Ý Trần Thiên

chương 27: ngọt ngào

Truyện Chữ
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ

“Lân Hiên, ta quen một bằng hữu mới, cậu ấy tên là Kỳ Nhi. Y đối với ta rất tốt, mỗi ngày đều cùng ta nói chuyện phiếm. Ta giới thiệu cho huynh nhé.” Mặc Trần thân thể đã khôi phục không ít, cao hứng nắm tay Mặc Sĩ Lân Hiên đi đến gian phòng Kỳ Nhi ở.

Gần một tháng, tâm tình của Mặc Trần có chuyển biến rất lớn, không còn buồn bực không vui như mấy ngày trước nữa. Mặc Sĩ Lân Hiên trở về rồi, Mặc Trần tựa như thay đổi thành một người khác, tâm tình vô cùng tốt, một ngày tựa như một chú chim sẻ nhỏ có rất nhiều điều muốn nói với Mặc Sĩ Lân Hiên.

“Kỳ Nhi, đây là Lân Hiên.” Mặc Trần hưng phấn giới thiệu Mặc Sĩ Lân Hiên với Thẩm Kỳ Nhi, quay đầu nói với Mặc Sĩ Lân Hiên: “Đây là bạn tốt mà ta đã nói với huynh, cậu ấy tên là Thẩm Kỳ Nhi.”

“Chào cậu.” Mặc Sĩ Lân Hiên lễ phép chào hỏi.

“Huynh là Mặc Sĩ Lân Hiên đi, các phương diện điều kiện cũng không tệ, ta miễn cưỡng có thể yên tâm đem Trần Nhi giao cho huynh.” Thầm Kỳ Nhi cao thấp đánh giá Mặc Sĩ Lân Hiên một phen, sau đó có chút khinh thường lắc đầu kết luận. Sắc mặt Mặc Sĩ Lân Hiên nháy mắt đen thui, chẳng qua nhìn vào việc Thẩm Kỳ Nhi thật tình đối xử tốt với Mặc Trần, hắn liền nhịn cơn tức này xuống. Ba người ngồi cùng một chỗ nói chuyện đến nửa ngày, chẳng qua phần lớn là Mặc Trần cũng Thẩm Kỳ Nhi nói chuyện với nhau, Mặc Sĩ Lân Hiên chỉ ngồi cạnh yên lặng nghe, ngẫu nhiên phát biểu ý kiến. Nhìn Mặc Trần ở cùng một chỗ với Thẩm Kỳ Nhi liền tươi vui hơn nhiều, tâm Mặc Sĩ Lân Hiên cũng thoáng thả lỏng. (vanthulau.wp.com)

“Lân Hiên, bữa trưa chúng ta ra ngoài ăn đi, ta muốn ăn bánh quế hoa của Bát Bảo lâu.” Mặc Trần lắc nhẹ cánh tay Mặc Sĩ Lân Hiên, mở to mắt đáng yêu nói.

Thẩm Kỳ Nhi nghe được, cố tình trêu chọc: “Trần Nhi thật đúng là, ta quen biết khi ngươi đang mang thai, khẩu vị khó tránh khỏi khác biệt chút ít, nhưng bây giờ đã sinh bảo bảo rồi, khẩu vị ngược lại còn kén chọn hơn trước nữa.”

“Kỳ Nhi, không cho ngươi giễu cợt ta.” Mặc Trần nghe xong, đỏ mặt thẹn thùng nói.

“Được rồi, bảo bối, vậy thì chúng ta xuất phát, tiện đường đi dạo một phen, ăn trưa xong liền đến Khánh Tường cư, mua thêm ít áo quần giày tất cho Hạo Nhi.” Mặc Sĩ Lân Hiên giải vây cho Mặc Trần.

Nghe thấy lại muốn mua thêm quần áo, Mặc Trần vội ngăn cản: “Lân Hiên, bảo bảo mới sinh không lâu, những áo quần đặt may lần trước vẫn còn rất nhiều cái chưa mặc đến, sao lại muốn mua thêm nữa, cũng không thiếu mà, hơn nữa nam hài tử không cần quá nhiều quần áo đâu, sau này nhiều quần áo như vậy không mặc đến thật lãng phí.”

