Có biết bao cao thủ đang tụ họp ở đây, thành phố
Đông Hải vốn có phong cảnh đẹp, cách một khoảng
thời gian lại có người đến đây bái sư học nghệ.
Tần Lâm cũng hay thật ấy, đứng trước nhiều cao
thủ tiền bối như vậy mà chẳng biết khiêm tốn.
Loại người như thế này, sau này làm sao có thể
sinh tồn trong xã hội được chứ?
Mà thôi, đợi tí nữa Vương lão gia đến, anh sẽ biết
thế nào là lễ độ.
Chẳng mấy chốc, một chiếc Rolls Royce dừng ở
cổng y quán, một ông lão ngồi trên xe lăn, đằng sau
là một vệ sĩ cường tráng đang đầy ông ta đi đến.
Vương Nhất Thủy sắc mặt u ám, cổ chân đau gần
chết, chỉ đi thôi cũng đau đớn không chịu nổi, tâm
tình được nhiên sẽ không tốt.
“Ai là người bảo sẽ chữa khỏi bệnh cho tôi?”
Lý Hạo Nguyên chỉ Tần Lâm, nói: “Chính là cậu
ta!”
Vương Nhất Thủy nhìn Tần Lâm trẻ như vậy, cau
mày.
“Sao lại là một thằng nhãi con? Cậu có kinh
nghiệm chữa bệnh không?”
Vương Nhất Thủy nói với giọng điệu coi thường,
loại thái độ này khiến cho người khác vô cùng khó
chịu.
Tần Lâm cau mày nói.
“Tôi nhìn ông không vừa mắt, không chữa”.
Năm đó sư phụ Diệp Hiên Viên mở y quán, có ba
loại không chữa.
Kẻ xảo quyệt cay nghiệt, không chữa.
Kẻ bất nhân bất nghĩa, không chữa.
Kẻ nhân phẩm bất chính, không chữa.
Nhưng đến lượt Tần Lâm hôm nay, ba không chữa
liền đổi thành "đều không chữa".
Hễ khiến anh thấy không vừa mắt, anh đều không
chữa.
Người bệnh muốn chữa bệnh, bản thân cần cầu
cứu bác sĩ, nên tôn trọng nhân viên y tế.
Loại người như Vương Nhất Thủy, cứ cho mình là
người có quyền, có tiền, liền có thể muốn gọi người
đến là đến, Tần Lâm cũng lười chữa cho ông ta.
Vương Nhất Thủy vừa nghe xong, sắc mặt trầm
xuống.
“Gọi tôi đến xong lại bảo không chữa cho tôi?
Chẳng phải là đang đùa tôi sao? Cậu biết Vương Nhất
Thủy tôi là người thế nào không? Tôi thấy có vẻ như
cậu muốn chết lắm rồi!"
Lời vừa dứt, vệ sĩ sau lưng Vương Nhất Thủy lập
tức đứng dậy, dường như chuẩn bị ra tay.
Vương Nhất Thủy có thân phận như thế nào?
Là ông chủ của công ty giải trí, giới giải trí của cả
tỉnh Hán Đông đều phải nề mặt Vương Nhất Thủy.
Tên nhãi con này lại dám láo xược trước mặt ông
ta, đúng là muốn chết mà, có vẻ cũng không muốn
mỡ y quán này nữa!
Tần Lâm cưỡi lạnh: “Tôi khuyên mấy người, tốt
nhất đừng ra tay ð chỗ tôi, nếu không người bị
thương chính là mấy người”.
Lời Tần Lâm vừa dứt, cổng lớn đột nhiên được đầy
ra, một người đàn ông lang thang khập khiễng đi tới,
sắc mặt tái nhợt, cau mày, khuôn mặt nhăn nhúm lại,
trông có vẻ như vô cùng đau đớn.
Vừa vào, nhìn thấy nhiều người như vậy, người
đàn ông lang thang thấy hơi lo lắng.
“Phải xếp hàng à? Hay là ngày mai tôi quay lại”.
Nhìn thấy nhiều người đứng ở đây đến vậy, người
đàn ông lang thang hơi lo lắng, theo bản năng muốn
đi ra ngoài, Tần Lâm nói.
“Vãn Nhi, đi tiếp người bệnh”.
Diệp Vãn Nhi vội vã gật đầu, tiến lên kéo tay người
đàn ông lang thang nói.
“Chú đi vào đi ạ, bọn họ không đến để khám
bệnh”.
Người đàn ông lang thang lúc này mới hoàn hồn,
có chút ngại ngùng, xoa tay nói.
“Tôi thấy mấy người mới mở y quán, phí khám
bệnh...có thể giảm giá không?”
Người đàn ông lang thang thò tay trái vào túi, lấy
ra mấy chục tệ, vô cùng lo lắng.
Tần Lâm nói: “Chữa bệnh trước, tiền khám không
cần gấp”
Diệp Vãn Nhi đỡ người đàn ông lang thang ngồi
xuống trước bàn khám bệnh của Tần Lâm.
Đám Lý Hạo Nguyên lập tức nổi giận.
“Thằng nhãi này có ý gì! Bao nhiêu người chúng
tôi đang đứng đây chờ, vậy mà cậu dám khám cho
một tên lang thang?!"
Tần Lâm vừa bắt mạch cho người đàn ông lang
thang vừa lạnh lùng nói.
“Chú ấy là người bệnh, mấy người không phải,
không đuổi các người đi đã là nề mặt lắm rồi, đừng
nói vớ nói vần nữa"
“Cậu..."
Tên nhãi này kiêu căng quá rồi, chưa kể đến bao
nhiêu bậc thầy Đông y còn đang đứng bên, nhưng
Vương lão gia cũng ở đây, vậy mà cậu ta dám chữa
bệnh cho một người đàn ông lang thang?
Được, tôi xem cậu có chữa kiểu gì!