Vừa thấy Lâm Nguyệt Dao có hứng thú, Dương
Tân Thành liền bắt đầu thuận miệng nói bậy.
"Mấy lời này mà em cũng tin được à? Đây là tạo
hình mà giới giải trí đã tạo ra và phát triển cho nghệ
sĩ, sao nữ bây giờ chỉ cần có chút nhan sắc thì còn
trong trắng được nữa sao? Những chuyện này người
ngoài ngành làm sao biết được, nhưng người trong
ngành như bọn anh đều biết rõ".
Tần Lâm vốn chẳng quan tâm đến mấy lời bọn họ
nói, cũng lười xen vào.
Có điều việc này lại liên quan đến anh và Tô Văn
Kỳ, nên khiến Tần Lâm vô cùng phản cảm.
"Nếu anh không biết thì đừng nói vớ vần, cái gì
mà sugar daddy? Anh có chịu trách nhiệm được cho
những lời mình nói không?"
Nhìn thấy Tần Lâm chen vào biện hộ, Dương Tân
Thành lại cảm thấy hiếu kỳ.
"Ớ, có vẻ như cậu cũng là fan của Tô Văn Kỳ nhỉ?
Tuổi tác không lớn, không có năng lực, còn học đòi
người khác theo đuổi thần tượng? Nghĩ bản thân lợi
hại lắm à? Cậu là người trong hay ngoài ngành? Từng
gặp Tô Văn Kỳ chưa? Ha ha, đúng là nực cười".
Tần Lâm nói: "Chuyện giới giải trí của mấy người
tôi lười xen vào, chỉ có điều, đừng tạo tin đồn vớ vần
cho Tô Văn Kỳ, nếu không đừng trách tôi không
khách khí".
Dương Tân Thành sững người, sắc mặt lập tức
đanh lại.
"Cái gì cơ? Không khách khí? Chẳng nhẽ cậu cho
rằng mình có thể bắt nạt được họ Dương tôi sao?
Được, cậu chờ đấy".
Nói xong, Dương Tân Thành liền đi vào phòng.
Trong suy nghĩ của anh ta, Tần Lâm này chỉ là một
thằng nhãi ngay cả công việc cũng không có, còn
dám giả bộ trước mặt anh ta?
Cho rằng Dương Tân Thành anh gầy yếu nên có
thể bắt nạt sao?
Cậu ta nghĩ đơn giản quá rồi!
Dương Tân Thành vừa đi, không khí trong phòng
lập tức trở nên kỳ lạ, sắc mặt Tôn Đại Mai trỡ nên vô
cùng u ám.
"Hừ, tôi đã bảo Đường Mẫn rồi, các người có ý gì
vậy, đi cầu xin người khác mà có thái độ như vậy à?
Theo như tôi thấy, chị không cần uống ly rượu này
nữa!"
Nói xong, Tôn Đại Mai đổ ly rượu trong tay lên
người Đường Mẫn.
"ối!"
Đường Mẫn vội vàng đứng dậy, lau rượu trên quần
áo, mặc dù trong lòng rất tức giận, nhưng cũng chỉ có
thể nhịn xuống, cười gượng hai tiếng.
"Chị Tôn, chị nhìn xem chị làm như vậy..."
Không đợi Đường Mẫn nói hết, Tần Lâm đã đứng
dậy, đi đến trước mặt Tôn Đại Mai, lạnh lùng nói.
"Xin lỗi".
Tôn Đại Mai cau mày.
"Cái gì? Xin lỗi? Xin lỗi ai?"
Tần Lâm nói: "Cho bà thêm một cơ hội nữa, xin lỗi
đì Hai cho tôi".
Tôn Đại Mai hừ lạnh một tiếng: "Dựa vào mấy
người mà muốn tôi xin lỗi sao? Mấy người xứng chắc?
Có tin con trai tôi gọi người đến dạy cho mấy người
một bài học không!"
Tôn Đại Mai nói xong, Tần Lâm giơ cao tay, tát
cho bà ta một cái.
Bốp!
Một tiếng "bốp" giòn tan vang lên, một cái bạt tai
đập vào mặt Tôn Đại Mai, nửa mặt bà ta lập tức sưng
lên như ngọn núi nhỏ, tốc độ sưng lên có thề nhìn
thấy bằng mắt thường.
Đau đớn bỏng rát khiến bà ta suýt nữa ngất đi.
Bà ta duỗi tay ra, lộ ra vẻ mặt không thể tin nồi,
sờ một bên mặt của mình.
"Mày đánh tao? Mày dám đánh tao! Mày tiêu rồi,
tao sẽ bảo con trai tao giết chết mày! Đồ chó má các
người, các người chạy không thoát đâu!"
Tần Lâm cau mày, trở tay tát thêm phát nữa.
Bốp!
Cùng với âm thanh giòn tan đó, Tôn Đại Mai ngã
lăn xuống đất, hai bên mặt sưng lên, khóe miệng
chảy máu và nước dãi, răng rụng mất mấy cái.
"Mồm miệng thối thật đấy".
Tần Lâm nóng tính, anh chưa từng vì đối phương
là phụ nữ mà nhân nhượng.
Không biết giữ mồm giữ miệng thì phải bị đánh.