Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
"Đông y của mấy người đâu chữa nổi bệnh tật gì, chỉ biết già mồm át lẽ phải!" "Anh!" Mã Hán Hưng tức đến mức suýt mắng người.
Mọi người ð đây đều biết, người bệnh này bất tỉnh là vì bị cảm nắng.
Hiệu quả của việc châm cứu khi chữa cảm nắng đến khá nhanh, nếu như đến bệnh viện Tây y thì sẽ được truyền nước.
Thử nghĩ xem, châm cứu tốn nhiều thời gian hơn hay truyền nước tốn nhiều thời gian hơn? Với một số bệnh mà nói, chữa bệnh nhờ phương pháp Đông y có tác dụng không hề chậm hơn Tây y.
Đám người Tần Lâm cũng hiểu ra, Mã Hán Hưng không nói dối cũng như không có chối bỏ trách nhiệm.
Châm cứu đúng là như vậy, có những bệnh có thể khỏi ngay tức thì, có những bệnh cần phải nghỉ ngơi một thời gian.
Chứng bệnh này cho dù dùng Tây y để chữa thì cũng vậy thôi.
Tốc độ hồi phục nhanh hay chậm không liên quan đề y thuật, mà liên quan đến người bệnh.
Có điều chỉ là bệnh cảm nắng mà thôi, Mã Hán Hưng sao có thể không chữa nồi? Owen nắm được đằng chuôi, bắt đầu không kiêng dè gì mà chì chiết Đông y.
Owen chỉ vào kim bạc trêи bàn, tùy tiện cầm lên mấy cây, chĩa vào ống kính rồi nói.
"Mấy cây kim rỉ này mà cũng chữa được bệnh á, đây chẳng phải ảo thuật hay sao? Đã ai thấy được mấy cây kim này chữa được bệnh chưa? Đây rõ ràng là đang làm nhục y học hiện đại!" Owen càng nói càng quá đáng, đám người Tần Lâm nghe không nổi nữa.
"Anh có tin cây kim bạc này sẽ khiến anh phải quỳ xuống không".
Tần Lâm đứng ra, ống kính lập tức chĩa vào anh.
Owen sững sờ, sau đó khịt mũi coi thường, dùng tay ấn cây kim bạc xuống là có thể bẻ gãy cây kim.
"Chẳng qua chỉ là một sợi lông bò mà thôi, có thể khiến người khác bị thương sao? Có thể cứu được người bệnh sao? Đây rõ ràng là công cụ biểu diễn ảo thuật! Đừng đứng ở đây mà tự làm mình mất hết thể diện nữa!" Tần Lâm lạnh lùng nở nụ cười: "Nếu như anh đã nói là ảo thuật, thế đề tôi trình diễn một màn ảo thuật cho anh xem nhé".
Nói xong, Tần Lâm lấy ra một cây kim bạc, cắm nhẹ vào mu bàn tay Owen.
Cây kim bạc mảnh như lông bò mà có thể cắm xuyên qua da Owen, không hề gây cảm giác đau đớn.
Owen cưỡi lạnh: "Toàn thân tôi đầy cơ bắp, không sợ.
" Chưa nói hết câu, hai chân Owen đã không nghe lời mình, bộp một tiếng, quỳ xuống trước mặt Tần Lâm.
Ống kính xung quanh lập tức hạ xuống, toàn bộ chĩa thẳng vào Owen đang quỳ dưới đất.
Mọi người vô cùng ngạc nhiên, không ngờ một cây kim bạc này lại có hiệu quả đến thế.
Tất cả phóng viên đều trợn tròn mắt, há hốc mồm, bao gồm cả Owen cũng vậy.
Bây giờ anh ta đang quỳ trước mặt Tần Lâm, vô cùng mất mặt, cố gắng đứng dậy nhưng không thể, không có đù sức đề đứng dậy, hoàn toàn không thể điều khiển được hai chân của mình.
Owen nổi giận, liền rút cây kim bạc xuống.
Tuy nhiên cũng chẳng có tác dụng, Owen vẫn quỳ dưới đất, hai chân mất cảm giác hoàn toàn.
"Cậu làm cái gì vậy! Cậu làm cái gì với tôi rồi! Mau cho tôi đứng lên!" Đám người Mã Hán Hưng, Tiết thần y lộ ra vẻ vui mừng, Tần đại sư sẽ có cách mà, một cây kim mảnh mà có thể bắt anh ta quỳ xuống, anh ta cứ khinh thường Đông y đi, cứ khinh thường châm cứu đi? Tần Lâm không quan tâm đến anh ta, Owen cứ quỳ trêи mặt đất mấy phút, giãy giụa một lúc, hai chân mới có lại chút cảm giác, miễn cưỡng đứng dậy được.
"Mấy người.
mấy người đúng là chỉ biết hại người, tôi ð đây trịnh trọng bày tỏ thái độ, Đông y của mấy