Lôi Hồng không nhấc máy, có lẽ là đang bận chuyện gì đó, nhưng đối với Ngụy Cương và Vương Lập Bắc mà nói thì Tần Lâm rõ ràng đang nói dối, sao anh lại có thể quen biết chị Hồng được?
Chị Hồng là ai chứ, anh xứng sao?
“Tần Lâm, bây giờ đã là lúc nào rồi mà anh vẫn còn giả vờ, tôi xem thử anh giả vờ được bao lâu nữa đây, anh thì biết ai chứ? Lập Bắc, chuyện này chắc không liên quan đến quan hệ của tụi mình đâu nhỉ? Xe là của anh ta, nếu như không phải anh ta muốn đòi lại xe thì tôi cũng sẽ không tìm đến đây đâum đều tại anh ta cả!”
Mộc Tiểu Lộ trầm giọng, nghiến răng nói.
“Mộc Tiểu Lộ, em có biết xấu hổ không hả, đúng là đồ cặn bã”.
Mộc Tâm Lan tức giận trừng mắt nhìn Mộc Tiểu Lộ, khuôn mặt xinh đẹp của cô đanh lại, có ơn sẽ trả có oán sẽ báo, tại sao cô lại có đứa em như thế này chứ.
Vì để bảo vệ bản thân mà hạ giọng quỳ lạy người ta, còn bán đứng cả Tần Lâm, sao nó lại làm như vậy được chứ? Làm việc vô liêm sỉ mà vẫn tỏ ra đường đường chính chính như vậy à.
“Yên tâm đi, không ai trong số các người thoát được đâu”.
Vương Lập Bắc trầm giọng nói.
Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa như sụp đổ, cả người trở nên tuyệt vọng, sao lại như thế được, chẳng phải chúng tôi đã quỳ lạy rồi sao? Tại sao lại không tha cho chúng tôi?
“Lúc nãy đá tao vui lắm mà, làm sao tao có thể bỏ qua được, Mộc Tiểu Lộ, tao ghét nhất cái loại lươn lẹo như mày, vậy nên mày nhất định phải bị trừng phạt, không một ai trong số các người được thoát cả”.
Vương Lập Bắc huơ tay, ánh mắt như thiêu đốt, lộ nụ cười âm hiểm, điều này càng làm cho Mộc Tiểu Lộ thêm sợ hãi.
“Các người không thể nói lời không giữ lời được, đều do Tần Lâm cả, các người không thể xả giận lên con trai tôi được, nếu như không vì Tần Lâm thì con trai tôi cũng sẽ không đến đây đâu, chẳng qua chỉ là một chiếc xe rách thôi mà? Chúng tôi không cần nữa là được chứ gì? Không cần nữa!”
Dương Quế Hoa khóc lóc om sòm, vừa nghe thấy Vương Lập Bắc định trở mặt, bà ta liền cảm thấy hoảng sợ, chẳng lẽ quỳ lạy rồi mà vẫn không được ư?
“Không cần? Các người nói không cần là không cần à, mấy người nghĩ trêи đời này có chuyện tốt như vậy sao? Mấy anh em của tao đều bị Tần Lâm đánh cả rồi, tiền thuốc thang ai lo đây? Còn cả chi phí bồi thường và chi phí tổn thất tinh thần. Bây giờ tao cho mày một cơ hội nữa, Tần Lâm, tụi tao có tổng cộng tám người, mỗi người một triệu, tám triệu tất cả, ok không? Mua được cả Mercedes Benz G phiên bản Brabus thì chắc không thiếu tám triệu đâu nhỉ? Bây giờ mày muốn sống hay chết, bản thân tự mình xem xét đi”.
Vương Lập Bắc lạnh lùng nhìn Tần Lâm.
“Đây là cơ hội duy nhất của mày, đừng trách tao không nhắc trước, đã lựa chọn rồi thì không còn đường quay đầu đâu. Các người mau tranh thủ cơ hội đi, nếu không bọn tao sẽ đánh gãy hết xương các người rồi vứt ra ngoài”.
