Tất cả mọi người đều trố mắt nhìn nhau, ai ai cũng quỳ xuống, lúc này viện trưởng cười khẩy, loại người gì thế này?
Thân lừa ưa nặng, mấy người thương lượng bàn bạc là được! Cứ thích chọc giận Tần đại sư cơ, xong phải quỳ xuống mới giải quyết được vấn đề, có hèn không hả?
Có điều viện trưởng cũng hiểu tâm tình của bọn họ, bố mẹ chỉ muốn tốt cho con mình, nếu không vì điều này, chắc Tần đại sư không cho bọn thêm cơ hội nào nữa rồi.
Tục ngữ nói cấm có sai, biết sai mà sửa mới là người tốt, lúc này bọn họ cuối cùng cũng nhận thức được tính nghiêm trọng của vấn đề. Đâu còn vẻ kiêu ngạo, coi trời bằng vung như nãy nữa, bởi vì bọn họ biết nếu như bản thân không nhận lỗi với Tần đại sư, thì con họ sẽ gặp nguy hiểm đến tính mạng.
Tần đại sư cũng đâu phải bác sĩ của bệnh viện, vậy nên mình cũng đâu khống chế được người ta. Cứu anh là vì thương anh, không cứu anh thì anh cũng phải chịu. Bọn họ cuối cùng cũng hiểu được, bây giờ không phải lúc bọn họ làm càn, bởi vì Tần đại sư đang khống chế tính mạng của bọn họ.
"Tần đại sư, xin cậu đừng để ý lũ tiểu nhân bọn tôi, tôi biết sai rồi, mong cậu đừng ghi thù, mong cậu cứu con tôi, tôi hồ đồ nên mới nói ra mấy lời bất kính với cậu".
"Đúng vậy Tần đại sư, tôi quỳ xuống với cậu, cậu nhất định phải nhân từ với chúng tôi, tôi không muốn người đầu bạc tiễn người đầu xanh đâu".
"Tần đại sư, cậu là Bồ Tát đại từ đại bi cứu khổ cứu nạn, con tôi đều nhờ vào cậu hết".
Lúc này, lời viện trưởng nói và cả sự lạnh lùng của Tần Lâm cuối cùng đã khiến bọn họ nhận ra lỗi lầm của mình, nhận thức được nguy hiểm. Tần đại sư cứu con bọn họ là may mắn của họ, là phúc của họ. Ai mà chẳng quan tâm đến con mình. Bọn họ điên cuồng như thế cũng là vì quá lo lắng, vậy nên mới thất lễ như vậy. Lúc này bọn họ mới tỉnh ngộ, mới hiểu được suýt nữa mình đã hại chết con mình.
Ngu xuẩn!
Thật quá ngu xuẩn!
"Bây giờ tôi hy vọng mấy người có thể hiểu, Tần đại sư cứu con mấy người là vì cậu ấy muốn tích đức làm việc thiện, mấy người lúc trước xỉ nhục, chửi rủa Tần đại sư, lương tâm của mấy người không đau à? Tần đại sư có thể không tính toán hiềm khích lúc trước là vì nể tình mấy đứa trẻ, cậu ấy không muốn nhìn thấy con mấy người, những bông hoa của tổ quốc chết như vậy, mấy người tự nghĩ lại đi".
Viện trưởng nói xong liền đi vào phòng nghỉ ngơi, lúc này, tất cả phụ huynh đều không nhịn được mà thầm lắc đầu, khẽ rơi lệ, một mặt là vì bọn họ tức giận và không cam lòng, một mặt là đau lòng, suýt nữa đã gây họa rồi.
"Tần đại sư, bọn họ đều quỳ hết xuống rồi, cậu xem... lúc nào thì cậu chữa bệnh?"
Viện trưởng cười ha ha nói, vừa nãy ông ấy cũng toát hết mồ hôi. Nếu như đám phụ huynh này điên cuồng lên, khởi nghĩa vũ trang thì ông cũng rơi vào thế khó, mặc dù ông không quan tâm nhưng đây không phải điều ông muốn. May mà đám phụ huynh này không thối nát đến thế, không hồ đồ đến thế, dù sao cũng biết điều mình làm quá cực đoan, cuối cùng cải tà quy chính, kính trọng Tần đại sư. Ý thức được lỗi lầm của mình, kịp thời sửa sai là điều đáng quý.
Ngọc Linh Lung nhìn thấy cảnh này, mặc dù tức giận nhưng Tần Lâm làm như vậy cũng không hẳn là sai, ít nhất có hơi kiêu ngạo nhưng mấy phụ huynh kia lúc này cuối cùng cũng nhận được sự trừng phạt thích đáng rồi. Mọi người đều là người trưởng thành, biết ngông cuồng tự đại sẽ phải trả cái giá rất lớn.
Còn về Tần Lâm, ít nhất như cô ta thấy anh cũng không thể trở thành một đại sư chân chính, dù sao Ngọc Linh Lung cũng không công nhận anh.
"Được rồi, bắt đầu đi, nếu bọn họ đã biết sai thì tốt, tôi cũng không muốn tính toán với họ. Sau đây thì không đơn giản như vậy, có thể coi là một công trình lớn đấy".
Tần Lâm lười biếng nói, chữa trị cho tất cả mọi người cũng khá tốn công sức, nhất định sẽ là một trận đánh ác liệt.
Nhưng Tần Lâm không quan tâm, ai bảo anh là người tốt chứ, lương y như mẹ hiền?
