Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Lúc Tần Lâm nhận được điện thoại thì anh đã bị
đá ra khỏi nhóm chat, nhưng vẫn có thể xem được
lịch sử trò chuyện.
Tần Lâm nhìn thấy mấy lời châm chọc liền cau
mày, bọn họ cũng chỉ là một đám con nhà giàu mà
thôi.
Trước đây, lúc nhà họ Tần còn hưng thịnh, những
người này lúc nào cũng vây quanh Tần Lâm như đám
côn trùng hút mật, bây giờ nhà họ Tần suy vong, bọn
họ lại bắt đầu qua cầu rút ván, nào là giễu cợt, mỉa
mai Tần Lâm, thật buồn cười làm sao.
Những cuộc họp mặt như thể này đương nhiên
Tần Lâm cũng không thèm để tâm.
Vừa định tắt điện thoại đi thì Tôn Kiến Dân lại gọi
đến.
“A lô, có chuyện gì à?”
“Tiểu sư huynh, Ngũ sư muội đã đến Đông Hải,
nói muốn gặp sư huynh”.
Tần Lâm chau mày: “Ngũ sư muội?"
Năm đó sư phụ thu nhận quá nhiều đệ tử, mặc dù
bọn họ đều là những nhân vật máu mặt nhưng Tần
Lâm lại không hề quen biết.
Ngoại trừ Nhị sư đệ Vương Kim Hải và Tam sư đệ
Tôn Kiến Dân ra thì anh hoàn toàn không biết ai khác,
ngay cả đến sau này anh cũng mới được nghe nói về
Mạnh Văn Cương.
Tôn Kiến Dân nhanh chóng giới thiệu: “Ngũ sư
muội tên Hà Niệm Anh, kinh doanh bất động sản và
có tầm ảnh hưởng trên thế giới, là chủ tịch của bất
động sản Hà Thị, mấy năm trước từng được nhận
danh hiệu “Người giàu nhất Hoa Hạ”, cô ấy là một
người phụ nữ mạnh mẽ”.
Có vẻ Ngũ sư muội Hà Niệm Anh này còn lợi hại
hơn cả Mạnh Văn Cương, Mạnh Văn Cương cao nhất
chỉ nằm trong top toàn quốc, nhưng Hà Niệm Anh
lại còn nhận được danh hiệu, suy cho cùng thì ngành
bất động sản cũng hơn một bậc.
Tần Lâm nói: “Được, gặp mặt ở đâu cứ để sư muội
đặt rồi báo lại với tôi là được”.
“Được".
Một lúc sau, có số lạ gọi đến, vừa nhìn liền biết
được là số của thủ đô, có lẽ là vị Ngũ sư muội đó.
“A lô".
“Chào tiểu sư huynh, tôi là Hà Niệm Anh, tôi thật
sự xin lỗi, tiểu sư huynh về lâu như vậy rồi mà hôm
nay tôi mới đến Đông Hải để gặp, tiểu sư huynh có
rảnh không, có thể cùng ăn một bữa với tôi chứ?"
Tuy Hà Niệm Anh là người có tiền nhưng cách ăn
nói lại vô cùng lịch sự, hơn hẳn đám người kia.
“Tôi lúc nào cũng được, sư muội chọn chỗ đi rồi
tôi qua”.
“Được được, tôi có một vài sản nghiệp ở Đông
Hải, có một nơi gọi là sơn trang Long Phụng, ở vùng
ngoại ô không xa lắm, bây giờ tôi sẽ cho người đi đón
tiểu sư huynh”.
“Được”.
Vừa cúp máy không được bao lâu liền có một nam
thanh niên lái chiếc Mercedes-Benz Maybach đến
trước cửa nhà Tần Lâm.
“Tần tiên sinh, tôi là tài xế của chủ tịch Hà, cậu
cần gì cứ dặn tôi là được”.
Tần Lâm gật đầu, sau đó lên xe.
Lúc này ở lổi vào của sơn trang Long Phụng, một
dãy siêu xe như Porsche, Bentley, Maserati, Ferrari
đỗ thành một hàng dài, căn bản đều là dòng xe thể
thao, đây cũng chính là tiêu chuẩn của đám phú nhị
đại.
Trước cửa có mười mấy nam nữ đang tụ tập, ai
nấy đều ăn mặc lộng lẫy, người này thì tỉnh thần tốt
hơn, người kia thì đồng hồ đẹp hơn, tóm lại ở từ xa