Nghe được lời của Vương Nhị, Tần Lâm không nóiđược gì.
Một thạc sĩ chuyên ngành, trụ cột công ty, vậy mà
không bằng người có quan hệ?
“Cô yên tâm, tôi sẽ không bắt nạt cô, mà cũng sẽ
không giao việc của tôi cho cô làm đâu”.
Vương Nhị gật đầu: “Không sao, mỗi ngày tôi
cũng chỉ có photo với chỉnh sửa tài liệu mà thôi. Nếu
anh cần thì gọi tôi lúc nào cũng được”.
Tần Lâm chau mày: “Công việc của phòng kiểm
tra chất lượng đơn giản vậy sao?”
“Dĩ nhiên là không, phòng kiểm tra chất lượng
phải kiểm nghiệm thuốc mới, làm thí nghiệm, sau đó
làm báo cáo, quyết định có thích hợp hay không. Nếu
không thì nhóm thuốc đó không được phép đưa ra thị
trường”.
Nói tới đây, Vương Nhị thở dài.
“Nhưng công việc ở đây hiện giờ lại không phải
vậy. Thuốc đưa tới có thích hợp hay không thì phải
xem họ đưa tới bao nhiêu tiền”
Tần Lâm lạnh lùng hừ một tiếng: “Xem ra kiểm tra
chất lượng đúng là một công việc béo bở nhỉ".
Tập đoàn Hiên Viên có quy mô lớn như vậy nên sẽ
ủy thác cho rất nhiều nhà máy sản xuất thuốc. Sản
phẩm của những nhà máy này đương nhiên sẽ có tốt
có xấu. Chất lượng mà không đủ thì sẽ không được
cho qua, phải trỡ về sản xuất lại, nếu không đưa ra thị
trường thì sẽ gây nguy hiểm tính mạng của bệnh
nhân.
Nhưng hiện giờ, ở cái phòng ban quan trọng nhất
công ty này, đến bước cơ bản nhất cũng không làm.
Thuốc men các nhà máy đem đến có hợp lệ hay
không cũng chỉ dựa vào một câu nói của họ.
Cho nên, nhà máy sản xuất thuốc nhất định phải
đưa tiền thì bọn họ mới đồng ý.
Nếu không, cho dù thuốc của nhà máy đó có hợp
lệ thì một câu “chất lượng không tốt" của bọn họ
cũng sẽ đầy bọn họ về.
Tần Lâm cười lạnh lùng, chẳng trách vào đây phải
tốn nhiều tiền như vậy, vì người trong này kẻ nào
cũng muốn ăn chăn tiền.
Người làm việc chăm chỉ thì lại không được đãi
ngộ tốt.
Một lát sau, có người đưa đến một thùng thuốc.
“Tần Lâm, giám đốc Cát nói chỗ thuốc này sẽ do
anh kiểm tra".
Đây coi như là lợi ích mà Cát Phong đem đến cho
Tần Lâm. Đám đi cửa sau trong phòng này chỉ có Tần
Lâm là sang tiền nhanh nhất, cho nên anh ta cũng
tặng lại cho Tần Lâm chút phúc lợi.
Vương Nhị nhìn nhà máy này, nhất thời thờ dài.
Nhà máy thuốc Phúc Long trước đây chuyên môn
sản xuất thuốc giả, bây giờ tẩy trắng như vậy đều là
nhờ có các thủ đoạn giấu kín.
Làm ra những hàng giả, hàng nhái y như thật đề
lừa bịp người dân.
Nhà máy thuốc này đáng ra không bao gið được
tập đoàn Hiên Viên chọn, nhưng cũnng vì Cát Phong
có quan hệ với nhà máy này, nên mới cho bọn họ mấy
dự án.
Giờ còn làm bộ đến kiểm tra?
Theo Vương Nhị thì thuốc này không cần kiểm tra
cũng biết không hợp lệ.
Sau khi nhận lấy thuốc, mấy người trong văn
phòng đều nhìn anh với vẻ hâm mộ. Người mới này lại
kiếm được một khoản rồi.
Tần Lâm mỡ hộp ra, bên trong có mấy mẫu phẩm
thuốc dạ dày, và một danh thiếp.
Ai cũng biết danh thiếp này chính là nơi để bọn họ
hái ra tiền. Liên lạc với người trên danh thiếp thì sẽ
nhận được tiền trả trước từ năm mươi đến một trăm
nghìn, miễn là bọn họ làm một báo cáo hợp lệ.
Đối với cái trò mèo này, Tần Lâm liếc mắt là hiểu
rõ. Anh cầm danh thiếp lên rồi ném thẳng vào thùng
rác.
Nhất thời, đám người trong văn phòng trở nên
sửng sốt, Tôn Vĩnh Tuyết thì nhỏ giọng nói.
“Ngưỡi mới, sao anh lại ném danh thiếp đi? Vậy
anh liên lạc với giám đốc sản phẩm của bọn họ kiểu
gì?”
Tần Lâm đáp: “Sao tôi phải liên lạc với họ?”
Tôn Vĩnh Tuyết ngần ra rồi nhíu mày: “Đồ điên”.