Mộc Tiểu Lộ và Dương Quế Hoa đứng ngồi không yên, mặt xanh như tàu lá chuối.
“Tần Lâm. Mau lên, đưa tiền đi. Mau lên, nếu không chúng ta sẽ toi đấy”.
Dương Quế Hoa vội vàng nói.
“Đúng thế, Tần Lâm anh mau móc tiền ra đi, còn ngây ra đó làm gì? Chẳng qua chỉ là tám triệu thôi mà? Chẳng phải anh nói chiếc xe đó bốn năm triệu à? Chẳng lẽ anh không có tám triệu sao?”
Mộc Tiểu Lộ sốt ruột nói, bây giờ là cơ hội duy nhất, cậu ta nhất định phải nắm chắc nó.
“Tám triệu? Em có biết tám triệu lớn như thế nào không? Em có biết người ta cả đời cũng chưa chắc kiếm được con số đó không, cho dù có mười đời thì em cũng không thể kiếm được tám triệu đó, Mộc Tiểu Lộ, em điên rồi hả”.
Mộc Tâm Lan quát lên.
“Tám triệu, các người định ăn cướp đấy à, các người cho rằng người ta sẽ lấy ra số tiền đó sao?”
“Có thể dùng tiền giải quyết vấn đề thì không phải là vấn đề. Nếu như cậu muốn cưới con gái tôi, chắc cậu cũng không đến mức không muốn ói tiền ra đấy chứ? Tần Lâm, bây giờ là lúc để cậu thể hiện đấy, mau lấy tiền ra đi, chúng ta có thể rời hỏi đây rồi”.
Sắc mặt Dương Quế Hoa đã dịu đi ít nhiều, nếu như đưa tiền thì bọn họ sẽ không phải chịu tội nữa.
“Cậu có ý gì thế, Tần Lâm, đừng nói cậu không muốn móc tiền ra đấy nhé?”
Dương Quế Hoa nhìn sang, Tần Lâm vẫn điềm tĩnh đứng ngay đó, như thể anh đang xem mình là người ngoài cuộc.
“Tần Lâm, anh có còn là con người không, chị của tôi một lòng một dạ với anh, lúc này rồi mà anh vẫn giận dỗi chúng tôi sao, vì để bảo vệ anh mà anh lại không nỡ bỏ ra tám triệu ư? Nếu như không có tiền thì chúng ta sẽ toang mất”.
“Chị thấy chưa hả? Anh ta là loại người như thế nào, chắc không cần em nói nữa rồi nhỉ? Chị nhìn cái kiểu keo kiệt bủn xỉn của anh ta kia kìa, chị chẳng có tí trọng lượng nào trong mắt anh ta cả, bây giờ chị vẫn còn muốn bảo vệ anh ta ư? Loại người này trong mắt chỉ có tiền, em đã nói rồi, anh ta chẳng đáng để chị giao phó cả cuộc đời đâu”. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
Mộc Tiểu Lộ nói với ý sâu xa, cậu ta đang muốn dạy dỗ chị mình một bài học.
“Bốp...”
Mộc Tâm Lan lại tát cậu ta thêm cái nữa.
“Mẹ, chị lại đánh con kìa! Hu hu hu! Mẹ dạy dỗ chị đi. Xem con nói có sai không chứ? Con không sai!”
Mộc Tiểu Lộ thút thít.
“Mày cút đi cho tao, bây giờ mày vẫn chưa chịu rõ sao? Tên khốn kiếp này không hề quan tâm ba mẹ con chúng ta, cậu ta không có tiền ư? Chiếc xe mấy triệu còn mua được, chắc chắn là đại gia rồi, chẳng qua chỉ là không muốn moi tiền ra mà thôi. Vừa hay để thấy được bộ mặt thật của cậu ta”.
Dương Quế Hoa khinh thường nhìn Tần Lâm.
