Anh Tần này chắc chắn không thể đắc tội, người ta có thẻ Chí Tôn của tập đoàn, có quan hệ không tầm thường với chủ tịch của bọn họ, nếu anh ta dám dính vào chuyện này, chắc sẽ bị đuổi việc mất.
Còn về bên quản lý Cao, anh ta cũng không muốn dây dưa, nhỡ xảy ra tai nạn gì anh ta cũng không thể đắc tội với quản lý Cao.
Quản lý Tôn quyết định giả vờ biến mất.
Tắt nguồn điện thoại, nói với thư ký: "Tôi đi ra ngoài đây, nếu có ai tìm thì bảo tôi nghỉ phép rồi".
Thư ký ngây người, vội gật đầu: "Vâng thưa quản lý Tôn".
Quản lý Tôn vào thang máy đi xuống bãi đỗ xe, sau khi lên xe liền lái xe đến khách sạn Ôn Tuyền ngâm nước nóng, trốn đến nơi vắng vẻ yên lặng.
Đội trưởng Mã chờ một lúc lâu mà không nhận được điện thoại, không nhịn được gọi đến văn phòng của quản lý Tôn.
Muốn hỏi xem rốt cuộc quản lý Tôn muốn làm gì, lúc trước vì không biết người kia là vợ của quản lý Cao nên anh ta mới đứng về phía Tần Lâm.
Nhưng với tình hình bây giờ anh ta thực sự không biết làm thế nào mới đúng, hai bên đều là hai nhân vật mà anh ta không thể đắc tội được.
Thư ký nghe máy, nói.
"Đội trưởng Mã phải không, quản lý Tôn nghỉ phép rồi".
"…"
Quản lý Tôn cạn lời, nghỉ phép? Nghỉ phép gì chứ, rõ ràng là muốn chạy trốn mà!
Đội trưởng Mã tức muốn ói máu, quản lý Tôn là lãnh đạo trực tiếp của anh ta, không có lãnh đạo ở đây, anh ta cũng không biết làm sao.
Đội trưởng Tôn nghĩ một lúc, cũng tắt nguồn máy luôn, châm một điếu thuốc rồi đi ra ngoài.
Đội trưởng Mã nghỉ phép về nhà, chỉ còn một đám bảo vệ như rồng mất đầu, chẳng ai biết nên làm thế nào cho phải.
Nhưng đám bảo vệ này đúng kiểu chưa trải sự đời, cũng không biết Cung Na Na có thân phận gì, dù gì người vứt Cung Na Na ra ngoài chính là bọn họ, đừng hòng bọn họ cho vào lại lần nữa.
Sau khi Cung Na Na gọi điện thoại xong, cứ đinh ninh chuyện này đã được giải quyết, lại đi vào trong trung tâm thương mại một lần nữa, chuẩn bị tìm Lâm Nguyệt Dao tính sổ.
Nhưng vừa bước chân vào cửa đã bị chặn lại.
"Làm gì đấy, các người làm gì đấy! Chẳng lẽ quản lý của các người chưa nói cho các người cái gì à?!"
Mấy người bảo vệ đưa mắt nhìn nhau: "Không có? Có nói gì đâu, quản lý của chúng tôi làm gì có thời gian quan tâm tới cô?"
Cung Na Na tức muốn chết, gọi lại cho Cao Phi Tường một lần nữa.
"Chồng ơi! Anh làm cái gì vậy, đám bảo vệ này chẳng tôn trọng em chút nào cả!"
Trước đây Cung Na Na đến những nơi thuộc tập đoàn Phùng Thị, chỉ cần nhắc đến chồng cô ta là người khác đều phải kính trọng cô ta.
Nhưng lần này, đám bảo vệ não tàn này đến bây giờ vẫn không biết đến cô ta.
Cao Phi Tường cũng ngây người: "Em chờ chút, để anh gọi điện cho bọn họ".
Cao Phi Tường đang nghĩ, sao lão Tôn này lại làm việc thiếu chuyên nghiệp đến thế?
Trước đây tìm anh ta có công việc đều xử lý khá nhanh, có rất nhiều chuyện được giải quyết ngay tại chỗ luôn.
Cao Phi Tường cầm điện thoại lên gọi điện, điện thoại không gọi được.
Chau mày lại, gọi lại lẫn nữa vào số mày bàn.
Là thư ký nghe máy.
"Là quản lý Cao phải không? Quản lý Tôn của chúng tôi đã nghỉ phép, có chuyện gì tôi có thể giúp anh chuyển lời cho anh ấy".
Cao Phi Tường chau mày: "Nghỉ phép? Lão Tôn đang làm cái quái gì vậy! Lúc nào rồi mà còn nghỉ phép, cậu ta đang trốn tôi phải không?"
Thư ký đáp lại: "Quản lý Cao thật biết đùa, sao quản lý Tôn của chúng tôi lại trốn anh chứ, anh ấy nghỉ phép thật rồi, nếu không anh cứ gọi cho anh ấy thử xem".
"Tôi gọi được cho cậu ta thì gọi máy bàn làm gì? Thôi bỏ qua, nói với thư ký như cô cũng không hiểu!"
Cao Phi Tường ngắt điện thoại, anh ta thực sự không hiểu, lão Tôn bị làm sao vậy, chạy trốn sao?
