Vừa dứt lời, Tần Lâm liền gọi điện thoại cho Vương Kim Hải.
Sau khi nói vài câu đơn giản liền ngắt cuộc gọi.
Giống như đầu dây bên kia chỉ là một người bình thường vậy.
Thấy dáng vẻ hời hợt của Tần Lâm, mọi người lại càng không tin.
Kim Sơn Long cười lạnh: "Họ Tần kia, anh giả vờ giả vịt làm gì? Cuộc gọi vừa rồi của anh có thể gọi trực thăng vũ trang tới sao? Anh chém gió không sợ đau lưỡi sao, nếu trực thăng vũ trang không đến chẳng lẽ chúng tôi cứ phải ở đây đợi cùng anh sao?!"
Nhưng ngay sau khi Kim Sơn Long vừa nói xong, một tiếng nổ ầm ầm lớn từ xa vọng lại.
Ở nơi xa xa có mấy chiếc trực thăng đang bay tới.
Ngay lập tức tất cả mọi người đều cảm thấy kinh ngạc.
Vương Vân và Chúc Linh Linh đều mở to mắt nhìn, khi thấy mấy chiếc trực thăng từ xa bay tới bọn họ vô cùng kinh sợ.
Đến rồi!
Vậy mà đến thật rồi!
Cuộc gọi vừa rồi của Tần Lâm vậy mà thật sự có thể gọi trực thăng đến?
Trong lúc mọi người đang trợn mắt há mồm thì điện thoại của Kim Sơn Long đột nhiên vang lên.
"Alo, bố?"
"Cái gì? Bố đến đón con sao? Thì ra là bố à, vâng, con ra ngay đây!"
Sau khi Kim Sơn Long nghe điện thoại, trên khuôn mặt liền nở nụ cười đắc ý.
"Dọa tôi hết hồn, tôi còn tưởng là trực thăng anh gọi tới thật chứ, thì ra là bố tôi đến đón tôi".
Vương Vân cũng thở phào nhẹ nhõm, mấy chiếc trực thăng kia thật sự dọa bà ấy hết hồn, thì ra là bố của Kim thiếu gia.
"Anh Kim đích thân tới đây sao? Ông ấy đã cứu tôi, tôi phải cảm ơn ông ấy tử tế mới được!"
Kim Sơn Long nói: "Dì Vương không cần khách sáo đâu, sau này chúng ta là người một nhà mà, hình như bây giờ bố cháu vẫn còn có chuyện khác, để hôm khác bố con cháu tới nhà thăm sau", nghe giọng điệu của bố mình có vẻ không vui nên Kim Sơn Long cũng không định ở lại đây lâu.
"Vậy được, Kim thiếu gia đi thong thả".
Sau khi nhìn theo Kim Sơn Long rời đi, trong mắt Vương Vân còn lộ ra chút kính nể.
"Nhìn thấy chưa, người ta là nhân vật có máu mặt đó, nhất cử nhất động đều to lớn vang dội".
"Linh Linh, con thấy chưa, đây mới là người tốt nhất dành cho con, đừng có mà nghĩ tới mấy người không có gì cả".
Nói xong, Vương Vân trợn mắt nhìn Tần Lâm một cái.
"Ra ngoài nhiều năm như vậy rồi, mà lại học thói khoác lác, cậu không giúp tôi cũng không trách cậu mà, dù gì thì cậu cũng không có khả năng đó, nhưng cậu nói dối lừa gạt người khác là cậu không đúng rồi, cậu khiến tôi rất thất vọng đó".
Chúc Linh Linh chau mày nói.
"Được rồi mẹ, đừng nói nữa, anh Tiểu Lâm vẫn luôn giúp đỡ chúng ta mà, mẹ bị bắt anh ấy cũng rất lo lắng".
Chúc Linh Linh cũng không tin là Tần Lâm giúp, chỉ là không muốn nghe mẹ trách mắng anh Tiểu Lâm mà thôi.
Vương Vân liếc mắt, cũng chẳng thèm nói anh nữa mà đi luôn vào trong phòng.
Tần Lâm bất đắc dĩ lắc đầu, cả nhà Linh Linh vốn lương thiện, năm đó lúc nhà họ Tần còn hưng thịnh, dì Vương tỏ ra vô cùng nhiệt tình, bây giờ nhà họ Tần xuống dốc, không ngờ bà ấy lại làm như vậy.
Tần Lâm cầm điện thoại lại gọi cho Vương Kim Hải bảo ông ta trở về.
Giúp họ cũng đâu phải vì khiến bọn họ cảm thấy biết ơn đâu.
...
Kim Sơn Long ra khỏi nhà họ Chúc liền đi thẳng về hướng trực thăng, nhưng chưa đi được bao xa đã nhìn thấy xe của bố anh ta.
Kim Sơn Long có chút mông lung.
"Bố, sao bố lại ở trong xe?"
Kim Quảng Chí chau mày lại, vẻ mặt có chút nghiêm trọng.
"Nói nhảm, bố không ở trong xe thì ở đâu?"
Kim Sơn Long hoang mang, chỉ lên chiếc trực thăng trên trời rồi nói.
"Không phải bố nên ở trên trực thăng sao?"
Kim Quảng Chí chau mày, đập một phát vào đầu Kim Sơn Long.