Hai mươi mấy người đối với Tần Lâm mà nói, muốn ép hết độc trong cơ thể ra không phải một chuyện dễ dàng. Lâm Nguyệt Dao là người thứ nhất, Tần Lâm đã phải sử dụng hết bản lĩnh của mình mới chữa khỏi được, cũng vì vậy nên anh càng phải cẩn thận.
Hơn hai mươi người này cần chữa trị từng người một, ngoại trừ phương pháp kết hợp Quỷ môn thập tam châm và Cửu châm ra, căn bản không có bất kỳ phương pháp nào khác có thể cứu chữa được.
Ngọc Linh Lung đứng bên cẩn thận hỏi.
"Tôi có thể đứng bên quan sát không?"
Tần Lâm cười nói.
"Giáo sư lớn như chị, phương pháp của tôi trước mặt chị chẳng phải chỉ là múa rìu qua mắt thợ sao?"
"Hừ, không cho thì thôi, ai thèm!"
Ngọc Linh Lung vốn muốn xem phương pháp châm cứu của Tần Lâm có thực sự lợi hại đến thế không, nhưng câu nói này của Tần Lâm thực sự khiến cô ta không ưa nổi. Cô ta là giáo sư của lĩnh vực virus học, là giáo sư trẻ tuổi nhất mới chỉ có hai mươi tám tuổi, bản thân sao có thể hạ mình xem quá trình chữa bệnh của Tần Lâm chứ?
Cho dù Ngọc Linh Lung rất muốn thì cô ta cũng sẽ không cúi đầu với Tần Lâm đâu.
Có điều sau khi Tần Lâm đi vào trong phòng chăm sóc đặc biệt, Ngọc Linh Lung vẫn luôn đứng bên canh giữ, cô ta muốn xem Tần Lâm có thực sự có bản lĩnh không.
Trong mắt cô ta, loại vi khuẩn phức tạp thế này mà anh lại dễ dàng giải quyết như vậy sao, dù sao cô ta cũng không cam tâm.
Ở phương diện khác, những người bệnh này đều thoát khỏi hiểm nguy cũng là do Ngọc Linh Lung luôn ở bên quan sát.
Từng giây từng phút trôi qua, tốc độ của Tần Lâm ngày càng nhanh, ngày càng thành thục, người này rồi đến người kia, tất cả đều được anh chữa khỏi, sau khi loại bỏ được vi khuẩn xác chết ra ngoài cơ thể thì cũng thoát được cửa tử.
Hơn ba tiếng đồng hồ, Tần Lâm liên tục sử dụng châm cứu, ngoại trừ y tá bên cạnh không ngừng lau mồ hôi cho anh, không ai biết Tần Lâm nỗ lực đến thế nào, chữa bệnh cứu người, ai bảo không phải nhiệm vụ của mình chứ? Nhưng anh nhất định phải nhấn mạnh như vậy với mọi người sao?
Người đời cười ta điên, ta cười người khác nhìn không thấu.
Hiểu lầm của Ngọc Linh Lung với anh, anh cũng lười giải thích, người sống nên vì mình mà sống, chứ đừng sống vì người khác, trở thành tấm gương trong mắt người khác không phải điều Tần Lâm muốn, chỉ cần mình không phụ lương tâm mình là được.
Y tá vội vàng hỏi, bây giờ cô ấy sợ Tần đại sư ngã quỵ xuống.
"Tần đại sư có cần nghỉ ngơi một lúc không?"
Tần Lâm lắc đầu, trầm giọng nói.
"Vi khuẩn trong cơ thể người bệnh vẫn còn, không thể để chậm chễ được".
Y tá vô cùng đau lòng, vì người bệnh, Tần Lâm thực sự cố hết sức.
Sử dụng châm cứu tiêu hao rất nhiều sức lực, hơn nữa còn phải làm hai việc một lúc, tiến hành song song, y tá nhìn mà đau cả mắt, châm cứu cường độ cao trong nhiều giờ như vậy, nếu là người bình thường đã sớm ngã xuống rồi.
Không hổ là Tần đại sư!
Cuối cùng Tần Lâm vẫn kiên cường đến cùng, cắn răng chữa nốt cho người bệnh cuối cùng, sắc mặt của anh cũng trở nên tái nhợt, có vẻ mất sức rồi, nếu như y tá không đỡ Tần Lâm, chắc anh ngã xuống mất.
Y tá vội vàng nói.
"Tần đại sư, anh không sao chứ? Tại sao anh phải liều mạng như vậy".
"Tôi đợi được nhưng người bệnh không đợi được".
Tần Lâm cười, mặc dù mệt lả đi, nhưng anh chữa khỏi được cho tất cả bệnh nhân, anh cũng mừng thầm trong lòng.
Y tá cũng sắp khóc, Tần đại sư vì chữa bệnh mà không đếm xỉa đến mạng mình, tinh thần cùng nghị lực của anh kiên cường đến mức nào chứ. Căn bản không phải thứ mà nữ tiến sĩ du học trở về sánh bằng.
Sau khi Tần Lâm đi ra khỏi phòng bệnh, Ngọc Linh Lung xông ngay đến.
"Sao rồi?"
Tần Lâm khẽ mỉm cười.
"May mà hoàn thành rồi".
Ngọc Linh Lung trầm giọng nói.
"Giỏi lắm. Nói đi, cậu muốn tôi làm gì cho cậu, Ngọc Linh Lung tôi trước nay không thích thiếu nợ người khác".
"Vậy... chị cho tôi ăn đi".
Tần Lâm cười ha ha nói, xong ngã về phía Ngọc Linh Lung.
Ngọc Linh Lung thẹn quá hóa giận, cái gì? Tên ɖâʍ tặc này, sao có thể nói ra được lời vô sỉ như vậy?