Tần Lâm không lo được nhiều như thế, bây giờ mục tiêu của anh chỉ có một, đó chính là tấn công và đẩy lùi được đám người này, có thể giết chết là tốt nhất.
Kìm hãm sự nguy hiểm nhưng không biết có làm được hay không.
Vết thương của bố rất nghiêm trọng, lúc này ông ấy và Tạ Hồng Mai liên thủ với nhau, khó khăn lắm có thể chống đỡ được thế tấn công của Bàng Ba Địch và Tác Lạc Nam, nhưng Tần Lâm nhận ra mấy ngày nay bố tiêu hao rất nhiều sức lực, ánh mắt của ông ấy tràn đầy sự mệt mỏi, nếu như không phải sự chấp niệm và ý chí trong lòng thì có thể ông ấy đã gục ngã từ lâu rồi.
Tần Lâm tuyệt đối không thể để người con gái mình yêu thương và bố ruột mình rơi vào nguy hiểm được.
Lợi ích quốc gia quan trọng hơn tất cả nhưng không có nghĩa là ông ấy phải liều sống liều chết.
Cho dù là Thương Lộc đã nói cho ông ấy biết mình nên đi đâu, thế mà ông ấy vẫn nhất quyết đến Tam Tinh Đôi, nếu như ông không đi đến nơi đó thì sẽ không đến đây, cũng sẽ không rơi vào kết cục thập tử nhất sinh như này.
Anh rất may mắn vì lựa chọn của bản thân là đúng đắn.
Tần Lâm một đấu hai, Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc hận anh đến tận xương tủy, bây giờ bọn họ hoàn toàn không biết con gái mình còn sống hay chết, Tần Lâm chính là hung thủ giết người.
Nếu như không phải Tần Lâm thì bây giờ Tần Trì đã chết rồi, hơn nữa con gái họ cũng sẽ không bị giam cầm.
“Chết đi tên ranh con!”
Kha Lâm Tư Lặc sục sôi lửa giận, kế hoạch mấy nghìn năm của họ đã bị thay đổi bởi sự xuất hiện của anh.
Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử cũng không màng tất cả, thân là một người mẹ có thể tưởng tượng ra sự căm giận của bà ta, không xé xác Tần Lâm thành trăm mảnh thì không thể trút được cơn giận trong lòng.
“Lâm tự quyết! Bất Động Minh Vương Ấn!”
Ánh mắt Tần Lâm càng trở nên nghiêm trọng, giơ hai tay lên, hai ngón tay xâu chuỗi vào nhau bước đầu tạo thành ấn quyết.
Trong chốc lát, một luồng sức mạnh đáng sợ bộc phát, ấn quyết tung ra một cách dễ dàng, Kha Lâm Tư Lặc cũng không dám xem nhẹ, nắm đấm cuồn cuộn, hai bên giao đấu với nhau, ngày càng khốc liệt, chiêu thức nào cũng vô cùng hiểm hóc.
“Hay lắm!”
Ánh mắt Tần Trì sáng rực, Bất Động Minh Vương Ấn của Tần Lâm vô cùng chính xác và điêu luyện, Cửu Tự Chân Ngôn là mật ấn của Phật giáo vô cùng khó khăn, nhưng một khi luyện thành cũng rất đáng sợ, ấn quyết tung ra không ai có thể đỡ nổi.
Nhưng đáng tiếc là bây giờ ông ấy không thể thực hiện Cửu Tự Chân Ngôn được nếu không sao có thể để tên Kha Lâm Tư Lặc ngông cuồng như thế được chứ?
Nhưng Tần Lâm đã không làm ông thất vọng, Lâm tự quyết, Bất Động Minh Vương Ấn khiến cho Tiểu Lâm Hạnh Nại Tử và Kha Lâm Tư Lặc tái mét mặt này, lúc đầu bọn họ đã từng được lĩnh giáo Cửu Tự Chân Ngôn của Tần Trì, quả thực không hề tầm thường chút nào!
Hai bên lúc chiến lúc lùi, nhưng điều khiến Kha Lâm Tư Lặc không ngờ được đó là Tần Lâm chỉ biết ấn pháp này, sau khi thực hiện xong sẽ mất đi năng lực ban đầu, nhưng sự cường mạnh của Cửu Tự Chân Ngôn cũng khiến Kha Lâm Tư Lặc do dự, vì thế ông ta không dám quyết chiến đến cùng với Tần Trì, chỉ có thề vừa chiến đấu vừa hành động.
Nhưng Tần Lâm không hề có ý định nhận thua một cách dễ dàng, cú tấn công Bất Động Minh Vương Ấn khiến anh tự tin gấp bội, dũng khí ngút trời, quyền thuật điêu luyện.
Hai người đều rất đau đầu, hai bên đang chiến đấu hăng say, nhưng chẳng ai chịu nhường ai.
Trải qua một hồi lâu nhưng Kha Lâm Tư Lặc không đẩy lùi được Tần Lâm, ông ta thấy vô cùng kinh ngạc, quả nhiên là hổ phụ sinh hổ tử, tên này thực sự khá giống với dáng dấp của Tần Trì năm đó.
Cho dù là liên thủ với vợ cũng chưa chắc đã đánh bại được Tần Lâm,
Tần Lâm càng đánh càng hăng đây cũng là điều bọn họ lo sợ, người thanh niên non nớt này mặc dù mới hai mươi tuổi đầu nhưng chiêu thức vô cùng đáng sợ, họ nào dám lơ là mất cảnh giác chứ?
Mặc dù Tần Lâm rất mạnh nhưng bố của anh và Tạ Hồng Mai sắp không chịu nổi nữa rồi, cho dù không bị Bàng Ba Địch đánh bại hoàn toàn nhưng đó chỉ là vấn đề thời gian mà thôi, vết thương của bố nếu không nhanh chóng chữa trị rất có khả năng sẽ nguy hiểm đến tính mạng, ông ấy đang dần đánh mất tính mạng của bản thân.