Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Theo như Lâm Nguyệt Dao thấy, Tần Lâm nhất
định là đang khua môi múa mép thì mới có thể khiến
người khác phục được, nếu không dựa vào y thuật
mèo mửa của anh, sao có thể khiến cho nhiều người
như vậy nghe anh chém gió.
Có điều trong tình huống này, Lâm Nguyệt Dao
nhất định sẽ không vạch trần anh mà cũng đứng ở
bên cạnh yên lặng nghe.
Tần Lâm cũng nói kha khá rồi, bác sĩ bên cạnh
đều hỏi.
"Tiểu thần y, cậu trẻ tuổi như vậy sao lại có y
thuật cao cường đến thể?"
Tần Lâm nghĩ ngợi một lúc rồi chỉ vào Lâm Nguyệt
Dao đứng bên cạnh mà nói.
"Đây là em họ tôi, phó chủ nhiệm của bệnh viện
Nhân Dân ở bên cạnh, tôi thường giao lưu học hỏi cô
ầy".
"Wow!"
Vừa giới thiệu như vậy mọi người lập tức tỏ ra vô
cùng ngưỡng nộ, tiến lên bắt chuyện với Lâm Nguyệt
Dao.
Hai bệnh viện vốn luôn học hỏi lẫn nhau, vừa
nghe thấy Lâm Nguyệt Dao có trình độ cao như vậy,
mọi người đương nhiên không thể bỏ qua cơ hội này,
vội vàng xin phương thức liên hệ, nói sau này sẽ giúp
đỡ lẫn nhau.
Lâm Nguyệt Dao được sủng ái mà lo sợ, cảm thấy
ngại ngùng, có điều vẫn add zalo, chào hỏi vài câu rồi
xin phép đi về.
Rỡi khỏi bệnh viện, Lâm Nguyệt Dao nhíu mày hỏi.
"Gan anh lớn thật, loại bệnh thế này mà cũng dám
chữa, anh có biết Ngô lão gia kia là ai không?"
"Ông ấy tên là Ngô Anh Trác, là ông chủ đồ cổ lớn
nhất tỉnh Hán Đông, có quyền có thế, cũng có địa vị,
nếu xảy ra chuyện gì thì anh có gánh nổi trách nhiệm
không!"
Buôn bán đồ cổ đương nhiên phải có địa vị, Ngô
Anh Trác này nhất định là người có máu mặt.
Tần Lâm cười nói: "Nhưng chẳng phải anh vẫn
không không làm sao đấy thôi".
Lâm Nguyệt Dao liếc mắt: "Lần này anh gặp may
thôi, nói đi, anh làm thế nào để lừa bọn họ vậy? Bệnh
của cô bé đã được chữa khỏi rồi sao?"
Tần Lâm gật đầu.
Lâm Nguyệt Dao có hơi không tin: "Y thuật của
anh lợi hại đến vậy sao?"
Nhìn thấy ánh mắt không tin tưởng của Lâm
Nguyệt Dao, Tần Lâm cũng không biết nói gì, lắc đầu
nói: "Anh đọc được một phương thuốc cổ truyền
trong sách cổ, vừa hay chữa được chứng bệnh này".
Lúc này, Lâm Nguyệt Dao mới gật đầu, giải thích
thế này còn hợp lý, nhất định là mèo mù vớ cá rán,
mới có thể chữa chứng bệnh khó chữa này bằng
phương thuốc cổ truyền dân dã, nếu không, đến cả
một người là phó chủ nhiệm của bệnh viện Nhân Dân
như cô ấy còn bó tay chịu trói, thì Tần Lâm làm sao
chữa được?
"Tí nữa anh cho em mượn quyển sách ấy đề em
xem qua nhé".
"Ừm, ok", trên thực tế đương nhiên không có
quyền sách này, y thuật của Tần Lâm là do sư phụ
Diệp Hiên Viên đích thân truyền dạy, đã nhớ như in
trong đầu, có điều nếu Lâm Nguyệt Dao muốn xem,
Tần Lâm có thể tự mình viết một quyển rồi đưa cho
cô.
Gặp phải chuyện này, Lâm Nguyệt Dao không
những không bị trách phạt mà còn nhận được sự
công nhận của các chuyên gia của bệnh viện Nhi
Đồng bên cạnh, sau khi xong chuyện nhà họ Ngô còn
gửi cð khen thường đến, lập tức khiến Lâm Nguyệt
Dao trở nên nổi tiếng trong giới y học.
Tần Lâm ở bên này vừa hoàn thành xong việc liền