Người bệnh sững sờ nhìn Tần Lâm.
"Tôi không sao chứ?"
Tần Lâm cười nói.
"Không sao, có phải hơi đau không? Đau là đúng rồi, không mổ một vết to như vậy là vì nếu vết mổ quá to thì sẽ mất nguyên khí, nó cũng là Tinh – Khí - Thần của cơ thể con người, nó mà mất đi thì cơ thể của anh sẽ bị ảnh hưởng, ít thì ba năm năm, nhiều là cả đời cũng chưa chắc hồi phục được trạng thái tốt nhất của cơ thể. Bây giờ khối u cả anh đã được cắt bỏ rồi, anh có thể về nhà, chú ý giữ gìn sức khỏe, ba đến năm ngày là vết thương sẽ kết vảy thôi".
Người bệnh cười tươi, cảm giác mình có thể thoải mái vận động rồi.
"Vết mổ này dài có một cm... tôi chưa từng nhìn thấy vết mổ nào nhỏ như vậy, bác sĩ, anh lợi hại quá, thần kỳ quá".
"Tôi đâu lừa anh đâu, chữa xong là có thể đi lại, có điều anh phải chú ý nghỉ ngơi".
"Ừm ừm, cảm ơn bác sĩ, tôi biết rồi, thực sự rất cảm ơn bác sĩ".
Người bệnh kϊƈɦ động đến mức mắt nhòe lệ, hơn nữa còn không tốn tiền. Anh ấy nếu không vì thực sự không chống chọi được thì cũng sẽ không phẫu thuật đâu. Phí phẫu thuật này là cả thôn cả xóm phải dồn tiền cho anh ấy, bây giờ lại được miễn phí, đúng là cảm ơn ân đức của Tần Lâm mà.
"Sao thế được..."
Lý Trường Sinh trợn tròn mắt, ông ta chưa từng gặp ca phẫu thuật nào như vậy, khối u là một khối thịt thừa, mọc trong cơ thể, vậy mà có thể tách nó ra rồi nặn thành sợi thịt mảnh để lấy ra ngoài, đúng là vớ vẩn mà.
Khổng Phàm Lâm cười nói.
"Nếu là Tần đại sư thì không gì là không thể!"
Tôn Vô Kỵ ung dung nói.
"Mặc dù tôi cũng rất kinh ngạc nhưng Tần đại sư mà ra tay thì đây cũng là chuyện bình thường".
Hứa Quang Huy bắt đầu nửa tin nửa ngờ, nhưng Tôn Vô Kỵ và Khổng Phàm Lâm nghiêm túc quá, đây rõ ràng không phải đùa.
"Hai vị, cậu Tần đại sư này thật sự là thầy của hai vị sao?"
Bây giờ sau khi chứng kiến phương pháp của Tần Lâm, ngay cả Hứa Quang Huy cũng dao động rồi, học không phân trước sau, người giỏi làm thầy, có vẻ như phương pháp mà Tần Lâm dùng thực sự khiến Khổng Phầm Lâm và Tôn Vô Kỵ nể phục.
Khổng Phàm Lâm mắt sáng lên, nhìn Hứa Quang Huy.
"Có thể là giả sao? Đừng cho rằng trẻ tuổi nên không được xưng là đại sư, Tần đại sư là con cưng của trời thật đấy, là trụ cột của nền Đông y Hoa Hạ, căn bản không phải người mà chúng ta sánh bằng đâu".
Hứa Quang Huy liên tục gật đầu.
"Hy vọng Tần Lâm này không khiến chúng ta thất vọng, sự vực dậy của Đông y đều dựa vào hàng lớp những người trẻ tuổi đó".
Doãn Chấn Tử cũng tán thành.
"Nói đúng lắm, lớp người chúng ta dù sao cũng già rồi, nếu như những người tài năng như Tần đại sư này ngày càng nhiều, Đông y của chúng ta có hy vọng rồi".
"Điểm yếu lớn nhất của Đông y chính là kiến thức và kinh nghiệm, muốn trở thành bác sĩ Đông y tốt thì phải cần tích lũy kinh nghiệm, còn Tây y thì tiến bộ nhanh hơn, dường như họ chỉ cần dùng một phần mười khoảng thời gian của Đông y chúng ta là có thể trở thành một bác sĩ".
Lý Trường Sinh nói, có điều sự xuất hiện của Tần Lâm đã thay đổi suy nghĩ của bọn họ, họ bắt đầu dần dần công nhận Tần Lâm.
