"Ấy? Linh Linh à, em thấy đấy, chị cũng không nhận ra em rồi, còn tưởng là con bé nhà ai cơ, ha ha ha, mấy năm không gặp, càng ngày càng xinh ra, sắp bằng chị rồi đấy".
Chúc Tiểu Nguyệt quay đầu lại nhìn Chúc Linh Linh, che miệng cười duyên.
"Vân Cương, đây là em gái của em, Chúc Linh Linh, bây giờ xinh hơn trước nhiều rồi đấy, còn nhớ hồi trước răng em ấy bị hô, mặt còn có hai nốt ruồi, đi phẫu thuật thẩm mỹ xong suýt nữa thì em không nhận ra đấy, mỹ nữ đẹp tự nhiên không dao kéo như em ngày càng ít rồi, bây giờ người ta toàn đi phẫu thuật thẩm mỹ không à".
Chúc Tiểu Nguyệt bĩu môi khinh thường.
"Em đừng nghĩ nhiều, Linh Linh, chị không nói em đâu".
Vẻ mặt Chúc Linh Linh có chút khó coi, đây không phải là cố ý châm chọc cô sao? Niềng răng cũng coi là phẫu thuật thẩm mỹ sao? Em gái cùng khôn lớn mà chị cũng không nhận ra sao?
"Con gái bây giờ đều như vậy mà, nhắm mắt vào là như nhau hết, ha ha ha, nhiều năm như vậy không gặp nhau không nhận ra là chuyện bình thường”.
Vương Vân Cương lắc đầu cười lạnh.
"Đúng đó, bây giờ mỹ nữ không dao kéo ngày càng ít, vừa nhìn chị em là biết ngay là người như vậy rồi".
Tần Lâm tỏ vẻ tán thưởng.
"Đó là điều đương nhiên".
Chúc Tiểu Nguyệt vênh mặt.
"Vẻ đẹp tự nhiên mới mang lại cảm giác thiên nhiên, chắc chị của em bón nhiều phân lợn phân chó lắm, mà phải ngày nào cũng bón nhé nên mới thấm được như thế này".
Tần Lâm cười nói.
"Anh ăn nói kiểu gì vậy hả? Anh là ai!"
Mặt Chúc Tiểu Nguyệt biến sắc, lườm Tần Lâm một cái.
"Tôi nói có gì sai sao? Chẳng lẽ cô không phải là mỹ nữ tự nhiên, hay là tôi nhìn lầm rồi".
Tần Lâm tỏ vẻ sửng sốt.
"Anh…"
Chúc Tiểu Nguyệt đã trót làm thì làm đến cùng, không thể đáp trả lại, tên khốn này dám nói bóng nói gió, thậm chí bạn trai của cô ta cũng bị Tần Lâm mắng, vừa rồi chẳng phải bảo bạn trai của cô ta là phân lợn phân chó sao?
"Đương nhiên là anh không nhìn lầm rồi, không đúng… anh chửi ai là phân chó?"
Vẻ mặt Vương Vân Cương trầm xuống, có vẻ đã hiểu ra lời nói của Tần Lâm.
"Chẳng phải tôi đang khen cô Tiểu Minh đây sao, tôi cũng có nhắc đến anh đâu, sao anh lại nói tôi chửi anh chứ".
Tần Lâm tỏ vẻ vô tội.
"Hừ, nhà họ Chúc đúng là khiến tôi mở mang tầm mắt, khéo ăn khéo nói quá, ông nội, đây là đạo lý tiếp khách của nhà họ Chúc phải không?"
Vương Vân Cương tỏ vẻ nghiêm nghị, Chúc Tam Đao và Âu Dương Diễm Diễm đưa mắt nhìn nhau, trong lòng bộp một tiếng, tên khốn Tần Lâm này dám đắc tội với chàng rể hiền của nhà bọn họ vào thời khắc quan trọng này?
"Cậu ta không phải là người nhà họ Chúc, cậu ta chỉ là bạn của Chúc Linh Linh mà thôi, Vương thiếu gia đừng để tâm, Linh Linh, còn không mau xin lỗi Vương thiếu gia đi".
Khuôn mặt già nua của Âu Dương Diễm Diễm lập tức trở nên nghiêm nghị, gõ mạnh cây gậy trong tay xuống đất.
"Cháu không sai, sao cháu phải xin lỗi chứ?"
Chúc Linh Linh ngây người, tại sao cô phải xin lỗi anh ta chứ? Anh ta và Chúc Tiểu Nguyệt cấu kết với nhau chế giễu cô sao bà cụ không nói, cô có trêu chọc anh ta đâu.
"Bảo cháu xin lỗi thì cháu mau xin lỗi đi, sao lại nói nhiều như thế hả, bà nói cháu không nghe lời sao? Chúc Dũng, con xem con dạy dỗ con gái kiểu gì đây hả, đến bà nó cũng không nghe lời là sao?"
Âu Dương Diễm Diễm nhìn về phía Chúc Dũng nói.
Chúc Dũng cười khổ, chuyện này đâu thể trách Chúc Linh Linh, mẹ ông ta thiên vị quá! Rõ ràng là bọn họ khiêu khích trước, sao bây giờ lại thành lỗi của con gái ông ấy chứ.
