Lúc này Lưu Oánh nhanh chóng đưa hợp đồng và máy POSS cho Tôn Thăng Nam quẹt thẻ như sợ đối phương sẽ hối hận.
Đây là hợp đồng mấy trăm triệu đó, cả tỉnh có mấy người lấy được hợp đồng lớn như này chứ? Tôn Thăng Nam ký chi phiếu triệu rồi quẹt thẻ. Tiếng ‘tinh tinh’ nhận tiền bỗng chốc đốt cháy cả phòng giao dịch bất động sản.
“Thăng Nam lợi hại quá! Quả nhiên tớ không nhìn nhầm cậu”.
Mộc Đồng kϊƈɦ động nói, bây giờ xem tên Tần Lâm còn chiêu gì nữa, lẽ nào anh ta còn có thể mua thêm hai căn nữa sao? Dù sao Mộc Đồng cũng không tin, hơn ba trăm triệu đã là một con số thiên văn với hầu hết mọi người rồi, ngay cả Tôn Thăng Nam hiện giờ cũng trở nên căng thẳng, có thể thấy, trong thẻ anh ta đã hết tiền, nếu không cũng sẽ không ký chi phiếu.
“Cậu Tôn đúng là cậu Tôn, oai phong! Sau này Mộc Đồng nhà chúng tôi phải theo cậu học hỏi rồi”.
Mộc Đạt Nhân cười ha hả nói, lúc này trong mắt bọn họ Tôn Thăng Nam đã thắng chắc ván này rồi, Tần Lâm căn bản không có cơ hội lật ngược tình thế nữa, hiện giờ anh chỉ là con lừa gầy sắp chết đang giãy giụa thôi.
“Tất nhiên rồi, cậu Tôn như thế mới gọi là điềm tĩnh chắc chắn, xì”.
Viên Lê tất nhiên phải khen ngợi Tôn Thăng Nam vì dù sao con trai và anh ta đang cùng trêи một chiến tuyến.
“Tần Lâm, giờ anh còn gì để nói nữa không? Vẫn chưa nhận thua à? Định cứng đầu đến bao giờ nữa? Hiện giờ cúi đầu nhận thua, có lẽ Tôn Thăng Nam còn cho anh tí thể diện, nếu không thì đừng trách Tôn Thăng Nam không nể mặt. Ba trăm triệu, không thể không nói anh cũng coi như là có năng lực, nhưng anh nghĩ mình có thể là đối thủ của Thăng Nam à?”
Mộc Đồng cười khinh bỉ nói.
“Anh nói như kiểu mấy trăm triệu tệ trong mắt anh chỉ là mấy tệ ấy nhỉ, anh thử lấy ra tôi xem?”
Tần Lâm khinh thường nói.
“Anh.... Anh đừng già mồm át lẽ phải, dù thế nào, anh cũng đã thua rồi”.
Mộc Đồng trầm giọng nói.
“Đúng thế Tần Lâm, cậu cúi đầu nhận thua với cậu Tôn đi, nếu không, để thua tơi tả thì cậu chẳng còn mặt mũi nào nữa đâu”.
Dương Quế Hoa cười nói, thấy con rể mình lại vừa mua thêm hai căn biệt thự nữa, bà ta vui khỏi nói, sau này bà ta chắc chắn sẽ có một căn cho mình, bà đã không thể ngấm nổi cái căn nhà bốn gian kia nữa.
“Mẹ, chúng ta sau này chắc cũng được chuyển vào biệt thự ở nhỉ?”
Mộc Tiểu Lộ mặt mày hớn hở, vô cùng hưng phấn nói, trong lòng cậu ta đang cưc kỳ kϊƈɦ động, sau này cậu ta trở về làng sẽ thành đứa con trai ngầu nhất làng rồi, ngoài cậu ta ra có ai được sống trong biệt thự trăm triệu nữa đâu?
Sau này cậu ta cũng phải đẻ một đứa con gái, xem ra đẻ con gái vẫn có ích hơn, tên Tôn Thăng Nam này vì chị gái của mình mà vung tiền như rác.
“Tần Lâm, giờ chắc cậu biết thế nào là gieo nhân nào gặt quả ấy rồi nhỉ? Tất cả số căn nhà của cậu đã thuộc về cậu Tôn rồi, ha ha”.
Viên Lê nói, nhìn anh mắt thâm độc.
“Đúng thế, sớm biết có ngày này thì ban đầu đã không làm rồi. Đây là một vụ cá cược, tất cả mọi người đều có thể làm chứng, e là số căn nhà trị giá ba trăm triệu của anh đã thuộc về cậu chủ Tôn rồi”.
Mộc Đồng trịnh trọng nói, nhắc đến đây, bọn họ ai nấy đều trở nên hưng phấn, chả trách cậu Tôn lại giàu có như thế? Ra tay cá cược một cách dứt khoát, nếu là bọn họ thì đã không dám làm vậy.
“Anh Tần, phải làm sao đây...”
Khuôn mặt Mộc Tâm Lan hiện rõ vẻ lo lắng, không khí bây giờ đã vô cùng căng thẳng, vả lại có rất nhiều người chứng kiến vụ cá cược này, nếu Tần Lâm thua thì thật sự sẽ mất hết tất cả.
“Lo lắng gì chứ? Chưa kết thúc mà? Lấy cho tôi thêm hai căn nữa, quẹt thẻ, có mấy trăm triệu thôi mà, có cần phải ra quân ồ ạt thế không?”
Tần Lâm lại rút thẻ ngân hàng ra, quẹt thêm hai trăm triệu, lúc này, Tôn Thăng Nam đã hoàn toàn ngây người, ngồi bệt xuống đất, sắc mặt xám xịt hơn cả gan lợn, hai tay không ngừng run rẩy.