“Ai nói nam hài tử không cần mua nhiều y phục? Chính ngươi cũng nên làm thêm vài bộ, nữ trang lúc trước cũng không cần mặc lại, toàn bộ đổi thành nam trang. Nam trang của ngươi ở nhà cũng không nhiều, cho nên muốn làm thêm một ít, kiểu dáng cụ thể buổi chiều đi xem rồi quyết định.” Mặc Sĩ Lân Hiên định đoạt luôn hai việc. (vanthulau.wp.com)

Mặc Trần nghe xong có chút sốt ruột, liền vội vàng mở miệng: “Lân Hiên, chuyện mặc nam trang này không thể quyết định vội vàng như vậy được, cha mẹ cùng Hỉ nhi mặc dù biết ta là thân nam nhi, nhưng những người khác trong nhà còn không biết đâu.Nếu như ta đột nhiên mặc nam trang bọn họ sẽ nghĩ lung tung mất, hơn nữa, người ngoài biết chuyện cũng sẽ bàn tán không hay, nói… Nói Mặc Sĩ phủ lấy nam tức (con dâu là nam)… Ta… Ta không muốn huynh khó xử.”

“Trần Nhi, đừng lo lắng, cha mẹ đã biết chuyện này, cho nên chuyện cũng không thể giấu giếm nữa rồi. Vốn chính là lo lắng bọn họ không thể tiếp nhận, nhưng bây giờ đã vui vẻ chấp nhận ngươi rồi, cho nên cũng không cần giấu giếm những người khác, ngươi cũng có thể thuận theo tự nhiên mà mặc nam trang. Tuy rằng ta rất thích bộ dáng ngươi mặc nữ trang, hay là nói, kỳ thật ngươi cũng rất thích mặc nữ trang, nếu ngươi nói như vậy, ta liền không ngăn cản, ha ha.” Lúc trước Mặc Sĩ Lân Hiên còn nói chuyện đứng đắn, lúc sau lại khó có thể nghiêm túc nói chuyện. Mặc Trần nghe xong, đỏ mặt dùng nắm đấm nhỏ tức giận nện vào Mặc Sĩ Lân Hiên, trong miệng còn nói “Huynh thật đáng ghét.”

Mặc Sĩ Lân Hiên bá đạo ôm Mặc Trần vào trong ngực, cười nói: “Về lời nói của người ngoài, chúng ta không cần để ý, ta cũng sẽ không khó xử. Đường đường là người Mặc Sĩ phủ, ta sẽ không đem lời họ nói để vào mắt. Là ta lấy ngươi, cũng không phải bọn họ lấy. Ta yêu ngươi, cũng không vì giới tính của ngươi mà thay đổi.” Mực Trần nghe xong, hốc mắt vì cảm động mà nhịn không được đỏ lên. (vanthulau.wp.com)

“Này này, có phải hai người có ý kích thích người không có người yêu như ta hay không, ân ái cũng phải nhìn nơi chứ. Còn có, sắp trưa rồi, có đi ăn cơm hay không.” Thẩm Kỳ Nhi rốt cục nhịn không được mà nói, người này đối với người yêu cũng quá ngọt ngào đi. Lúc Mặc Sĩ Lân Hiên không ở đây còn tốt, bây giờ đến, hai người liền đắm chìm trong thế giới của riêng mình, mỗi ngày ngọt ngào không thể tách ra được. Hai người nghe xong, mặt Mặc Trần thì đỏ lên, vội vàng muốn tách ra, mà Mặc Sĩ Lân Hiên thì sao, tựa hồ như không có chuyện gì xảy ra, đứng lên dắt tay Mặc Trần rời đi, lưu lại Thẩm Kỳ Nhi phía sau ồn ào đuổi theo.

Ba người ăn trưa xong, đến khi về nhà đã là chuyện của buổi tối rồi. “Bảo bối, chiến sự báo nguy, ta không thể ở lâu, còn ba ngày nữa là đến đầy tháng bảo bảo, tiệc đầy tháng xong xuôi ta sẽ lập tức khởi hành. Chờ đánh giặc xong ta sẽ nhanh chóng trở về, ngươi cùng bảo bảo ở nhà chờ ta.” Trở lại Nam Uyển, rốt cục Mặc Sĩ Lân Hiên cũng mở miệng nói với Mặc Trần vấn đề mà tất cả mọi người đều tận lực tránh né, nhưng Mặc Trần hiểu rõ, đó chỉ là biểu hiện lừa mình dối người, giống như đà điểu rúc đầu vì bảo vệ mình, bọn họ không muốn nhắc tới cũng như vậy, bọn họ kỳ thật cũng biết điều đó, chỉ là không nhắc tới mà thôi. Mặc Trần cũng biết, việc cấp bách chính là ngăn chiến sự không lan rộng, dùng tốc độ nhanh nhất đánh bại kẻ địch, quân lệnh như sơn, chuyện quốc gia là việc lớn. Hơn nữa, Mặc Trần vì không để Mặc Sĩ Lân Hiên lo lắng, mặc dù trong lòng không vui, nhưng vẫn là không thể không tiếp nhận chuyện này. Mà cách nghĩ của Mặc Sĩ Lân Hiên lại là, muốn tốc chiến tốc thắng, sớm ngày diệt giặc xong liền trở về, cũng sẽ không còn lo ngại về sau, ở nhà cùng cha mẹ và Mặc Trần. Lần này, Mặc Trần không nói thêm gì, chỉ nói lời giống như lần trước Mặc Sĩ Lân Hiên đi: “Ân, ta chờ huynh trở lại.” (vanthulau.wp.com)

