Bàng Ba Địch cảm thấy buồn bực trong lòng, mặc dù Địch Luân Á bị chặn nghẹn họng, nhưng chính bọn họ mới là những kẻ rắc rối thực sự.
Kha Lâm Tư Lặc càng khó xử hơn, đây là điều mà Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam không muốn nhìn thấy nhất.
“Đội trưởng Kha Lâm, anh đừng quên sứ mệnh của chúng ta, chúng ta đến để làm gì? Chúng ta đã ở chỗ này mấy chục thế kỷ rồi mà vẫn chưa quay về, vẫn chưa thể đánh bại mấy nền văn minh tầm thường này, đây chính là nỗi nhục của người Tam Tinh! Bây giờ anh còn định cúi đầu trước bọn chúng sao? Đúng là nhục nhã quá mà”.
Tác Lạc Nam cũng vô cùng phẫn nộ.
“Đội trưởng, vì sự nghiệp vĩ đại chúng ta không thể lơ là mất cảnh giác được, Tác Lạc Nam nói đúng, bây giờ chúng ta không còn thời gian nữa rồi, nếu anh vẫn do dự không quyết như này thì khi nào chúng ta mới có thể quay trở về bẩm báo chứ? Nền văn minh nhân loại bị chúng ta xâm chiếm là điều đã được định sẵn, đây là sự lựa chọn duy nhất của bọn chúng, lúc này chúng ta phải giết chúng thì mới có cơ hội chấn chỉnh lại cờ trống”.
Bàng Ba Địch vô cùng căng thẳng, liên tục khuyên ngăn Kha Lâm Tư Lặc, thân là người Tam Tinh sứ mệnh của họ là như thế, đã sống vất vưởng mười mấy thế kỷ cuối cùng cũng đã đợi đến ngày nổi dậy, tìm được vật tổ tận thế là bọn họ có thể khởi động lại phi thuyền vũ trụ năm đó, thống trị nhân loại.
Lúc này một khi có chút do dự chần chừ đều sẽ khiến họ trở nên bị động, tên Tần Lâm này rất khó xử lý, nhất định phải nhanh chóng giết hết bọn chúng thì mới khiến mọi việc trở nên dễ dàng được.
Đây là sự nghiệp vĩ đại của người Tam Tinh, là sự chờ đợi mười mấy thế kỷ của bọn họ, không thể nào bỏ lỡ cơ hội này được.
Nhưng bây giờ Địch Luân Á lại trở thành điểm yếu của bọn họ, sự xuất hiện của cô cũng khiến họ trở nên do dự thiếu quyết đoán, Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam nhìn nhau, cả hai đã hạ quyết tâm rồi.
Thời khắc này người khó đưa ra sự lựa chọn nhất chính là Kha Lâm Tư Lặc, một bên là sự vướng bận của bản thân với vợ, một bên là sự gào thét dữ dội của anh em, ông ta tự hỏi mục đích đến trái đất của bọn họ là gì? Chẳng phải là để xâm lược, để giành lấy trái đất sao? Bây giờ Tam Tinh thể đang đối mặt với vấn đề khan hiếm nguồn tài nguyên, vì thế bọn họ bắt buộc phải tìm một hành tinh tốt đẹp hơn làm thuộc địa, cũng để duy trì sự phát triển tương lai của người Tam Tinh.
Trái đất tồn tại mấy trăm năm là một trong những kế hoạch của bọn họ, lúc đầu họ cử rất nhiều tiểu đội người đi thu thập, có một vài người đã mất tích, số khác thì chết trong vũ trụ, cũng có vài người quay trở lại, nhưng trong hệ mặt trời thì có rất ít nơi mà họ có thể sinh sống và phát triển, trái đất chính là một trong số những nơi hiếm hoi đó.
Đối với người Tam Tinh mà nói, năm đó họ đưa ra quyết định như thế là để tìm một nơi tiếp nối và hoàn thiện nền văn minh, có thể khiến con cháu đời sau không ngừng phát triển và trưởng thành, giúp nền văn minh Tam Tinh kéo dài, đây là điều không ai có thể phủ nhận được.
Đã nằm gai nếm mật ở trái đất mười mấy thế kỷ rồi, cuối cùng họ cũng đã đợi được đến ngày hôm nay, có được thông tin của bốn miếng vật tổ tận thế, vậy nên mới huy động toàn bộ lực lượng nổi dậy, vì sự nghiệp vĩ đại, vì sự phát triển của nền văn minh Tam Tinh, họ không còn sự lựa chọn nào khác.
“Xin lỗi, Tiểu Lâm”.
Mắt Kha Lâm Tư Lặc đỏ hoen, sắc mặt trở nên u ám bất định, bởi vì ông ta biết có thể con gái của mình sẽ phải hy sinh, nhưng ông ta bắt buộc phải làm như thế, nếu như lựa chọn thỏa hiệp, ông ta sẽ trở thành tội đồ của nền văn minh Tam Tinh.
Từ thời thiếu niên họ đã được lựa chọn vào kế hoạch Sưu La Giả, hy sinh cả cuộc đời của bản thân, bố mẹ của họ không còn nữa nhưng đời sau của họ vẫn có hy vọng!