"Còn chưa đến mười phút, ha ha ha, Tần Lâm giỏi thật!"
"Tên James Richard này bây giờ sẽ biết Đông y chúng ta lợi hại thế nào?"
“Đây chẳng phải là chuyện tốt sao? Đông y nhất định sẽ vực dậy".
"Có vẻ như ánh mắt của các vị tiền bối rất tốt, Tần Lâm chỉ cần trong chưa đầy mười phút có thể sử dụng phương pháp chưa ai từng nghe nói đến để cắt bỏ khối u, đây đúng là kỳ tích của giới y học".
"Đây mới là đại sư thật sư, cái danh Tần đại sư này đúng là không phải hư danh".
Càng ngày càng có nhiều người tung hô tên của Tần Lâm.
Sau mười phút, tên James Richard mới vừa cắt được lớp da của người bệnh, chuẩn bị cắt bỏ khối u.
Lúc này mặt James Richard tái mét, mồ hôi không ngừng chảy xuống, vô cùng lo lắng.
Sao có thể? Tên này sao có thể hoàn thành ca phẫu thuật nhanh như vậy?
Nhìn tiếng tung hô của mọi người, nhìn người bệnh của Tần Lâm có thể cử động như ý, lòng anh ta bắt đầu lo lắng. Thần kỳ quá!
Đông y chẳng nhẽ lợi hại đến vậy sao?
Ba mươi lăm phút sau, James Richard mới run rẩy khâu xong mũi cuối cùng, ca phẫu thuật cắt bỏ khối u cuối cùng cũng xong, lúc này sắc mặt anh ta vô cùng khó coi.
Tần Lâm hoàn thành tốt ca phẫu thuật trong chưa đến mười phút, hơn nữa người bệnh còn có thể tự do vận động, đúng là nằm ngoài nhận thức của anh ta mà.
Đông y thực sự lợi hại đến thế sao? Kỹ năng phẫu thuật như vậy thật kinh khủng quá!
Tần Lâm nói thẳng vào trọng tâm, thuốc tốt như vậy, nếu không có tác dụng phụ hoặc khuyết điểm gì thì sẽ trở thành loại thuốc được cả thế giới sử dụng, hơn nữa vi khuẩn cảm cúm vẫn luôn tồn tại, không thể nào tiêu diệt hoàn toàn được, nếu là người thì không ai không bị cảm cả.
James Richard lạnh lùng hừ một tiếng, Tần Lâm đã nắm đúng thóp của anh ta, khiến anh ta không thể lảng tránh, mặc dù không phải vấn đề chí mạng nhưng không thể giải quyết trong thời gian ngắn được.
"Chỉ có điều loại thuốc này mỗi giờ phải uống thuốc một lần, hơn nữa giá thành không rẻ. Một hộp thuốc chỉ uống được một ngày, một hộp tám nghìn tệ".
Lời James Richard khiến mọi người sợ hết hồn, một hộp thuốc mà từng nấy tiền, thuốc tiên à, hơn nữa còn là liều lượng một ngày, loại thuốc này người bị cảm bình thường uống được chắc.
Tần Lâm nói.
"Thuốc có ba phần độc, một giờ uống một lần chắc chắn không ổn, tính khống chế của thuốc chắc anh hiểu rõ mà nhỉ. Lúc nào nó có thể kéo dài thời gian có hiểu quả, giảm giá thành, hơn nữa không có tác dụng phụ mới là thuốc tốt, còn với anh mà nói, cái này chắc mười, hai mươi thậm chí năm mươi năm nữa, anh cũng không giải quyết được vấn đề này".
James Richard cười khẩy nói.
"Thế thì sao chứ, đó là vấn đề của tôi, không liên quan đến anh. Bây giờ tôi có thể khiến người bệnh cảm thấy đỡ trong vòng một tiếng là nhanh lắm rồi, anh không thể nào làm nhanh hơn tôi đâu".
"Được! Vậy tôi để anh mở rộng tầm mắt, tôi sẽ dùng Ngàn dặm truy phong quán".
Tần Lâm lấy ra mấy chiếc cốc giác hơi, bắt đầu làm giác hơi cho người bệnh.
Cốc giác hơi đặt trêи người người bệnh, không ngừng di chuyển, hai tay Tần Lâm cầm mười chiếc cốc, liên tục di chuyển trêи lưng người bệnh, liên tục xoa bóp cho đến khi người bệnh toát mồ hôi khắp lưng, trán cũng ứa mồ hôi.
- ----------------------