Tỉnh lại thì Mặc Trần đã nằm trong phòng ngủ của bọn họ. Nhìn gian phòng này còn lưu lại nhàn nhạt dấu ấn của phòng tân hôn, Mặc Trần mũi chua xót, nước mắt lại chảy xuống.
“Bảo bối, đừng khóc, nghe lời.” Mặc Sĩ Lân Hiên tiến vào phòng, bỏ dược thiện (đồ ăn có tính chất như thuốc) trên tay xuống, ôm Mặc Trần vào lòng ôn nhu nói. Mặc Trần nghe xong Mặc Sĩ Lân Hiên nói, càng thêm ủy khuất cùng cuồng loạn khóc hô: “Ta chán ghét ngươi, chán ghét ngươi, chán ghét ngươi! Ô ô ô ô ô. Ta không muốn ngươi ôm người khác, không muốn ngươi cười với người khác, không muốn ngươi nắm tay người khác. Ta chán ghét ngươi! Ta thật là khổ sở, thật là khổ sở! Chán ghét ngươi, chán ghét ngươi.”
Mặc Trần thật sự là không biết dùng từ ngữ khác để diễn tả tâm tình của mình, chi biết nói mỗi câu “Chán ghét ngươi” như vậy. Một bên vừa khóc vừa muốn nâng tay nhỏ không có bao nhiêu khí lực đấm lên bả vai Mặc Sĩ Lân Hiên. Một lát sau, MặcTrần dần dần an tĩnh lại, chỉ một mực chảy nước mắt, Mặc Sĩ Lân Hiên chờ cho Mặc Trần ngừng khóc, mới đứng dậy đem dược thiện cùng nước mang đến trước mặt cậu, mở miệng nói: “Ngoan, đừng khóc. Trước tiên uống nước, sau đó ăn một chút, nếu không đối với bảo bảo trong bụng không tốt. Có lời gì chốc nữa lại nói.”
Mặc Trần ban đầu vẫn còn dỗi, trái phải lắc đầu muốn trốn tránh nước Mặc Sĩ lân Hiên đưa đến miệng, chết sống đều không uống. Mặc Sĩ Lân hiên dỗ dành một chốc, sau đó thật sự không có biện pháp, ngậm một ngụm nước, miệng đối miệng bá đạo cho Mặc Trần uống xong, khuôn mặt nhỏ nhắn của Mặc Trần vốn đang có chút tái nhợt, trong nháy mắt nổi lên một mạt hồng nhuận, sững sờ nhìn Mặc Sĩ Lân Hiên trong chốc lát, mới ngoan ngoãn đem đồ ăn hết. Đợi Mặc Trần ăn xong, Mặc Sĩ Lân Hiên đưa tay bắt lấy bờ vai Mặc Trần, nói: “Phát giận xong rồi, vậy thì hãy nghe ta nói. Ta hỏi ngươi, ngày hôm qua ngươi thấy ta như vậy, ngươi có phải hay không đặc biệt khổ sở? Có phải có cảm giác ghen ghét? Có phải muốn đẩy những nữ nhân quấn quýt lấy ta kia ra không?”
Mặc Trần cúi đầu, cằm cũng sắp chạm đến ngực rồi, đỏ hồng mắt nhỏ giọng nói: “Ta không biết, không biết. Ta không biết cảm giác ghen ghét là gì, ta chỉ biết là, ngươi ôm các nàng, ta cực kỳ tức giận. Ta chỉ biết là, chỗ này của ta rất đau, thật là thống khổ.” Nói xong còn đưa tay lên vị trí ngực, “Ta biết rõ người ngươi muốn kết hôn chính là tỷ tỷ, ta biết rõ ngươi không thích ta, thế nhưng mà… Nhưng mà… Ta chính là không thích ngươi ôm các nàng. Ngươi rõ ràng đã kết hôn rồi, vì cái gì còn…” Càng nói thanh âm càng nhỏ, cuối cùng qua một đoạn thời gian trong lời nói lại có khóc nức nở, nước mắt thi nhau rơi xuống. Mặc Sĩ Lân Hiên thật sự nhìn không được, cuối cùng đem Mặc Trần ôm vào trong lòng, nhu hòa vuốt ve đầu cậu, nói: “Ngoan, đều là ta không tốt, ta không nên đối với ngươi như vậy, ta chỉ là muốn cho ngươi hiểu rõ lòng của mình. Trần Nhi, ngươi yêu ta, ngươi đây là yêu ta, ngươi hiểu không? Mà ta cũng thích ngươi.”
“Yêu? Thích? Tâm đặc biệt đau chính là yêu sao?” Mặc Trần chưa từng yêu hay thích một ai, trên phương diện tình cảm thuần khiết tựa như tờ giấy trắng, cậu không hiểu rõ loại cảm giác này.
“Thời điểm ta ôm những nữ nhân khác, ngươi sẽ tức giận, ngươi sẽ khổ sở, muốn đẩy các nàng ra, cái này gọi là ghen. Ngươi cũng là bởi vì yêu ta mới có thể ghen đấy.” Nói xong nắm tay Mặc Trần lên, đặt ở trên ngực, “Bởi vì ngươi nơi này có ta, mà của ta tại đây cũng có ngươi.”
“Là như thế sao? Ta… Ta…” Mặc Trần có chút suy nghĩ không rõ, sốt ruột muốn khóc.
“Đừng vội, nghe lời. Thời gian trôi qua ngươi sẽ hiểu rõ tình cảm của ta. Nghe lời.” Mặc Sĩ Lân Hiên hôn lên trán Mặc Trần, ôn nhu mà nói.
“Ân. Trên sách nói, nương tử đều yêu tướng công, ta phải nhanh nhanh làm rõ, ta cũng muốn biết cái gì gọi là yêu thích.” Mặc Trần con mắt hồng hồng, nhưng nói vô cùng nghiêm túc.
Mặc Sĩ lân Hiên trông thấy vẻ chăm chú nhiệt tình này của Mặc Trần, cũng nhịn không được hôn lên môi mềm của cậu… Nhưng cân nhắc đến bảo bảo trong bụng, cũng không có động tác khác.