Tần Lâm và Lâm Nguyệt Dao vẫn đang đi dạo, Lâm Nguyệt Dao có chút lo lắng.
"Anh, Cung Na Na sẽ không báo thù chúng ta đấy chứ? Hay là chúng ta đi thôi".
Lâm Nguyệt Dao hiểu rõ con người Cung Na Na, người phụ nữ này dù là chuyện nhỏ nhặt cũng sẽ báo thù, vô cùng nhỏ nhen, hơn nữa lòng đố kỵ cũng kinh khủng, vừa rồi lúc mua đồ nội thất còn muốn so bì với Lâm Nguyệt Dao nhưng lại không làm được.
Trong lòng cô ta nhất định rất khó chịu, chắc chắn sẽ tìm cơ hội để báo thù, Lâm Nguyệt Dao hiểu cô ta quá mà.
Tần Lâm cười: "Không sao, cô ta không to gan như vậy đâu, hơn nữa còn có bảo vệ ở đây cơ mà".
Xung quanh có rất nhiều bao vệ, Tần Lâm nói cũng có lý, Lâm Nguyệt Dao nhìn xung quanh, trong lòng vẫn có chút lo lắng.
Dù gì cũng không mất tiền, hai người chọn đồ nội thất xong rồi, chỉ còn đồ điện nữa thôi, mua sắm không cần nhìn giá đúng là rất thích.
Sau khi Lâm Nguyệt Dao chọn xong đồ nội thất, hai người chuẩn bị đi ra ngoài, đột nhiên có một chiếc BMW đỗ giữa cửa, một người đàn ông mặc vest bước xuống.
Đây chính là Cao Phi Tường, chồng của Cung Na Na.
Cao Phi Tường vừa xuống xe, Cung Na Na vui mừng khôn xiết, khuôn mặt hớn hở.
"Chồng! Cuối cùng anh cũng đến rồi, em bị người ta bắt nạt sắp chết rồi đây này!"
Cung Na Na lập tức nhào vào lòng Cao Phi Tường, bắt đầu nhõng nhẽo, rơm rớm nước mắt, thấy vậy Cao Phi Tường vô cùng thương xót, giống như vợ bị người ta đánh vậy.
"Là tên nào không có mắt dám bắt nạt vợ tôi? Muốn chết phải không!"
Cao Phi Tường nghiến răng nghiến lợi, ánh mắt hung dữ, giống như hận không thể giết người.
Cung Na Na chỉ vào Lâm Nguyệt Dao: "Chính là cô ta, chồng! Là cô ta bắt nạt em!"
Cao Phi Tường trừng mắt, đi đến trước mặt Lâm Nguyệt Dao, định giáng một bạt tai vào mặt cô ấy!
Người khác có thể không biết Cao Phi Tường là ai, trong mắt người ngoài Cao Phi Tường là con quỷ cuồng chiều vợ, nếu có người dám động vào Cung Na Na, anh ta sẽ hận không thể băm thây người kia ra.
Hôm nay Cung Na Na bị bắt nạt trước mặt rất nhiều người, anh ta chắc chắn không chịu nổi.
Cái tát này mà trúng vào mặt Lâm Nguyệt Dao thì có thể làm hỏng luôn cả nhan sắc của cô ấy nữa.
Nhưng Cao Phi Tường vừa giơ tay lên thì Tần Lâm đã đạp một cái rồi.
Bịch!
Tốc độ của Tần Lâm vô cùng nhanh, lập tức khiến anh ta bắn ra ngoài như một viên đạn, nặng nề ngã xuống đất, lục phủ ngũ tạng cũng giống như bị vỡ nát vậy.
Cao Phi Tường nằm dưới đất một lúc lâu mới đứng dậy.
"Thằng chó, anh dám đánh tôi, con mẹ nó anh biết tôi là ai không?"
Cao Phi Tường đứng dậy, mặc dù bị Tần Lâm đạp cho một cái nhưng không hề sợ hãi, đây chính là địa bàn của anh ta!
Tần Lâm cười lạnh: "Anh là ai thì kệ anh, anh mà còn động chân động tay nữa là tôi đánh anh tàn phế đấy!"
Nghe thấy Tần Lâm nói vậy, Cao Phi Tường nghiến răng nghiến lợi, nhìn bảo vệ ở xung quanh rồi nói.
"Con mẹ nó các cậu đứng đấy nhìn à! Không biết tôi là ai sao, tôi là quản lý Cao ở tổng công ty! Quản lý Tôn của các người còn phải nghe lời tôi đấy! Còn không mau đến giúp tôi sao?!"
Đám bảo vệ ngơ ngác nhìn nhau, không ai ra tay cả, đội trưởng Mã không có ở đây, bọn họ biết ai là lãnh đạo chứ.
Bọn họ chỉ biết vừa rồi bọn họ mới động tay động chân với Cung Na Na xong, nếu bây giờ quay ngược lại giúp Cung Na Na thì chưa chắc bọn họ đã có kết quả tốt.
Cho nên bọn họ quyết định đứng im, giả ngu, hóng.
Cao Phi Tường hét cả ngày trời, đám bảo vệ vẫn đứng đó, anh ta lập tức ba máu sáu cơn quát mắng.
"Đám đần độn này, một lũ ăn hại! Các người bị điếc hả! Được, các người không ra tay phải không, tôi sẽ đi gọi người!"
- ----------------------