Cách thời gian đã lâu không gặp Mặc Sĩ Lân Hiên, sau khi trở về liền có cảm giác tiểu biệt thắng tân hôn, huống chi thời gian hai người gặp lại lâu như vậy cũng không có ân ái, thời gian qua thân thể Mặc Trần dần khôi phục sau khi sinh bảo bảo, lại là lúc Mặc Sĩ Lân Hiên sắp phải đi xa, cho nên tựa như củi khô gặp lửa mà thiêu đốt.

“Trần Nhi.” Mặc Sĩ Lân Hiên thâm tình nhìn Mặc Trần, tay hắn ôn nhu vuốt tóc cậu, giống như đối đãi với trân bảo mà vuốt ve từ ánh mắt đến cái mũi, miệng, giống như muốn đem hình dáng của cậu khắc vào lòng mình. Tiếp đó, Mặc Sĩ Lân Hiên hôn lên môi cậu, Mặc Trần khó có được phối hợp hé miệng, Mặc Sĩ Lân Hiên không chút do dự đem lưỡi đẩy vào, Mặc Trần có chút ngượng ngùng cùng hắn duyện mút. Sau đó Mặc Sĩ Lân Hiên một đường hôn xuống, đi tới trước ngực mỏng manh của cậu, bắt đầu từ bờ môi đến cổ rồi trước ngực đều có vệt nước nhàn nhạt, khiến người có một loại cảm giác dâm mị. Mặc Sĩ Lân Hiên há miệng, ngậm lấy điểm nhỏ nổi lên. Kinh nghiệm nhiều lần cho hắn biết điểm mẫn cảm của tiểu tử này chính là đầu nhũ phấn nộn đáng yêu kia, cho nên đặc biệt chiếu cố nó. Mặc Trần khó chịu cong người, từng trận ngâm nga tràn ra khỏi miệng: “Ah… Ah… Ân…” Tay cậu không tự chủ mà nắm chặt vai Mặc Sĩ Lân Hiên.

“Bảo bối, gọi tên ta.”

“Lân Hiên, a… Ân… Lân Hiên…” Mặc Sĩ Lân Hiên tiếp tục châm lửa trên người cậu, bàn tay vì thời gian dài chinh chiến sa trường mà có vết chai, xoa nắn khiến đầu nhũ chuyển thâm, sau đó hôn tới gần rốn, nhẹ nhàng đảo quanh ở đó. Lúc này ngay cả ngón chân của Mặc Trần cũng cong lên, lực trên tay càng thêm chặt, thoáng tạo ra vài vết cào trên lưng. Cảm thấy đã ổn, Mặc Sĩ Lân Hiên liền đem ngón tay dính đầy thuốc mỡ chậm rãi thăm dò vào phía sau. Vì đã lâu không làm, Mặc Trần có chút không thích ứng, khó chịu rên rỉ. Mặc Sĩ Lân Hiên nghe được liền dừng động tác trên tay hỏi: “Trần Nhi, làm sao vậy? Không thoải mái sao?”

Mặc Trần mở to đôi con ngươi lấp lánh nước ngượng ngùng lắc đầu: “Không có, không sao đâu, huynh tiếp tục đi, ta chịu được.” Mặc Sĩ Lân Hiên nhận được sự ủng hộ, tiếp tục động tác trên tay. Sau khi làm đủ tiền hí, Mặc Sĩ Lân Hiên mới chậm rãi động thân tiến vào, cao thấp đâm rút trong cơ thể xinh đẹp của Mặc Trần. (vanthulau.wp.com)

Ngay lúc này, không có ai nguyện ý nhắc tới sự chia xa sắp tới của ngày sau, bọn họ thầm nghĩ thật sâu mà cảm thụ lẫn nhau.

Truyện Chữ
logoLẤY MÃ NGAY
logo
Truyện ChữTruyện Audio