"Thằng nhãi này nói cái gì thế, đó là trực thăng vũ trang, bố làm gì có tư cách điều động?"
Kim Sơn Long bối rối.
"Bố, không phải bố điều động trực thăng đến cứu dì Vương sao?"
"Bố đang định nói với con chuyện này đây, chuyện này bố không giúp được đâu, Tề Kiến Long ông ta không nể mặt bố, chuyện này con cũng đừng tham gia vào, chúng ta không động vào nhà họ Tề được đâu".
Kim Sơn Long có chút hoang mang, không phải bố anh ta giúp?
Vậy mấy chiếc trực thăng anh ta nhìn thấy là thế nào?
...
Vương Vân vừa về đã bực bội, vô cùng khó chịu.
Nguyên nhân chính là vì nhà ba người bọn họ bị đuổi ra khỏi nhà họ Chúc.
Trong lúc lão gia đang ngã bệnh lại đột nhiên xảy ra chuyện này.
Tất cả những chuyện này đều là vì Tần Lâm!
"Hai người nói xem bây giờ làm gì để ăn? Bố vẫn còn nằm viện, trong nhà thì do anh cả làm chủ, chẳng lẽ hai người không biết sao? Cứ cố ý đắc tội với anh cả vào lúc này mới chịu? Bây giờ bị đuổi ra khỏi nhà họ Chúc rồi, thoải mái chưa?"
Vương Vân nói không chút khách sáo, đến cả Tần Lâm, Chúc Linh Linh và Chúc Dũng cũng đều bị mắng.
Chúc Linh Linh cũng không biết làm sao.
"Mẹ, bác cả muốn đuổi bố với con đi thì còn có cách nào chứ? Là bọn họ ép con, hạng mục của tập đoàn Hiên Viên con không thể nhường cho bác ấy".
Vương Vân hừ một tiếng: "Con vẫn còn trẻ, tầm nhìn quá hạn hẹp, nhà họ Chúc chúng ta đã trải qua nhiều năm như vậy, cũng tích lũy được bao nhiêu là quan hệ và đối tác làm ăn? Nhiều tài nguyên có ưu thế như vậy nói không cần là không cần sao? Chúng ta vẫn phải tìm cơ hội để xin lỗi với bác cả của con, để ông ấy cho chúng ta trở về nhà họ Chúc mới được".
Tần Lâm nói: "Không cần phải làm vậy đâu, cả nhà Chúc Minh cũng không chống đỡ nổi bao lâu nữa đâu".
Vương Vân nghe thấy Tần Lâm nói liền tức giận.
"Cậu nói thì hay lắm, nhà họ Tần các cậu xuống dốc rồi, cậu đương nhiên sẽ làm liều. Nhà họ Chúc chúng tôi ban đầu đang rất tốt đẹp, vậy mà sau khi cậu đến, cả nhà chúng tôi lại bị đuổi khỏi gia môn, cậu còn ở đây nói bóng nói gió, thú vị lắm sao?"
Chúc Linh Linh vội vàng nói: "Mẹ đừng nói như vậy, chuyện chúng ta bị đuổi khỏi gia môn không liên quan gì đến anh Tiểu Lâm".
"Sao lại không liên quan đến cậu ta! Con bị cậu ta lừa rồi, đợi đến lúc con trắng tay mẹ sẽ xem con đến đâu để khóc!"
Đúng lúc này, điện thoại của Tần Lâm vang lên, là Tôn Kiến Dân gọi tới.
"Tiểu huynh đệ, việc sửa lại nghĩa địa mới, tôi đã thông báo cho tam đại gia tộc rồi, tôi đang ở cùng với Mạnh Văn Cương, chúng ta cùng đi ăn bữa cơm đi?", Tôn Kiến Dân dò hỏi.
"Tôi đang ở nhà họ Chúc...Được, đi thôi".
Sau khi gắt điện thoại, Tôn Kiến Dân liền nói với Mạnh Văn Cương đang ở bên cạnh: "Tiểu sư huynh miễn cưỡng đồng ý rồi, huynh ấy nói đang ở nhà họ Chúc, chẳng lẽ có chuyện gì rồi sao?"
Mạnh Văn Cương nói: "Hình như nhà họ Chúc và tiểu sư huynh có quan hệ tốt, vậy thì gọi bọn họ cùng đến đây ăn bữa cơm đi".
Nói rồi Mạnh Văn Cương gọi thư ký, liên hệ với nhà họ Chúc.
...
Chúc Dũng nhanh chóng nhận được cuộc điện thoại, vẻ mặt trở nên vô cùng vui mừng, dáng vẻ vừa mừng vừa lo.
"Chồng à, sao thế?"
"Thư ký của lão tổng tập đoàn Mạnh Thị - Mạnh Văn Cương gọi điện thoại cho tôi, nói rằng tổng giám đốc Mạnh muốn mời nhà họ Chúc đến ăn cơm!"
Vương Vân mừng rỡ.
"Vậy thì tốt quá rồi, đây đúng là ông trời ban ơn mà, mau thay quần áo rồi chúng ta nhanh chóng đi thôi, đừng để người ta chờ lâu!"
Nói xong, Vương Vân liếc nhìn Tần Lâm một cái rồi nói.
"Cậu đừng có đi, cậu chỉ là người ngoài thôi, chúng tôi sẽ gói thức ăn về cho cậu".