Vào lúc này, tất cả mọi người đều nhìn Tần Lâm với ánh mắt đờ đẫn.
“Không! Không thể nào!”
“Không thể nào!”
Tiếng hét chói tai của Tôn Thăng Nam đã đưa mọi người về thực tại, mặt mũi ai cũng đầy vẻ ngạc nhiên, sắc mặt vô cúng khó cói, có người vui có người buồn, mỗi người một vẻ.
Tất nhiên, người có biểu hiện u ám nhất lúc này chính là Tôn Thăng Nam, nếu bây giờ anh ta thua thì mọi công sức của anh ta sẽ sụp đổ, mất sạch toàn bộ tài sản của gia đình anh ta.
Đây là toàn bộ tài sàn của anh ta, không chỉ mình anh ta mà là của nhà họ Tôn bao gồm cả tài sản của bố anh ta. Nếu thua, có lẽ anh ta không thể nhìn thấy mặt trời ngày mai nữa, bố anh ta chắc chắn sẽ đánh chết anh ta.
“Anh chắc chắn không mua nổi”.
Tôn Thăng Nam gầm gừ nói.
“Thưa anh, xin anh hãy bình tĩnh”.
Nhân viên bảo vệ lập tức tiến lên duy trì an ninh trật tự, đây không phải chuyện đùa, vụ làm ăn mấy trăm triệu, nếu bị anh phá hỏng thì sao được? Giám đốc đã sớm bảo mọi người sẵn sàng rồi.
“Chắc chắn anh ta không mua nổi, mấy người mau bắt anh ta quẹt thẻ đi, đến lúc đó xem xem ai mới là tên hề”.
Tôn Thăng Nam bị hai nhân viên bảo vệ kẹp chặt, vẻ mặt u ám.
“Nào, quẹt thẻ đi!”
Tần Lâm liếc nhìn Cao Sảng, Cao Sảng luôn cầm máy POS đứng bên cạnh chờ đợi, hay tay run run, năm trăm triệu nhân dân tệ đó, hôm nay cô ấy thế mà bán được năm trăm triệu, thật không thể ngờ.
Việc này còn khó hơn cả trúng số độc đắc nữa, hiện giờ Cao Sảng đang hơi lâng lâng, ai bảo bán nhà không thể trở thành triệu phú trong một đêm chứ? Đây không phải biến thành triệu phú trong một đêm thì là gì?
“Tinh tinh...”
Quẹt thẻ thành công, lúc vẻ mặt Tôn Thăng Nam lập tức suy sụp, cả người như bị rút mất linh hồn, sao có thể như vậy chứ? Sao có thể? Sao anh có thể mua được mấy căn nhà trăm triệu chứ?
Chắc chắn không thể nào!
“Hiện giờ biết ai mới là ông chủ chưa? Chỉ với cái thẻ ba trăm triệu của anh mà cũng dám lấy ra đánh cược với tôi? Mấy người quỳ xuống cho tôi đi”.
Tần Lâm cười khinh bỉ nói, đến lúc thể hiện rồi, lúc trước anh luôn nhẫn nhịn không phải vì anh dễ bắt nạt, mà chẳng qua là bởi vì Tần Lâm không muốn quá phô trương, nhưng tên Tôn Thăng Nam này còn non trẻ quá.
Đã ngủ động hơn hai mươi năm, chưa từng tiết lộ danh tính cậu chủ nhà giàu. Lúc này công khai, vốn tưởng rằng sẽ khiến mọi người bất ngờ, nhưng cuối cùng cái danh cậu chủ nhà giàu của mình lại bị cướp mất, chuyện này khiến anh ta tức muốn chết tại chỗ.
“Phải làm sao đây”.
Viên Lê và Mộc Đạt Nhân liếc nhìn nhau, sắc mặt vô cùng khó coi, bọn họ không ngờ Tần Lâm lại vượt xa sự tưởng tượng của mọi người như vậy. Anh thật sự đã mua tận năm căn biệt thự, quá kiêu ngạo! Ngay cả Tôn thiếu gia cũng đơ ra rồi.
Ban đầu bọn họ khinh thường Tần Lâm, luôn tỏ ra hơn người, nhưng giờ bọn họ mới là người không với tới.
“Chuyện này.... Thăng Nam, mua đi, mua thêm hai căn nữa đi, mua thêm hai căn nữa thì chúng ta sẽ vợt qua anh ta”.
Mộc Đồng căng thẳng nói, anh ta không muốn quỳ trước mặt Tần Lâm đâu, mất mặt lắm.
“Mua mua mua! Mua cái đầu cậu! Cậu nghĩ đây là rau cải à? Cậu trêu tôi à? Nếu không phải do cậu thì ông đây sao có thể tán gia bại sản, bỏ ra mấy trăm triệu mua nhà được chứ? Nếu không phải do cậu thì sao tôi thua được? Đúng là cái đồ sao chổi!”
Tôn Thăng Nam rống lên, giọng nói run run.
Thua rồi, anh ta đã mất hết tất cả, tất cả căn nhà anh ta mua đều phải đưa cho Tần Lâm.
“Xem ra cậu chủ Tôn hết tiền rồi nhỉ, không mua được thì những căn biệt thự kia thuộc về tôi rồi, ha ha ha”.
Tần Lâm cười nói, liếc mắt nhìn Mộc Tâm Lan, Mộc Tâm Lan cũng vô cùng rung động, ai mà không thích người đàn ông vung tiền như rác chỉ vì một nụ cười của mỹ nhân chứ?
Cả người Tôn Thăng Nam cứng đờ, lời nói của Tần Lâm với anh ta chẳng khác nào tuyên án tử, mấy căn nhà hơn ba trăm triệu của anh ta đều phải dâng lên cho người khác sao?
- ----------------------