thể thành viên phòng ngủ đều xuất động, ngay cả Liễu Tiểu Đồng cũng gia nhập vào. Nguyên nhân rất đơn giản, tò mò hại chết miêu, ngay cả hắn cũng muốn biết quỷ hồn chân chính là như thế nào.
Ngoài ra còn có một người chính là Cát Hiểu Mẫn, nhưng nàng chỉ biết Giang Đào muốn mang theo nàng đi tìm chứng cớ.
Khi đi tới dưới tòa lầu thực nghiệm, gió đêm thổi tới, ba người Giang Đào không khỏi nổi da gà.
Xem ra tuy rằng ba người luôn mồm nói không tin có quỷ, nhưng khi quỷ vật còn chưa hiện thân thì ba người đã sợ hãi thành như thế.
Ngược lại Cát Hiểu Mẫn thật trấn định. Đương nhiên, bởi vì người chết là chị của nàng, dù có biến thành lệ quỷ cũng không thể hãm hại nàng.
Địa phương Cát Thanh Mai xảy ra sự cố vốn được công an giăng dây cảnh báo, nhưng công an đã nhận định là tự sát cho nên cũng đã gỡ bỏ. Nhưng bởi vì ai cũng biết nơi này vừa có người chết, cho nên theo bản năng tránh né đi qua, hơn nữa còn là buổi tối cho nên ngoại trừ nhóm người bọn họ đích xác lại có cảm giác quỷ khí dày đặc.
- Sao vậy, sợ hãi?
Tùy Qua nhìn Giang Đào hỏi:
- Ở trước mặt nữ sinh, các cậu tốt xấu có chút can đảm có được không.
Nghe Tùy Qua nói vậy, tiểu tử Giang Đào quả nhiên ưỡn ngực, hào khí nói:
- Ai sợ! Chúng ta là đến tìm kiếm…chứng cớ, tôi có gì phải sợ!
- Phòng , chỉ có cậu lá gan lớn nhất.
Tùy Qua nói, lấy ra một cành Động Minh Thảo trong Hồng Mông Thạch, đưa cho Giang Đào, hắn dự tính cấp cho Giang Đào cơ hội biểu hiện trước mặt Cát Hiểu Mẫn.
- Đây là cái gì?
Giang Đào nghi hoặc hỏi.
- Đây là cây đuốc.
Tùy Qua đáp:
- Nơi này một mảnh tối đen, dù sao cũng phải có chút ánh sáng mới được.
Giang Đào còn đang nghi hoặc, lại nghe Cát Hiểu Mẫn nói:
- Giang Đào, vậy đốt lên đi, nhanh chóng làm chính sự quan trọng hơn.
- Không phải…thứ này làm sao đốt đây?
Giang Đào cầm Động Minh Thảo hỏi.
- Bẻ gãy từ giữa, vậy sẽ đốt lên.
Tùy Qua đáp.
Giang Đào cũng không nhiều lời, bẻ gãy Động Minh Thảo, chỉ nghe “ba” một tiếng cành cây gãy đoạn, sau đó nhất thời phát sáng lên, phóng xuất ra ánh sáng vàng nhạt, bốn phía lập tức liền phát sáng.