“Không đưa tiền đúng không? Vậy ra tay đi, còn ngây ra đó làm gì?”
Ngụy Cương nói.
“Tốt hơn hết các người nên vào trong xe, lấy giấy phép lái xe xem thử, chiếc xe đó là của ai”.
Tần Lâm lên tiếng.
“Ai? Mày đừng nói với tao chiếc xe đó là của chị Hồng tặng mày nhé?”
Vương Lập Bắc cười chế giễu.
“Đúng thế, chính là Lôi Hồng tặng cho tao”.
Tần Lâm nói. Đọc tiếp tại web truyện T am l inh!
“Mày đừng có tấu hài nữa được không, ha ha ha, mặt mày dày cũng vừa thôi, không moi tiền ra thì thôi đi, mày nghĩ chị Hồng sẽ cùng đẳng cấp với mày à? Chị Hồng tặng mày chiếc Mercedes Benz G mấy triệu, chẳng lẽ mày là ‘tiểu tam’ của chị Hồng à? Thứ rác rưởi như mày căn bản không hề xứng với chị Hồng”.
Vương Lập Bắc tức giận quát vào Tần Lâm.
Nhưng lúc này Ngụy Cương lại nhíu mày, xe? Xe gì? Xem ra bản thân đã hiểu được nguyên nhân rồi.
“Vào xe mau, xem xem có đồ gì không”.
Ngụy Cương nói.
“Ơ... Vâng ạ”.
Vương Lập Bắc không dám làm trái ý Ngụy Cương, dù gì hắn cũng là đại ca, vuốt mặt cũng phải nể mũi chứ.
Vương Lập Bắc bước khập khiễng ra ngoài, sau khi vào xe liền tìm thấy giấy phép lái xe, còn người trong đó chính là Lôi Hồng!
Vương Lập Bắc hoàn toàn bị sốc, chẳng lẽ tên này thật sự quen biết chị Hồng sao?
“Không thể! Tuyệt đối không thể!”
Trong lòng Vương Lập Bắc vẫn rất kiên định, nhất định tên này đã trộm xe, sợ bị thế chấp như thế, lẽ nào sợ bị bại lộ ư.
“Sao thế?”
Ngụy Cương nhìn sang Vương Lập Bắc, hỏi một cách nghiêm nghị.
“Em tìm thấy giấy phép lái xe của chị Hồng, đúng thật là chị Hồng. Nhưng chiếc xe này là do tên nhóc đó thế chấp cho em, em đoán nhất định là đồ ăn trộm, nếu không thì sao lại gấp như vậy được? Anh ta sợ sự việc bại lộ cho nên mới đến chuộc về, ngay cả đồ của chị Hồng mà cũng dám trộm, muốn chết hả?”
Vương Lập Bắc hằn học nói.
“Thật sự là xe của chị Hồng à?”
Ngụy Cương hơi lo lắng, nhưng tên nhóc này cũng không phải người đứng đắn gì cho cam, chắc chắn là ăn trộm, ngay cả xe của chị Hồng mà cũng dám trộm, ăn gan hùm rồi hả.
“Nói mau, xe này có phải mà trộm không”.
Ngụy Cương trầm giọng nói.
“Trộm?”
Tần Lâm ngây ra, cười rồi lắc đầu, mấy tên này có đầu óc phong phú ghê.
“Không trộm ư, không thể nào? Xe của chị Hồng là chiếc Brabus trị giá mấy triệu, sao lại có thể tùy tiện tặng người khác được? Mày gọi cho chị Hồng nhưng chị Hồng đâu có bắt máy? Mày xem tao gọi cho chị Hồng đây”.
Ngụy Cương nói xong liền nhấc điện thoại lên gọi cho Lôi Hồng.
“Alo, chị Hồng à? Em bắt được một tên trộm xe của chị này, em vừa kiểm tra chính là xe của chị, nên em mới gọi”.
- ----------------------