"Xin lỗi Vương thiếu gia, cậu đừng chấp nhặt với tên nhóc này, cậu ta sao sánh được với cậu, còn chưa chắc đã được làm con rể nhà họ Chúc nữa là, cậu là chàng rể hiền của nhà họ Chúc, hơn nữa, Linh Linh còn là em vợ của cậu nữa, cậu là anh rể cũng nên đại nhân đại lượng, đừng chấp nó, ha ha ha".
Vương Vân gượng cười, vội nói xin lỗi với Vương Vân Cương.
Chúc Linh Linh cũng không còn gì để nói, mẹ của cô lo lắng quá? Đã vội vàng xin lỗi người ta, bà ấy xin lỗi thì sao chứ? Cô có làm gì sai đâu! Là bọn họ khiêu khích trước, chẳng lẽ cô phải ngoan ngoãn nghe theo sao? Nhẫn nhục chịu đựng quen rồi cũng không thể nhu nhược như vậy được?
Chúc Linh Linh vô cùng tức giận, nhưng mẹ cô đã nói như vậy thì cô còn biết nói gì nữa?
Trong mắt Chúc Tiểu Nguyệt và Vương Vân Cương có lẽ đã coi bọn họ là tầng lớp thấp kém rồi.
"Vậy còn được, biết tiến biết lùi đúng lúc, mọi người đều là người nhà cả, tôi cũng không muốn tính toán với bọn họ, hôm nay là ngày Tiểu Nguyệt đi du học trở về".
Vương Vân Cương tỏ thái độ thượng đẳng, cười khinh bỉ nói.
"Đúng đó, Vương thiếu gia đừng giận con bé này làm gì, không đáng đâu".
"Người ta không tức chứ tôi tức, bọn họ đố kỵ đôi Kim Đồng Ngọc Nữ các cậu đấy? Bây giờ nhiều người không biết tự lượng sức mình lắm, năng lực thì không có, không tự soi lại bản thân mình đi còn đi ghen ghét người khác, ha ha ha".
"Hai người quá ưu tú, Vương thiếu gia và đại tiểu thư đúng là một cặp trời sinh, ai mà chẳng ghen tỵ chứ? Ha ha".
"Hiền tài thường hay bị đố kỵ mà, cái này gọi là cây to đón gió, nhưng Vương thiếu gia không cần phải sợ anh ta? Bọn họ chi là hai tên hề của nhà họ Chúc thôi".
Những người xung quanh bàn tán sôi nổi, ai cũng tâng bốc Vương Vân Cương và Chúc Tiểu Nguyệt, trong mắt bọn họ hai người này sắp trở thành tổ tiên sống rồi.
"Hai đứa ngậm miệng lại, bớt nói vài câu đi, Vương thiếu gia người ta không phải người mà hai đứa đắc tội được đâu".
Vương Vân trách móc Tần Lâm và Chúc Linh Linh.
"Thím Hai, thím không cần phải mắng Linh Linh như vậy đâu, em vẫn còn nhỏ không biết gì, cháu lớn rồi nên cũng chẳng chấp em nó đâu, vừa không có học vừa mất lịch sự, cũng tại chú thím chiều hư em nó, nhưng mà cháu thấy những người này thì không nên vào nhà họ Chúc chúng ta đâu, tưởng chó mèo gì cũng vào nhà họ Chúc làm rể được chắc? Chẳng xem lại bản thân mình xem, thật là nực cười".
Chúc Tiểu Nguyệt khinh bỉ nói.
Người nhà họ Chúc đều không dám nhiều lời.
Vương Vân tức nghiến răng, cái gì mà chiều hư chứ? Con nhóc này đi du học được mấy hôm mà ngông cuồng quá.
"Bác sĩ mà cũng đòi làm rể nhà họ Chúc chúng tôi sao, dù có như thế nào thì tôi cũng không đồng ý chuyện này, trừ khi Chúc Linh Linh rời khỏi nhà họ Chúc, như vậy thì muốn sao cũng được".
"Nói đúng, một bác sĩ nhỏ nhoi mà muốn làm rể nhà họ Chúc, đánh giá cao bản thân quá rồi đấy? Tưởng mình giỏi lắm sao, Tiểu Nguyệt nói hơi mất lòng một chút nhưng mà là sự thật".
Chúc Minh nói chẳng kiêng nể ai, con gái mình thì phải ủng hộ hết mình chứ, bây giờ cô ta là huyết mạnh trẻ có sức sống nhất trong nhà họ Chúc, hơn nữa còn là lãnh đạo tương lai của nhà họ Chúc, lại có Vương thiếu gia chống lưng, tương lai của Tiểu Nguyệt chắc chắn sẽ lên như diều gặp gió, sao thứ thấp kém như Chúc Linh Linh có thể so sánh được chứ?
Chúc Tiểu Nguyệt ra nước ngoài du học không biết tốn bao nhiêu tiền, hơn nữa còn là tiền của công ty, một năm tám triệu, bây giờ trở về chưa đứng vững đã muốn đuổi cô ra khỏi nhà Chúc sao?
Chúc Linh Linh gượng cười, tay nổi gân xanh, đúng là tức chết mất? Chẳng lẽ nhà họ Chúc không có ai đứng ra nói một câu công bằng sao!