Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chuyện này thật sự kỳ lạ không phải sao? Cô đắc tội với Lục Phàm, Ái Mỹ Ưu Phẩm cũng đã dốc toàn lực đề trấn áp cô, chuyện đó gần như chỉ là con đường chết mà thôi, trong tình huống như thế này, cho dù có là Tô Văn Kỳ thì cũng sẽ rất khó đề trở mình.
Nhưng vào thời khắc quan trọng này, đột nhiên có một Liễu Thanh Thanh từ đâu đến, lại là tổng giám đốc tập đoàn giàu nhất Hoa Hạ mà cô không hề quen biết, thậm chí còn sắp đạt được nữ doanh nhân giàu nhất đầu tiên, lại đến đây đề giúp cô.
Tô Văn Kỳ đột nhiên nghĩ đến những gì Tần Lâm nói ngày hôm qua, anh đã nói mọi chuyện sẽ được giải quyết.
Lúc đó Tô Văn Kỳ cũng chẳng nghĩ ngợi nhiều, chỉ xem đó là một câu nói an ủi mà thôi, nhưng bây giờ nghĩ lại, xem ra câu nói đó lại có chút ý đồ, chẳng lẽ Tần Lâm lại giúp cô sao? Không phải chứ, sao anh ấy có thể quen được một doanh nhân quyền lực như vậy được? Nhưng sao cô luôn cảm thấy, mặc dù Liễu Thanh Thanh đang giúp cô, nhưng vẫn có chút gì đó cố ý? Sau khi tiễn Liễu Thanh Thanh xong, Tô Văn Kỳ liền quay lại thang máy rồi đi lên lầu.
Lần này quay lại, ánh mắt cùa mọi người nhìn Tô Văn Kỳ có sự thay đổi rõ rệt.
Thậm chí còn có nhiều người không dám nhìn thẳng vào mắt chị Tô, lúc trước bọn họ cho rằng chị Tô lần này coi như xong đời rồi, thậm chí lúc bị Thành Nhã chế nhạo cũng chẳng ai nói hộ cô ấy một câu, nên bây giờ mới xấu hồ đến mức không dám vác mặt ra đề chào hỏi.
Tô Văn Kỳ cũng chẳng thèm quan tâm đến làm gì, vốn đï không thể tin tường vào bạn bè trong giới giải trí được, hớn nữa những ngưỡi này đều là đồ nịnh hót.
Sau khi Tô Văn Kỳ trờ lại, mọi người đều bắt đầu quay lại làm công việc bình thường của mình, như thể không có chuyện gì xả ra sáng nay.
Sắc mặt Thành Nhã vô cùng khó coi, cô ta miễn cưỡng bước đến chỗ Tô Văn Kỳ rồi nói.
“Chị Tô, lúc trước tôi nói chị đừng để bụng, là tôi sai rồi”
Thành Nhã không còn cách nào khác đành phải cúi đầu, nhưng nếu cô ta không cúi thì sau này sẽ rất khó sống.
Mấy ngày nữa Running Man sẽ mời cô ta làm khách mời, đây là cơ hội mà cô ta đã tốn rất nhiều tài nguyên đề giành lấy, nếu như lỡ may đắc tội với Tô Văn Kỳ, e rằng cơ hội này cũng sẽ không còn.
Tô Văn Kỳ nghe xong liền cười lạnh: “Ngẩng đầu lên đi".
Thành Nhã ngầng đầu lên, miệng nỡ nụ cười, nhưng nụ cười của cô ta vô cùng cứng nhắc khó chịu.
Sau đó, Tô Văn Kỳ tát cô ta một bạt tai.
"Bốp" một phát, năm dấu vân tay xuất hiện trêи khuôn mặt trắng nõn của Thành Nhã.
Đây là phòng họp, có hàng trầm nhân viên và nghệ sĩ của công ty đều đang ở đây, nhưng cái tát này thật sự dứt khoát.
Thành Nhã bị đánh, nắm tay siết chặt, nghiến