Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Anh Hồ cười lạnh mấy tiếng, sau đó nói vài câu rồi
cúp máy.
Anh Hồ chính là sống bằng nghề này, quy tắc thì
nhiều người cũng biết rồi, chỉ cần tiền bạc hợp lý là
được.
Nhưng đây cũng là lần đầu tiên anh Hồ được
chứng kiến việc "tự mình đánh mình" như vậy, dù sao
thì hắn ta cũng không quan tâm, miễn có tiền là
được.
Sáng hôm sau, Chúc Linh Linh lấy một chùm chìa
khóa rồi đi đến trước cửa của tòa nhà chọc trời
tầng của bất động sản Hà Thị ð đường Hồng Kỳ.
Vừa xuống xe liền ngửi thấy một mùi kinh tởm làm
cho người ta muốn ói, Chúc Linh Linh lập tức ho khan
một tiếng.
Nhìn kỹ lại, Chúc Linh Linh nồi giận ngay lập tức.
Bên ngoài cửa của tòa nhà mới tinh này đã bị
người ta hất nước bần lên, rau rác thịt thối và một số
thứ ghê tm như phân heo đều dính trên cửa kính
thủy tinh.
“Ai làm đây chứ!”
Tòa nhà mới toanh còn chưa được kiểm tra đã bị
người ta làm đến như vậy.
Chúc Linh Linh vừa tiến đến vài bước, bỗng có
một người đàn ông ngậm điếu thuốc cũng đi tới.
“Thật xin lỗi cô, hiện tại tòa nhà này đang được
nhận bảo hộ, cô không thể đi vào”.
Người đàn ông trước mặt vừa gầy vừa thấp, cao
ngang Chúc Linh Linh, trông vô cùng yếu ớt, nhưng
lại toát ra vẻ dữ tợn.
“Tôi không thể vào? Tòa nhà này là của tôi, sao tôi
lại không thể vào?”
Anh Hồ cười lạnh một tiếng.
“Tôi nói rồi, tòa nhà này đang được bảo hộ, cô
muốn vào cũng được thôi, đưa chút tiền bảo hộ là
được”.
Chúc Linh Linh cau mày: “Là phí bảo hộ phải
không?”
Anh Hồ mỉm cười: “Xem ra cô cũng hiều chuyện
đấy, tòa nhà này có thể hoạt động bình thường, sau
này nhân viên của cô cũng có thể vào, nhưng mỗi
người đều phải đóng phí bảo hộ là được”.
Chúc Linh Linh lấy điện thoại ra rồi gọi mấy cuộc,
cô không ngờ mới ngày đầu mỡ cửa lại có người dám
đến gây sự!
Vương Vân nghe vậy liền nổi giận.
“Hừm! Có người dám đến địa bàn của nhà họ
Chúc đề thu phí bảo hộ sao? Muốn chết à!”
Vương Vân đứng dậy, nhìn thấy Tần Lâm cũng
đang thay đồ, bà chợt cau mày.
“Cậu định làm gì?”
Tần Lâm nói: “Công ty của Linh Linh xảy ra
chuyện, tôi phải đi xem thử”.
Vương Vân hừ lạnh một tiếng:"Cậu đi thì có tác
dụng gì chứ, chỉ thêm loạn thôi! Hay là cậu cứ lái xe
chờ tôi đến đó đi!"
Vương Vân ném chìa khóa xe cho Tần Lâm rồi lập
tức bước ra ngoài.
Tần Lâm cũng không nói gì, anh cầm lấy chìa
khóa rồi lên xe.
Trên đường đi, Vương Vân giận đến xanh mặt, bà
nói.
“Lát nữa đến đó cậu đừng nói lung tung, cứ để tôi
thương lượng với bọn họ, có nghe chưa hả!”
Tần Lâm cũng không nói tiếng nào, nên Vương
Vân còn tự cho mình là đúng, anh cũng quen biết một
chút về đám du thủ du thực này ð Đông Hải.
Mặc dù Vương Vân là phú bà nhưng đám côn đồ
đó cũng sẽ không nề mặt người như bà đâu, vậy có lẽ