Kiểu cạnh tranh ác liệt như này chẳng khác nào hi sinh tám trăm binh lính của mình để tiêu diệt một nghìn quân địch, Hà Niệm Anh thật sự cạn lời, đập bàn đứng dậy.
“Ông Meyer, mong ông đừng ép người quá đáng!”
Meyer cười khinh bỉ: “Chủ tịch Hà, hãy xem xét tình hình hiện tại cho rõ ràng. Tôi không phải đang bàn bạc với bà mà là đang thông báo cho bà biết, nếu bà vẫn nghi ngờ không hợp tác với chúng tôi, bà có tin tôi sẽ khiến bất động sản Hà Thị hoàn toàn tê liệt không!”
Ngay khi ông Meyer vừa dứt lời, giọng nói của Tần Lâm đột nhiên vang lên từ phía sau ông ta.
“Không tin”.
Sau đó, Tần Lâm đẩy cửa bước vào, ánh mắt của tất cả mọi người đều đổ dồn sang đó.
Hà Niệm Anh vui mừng khôn xiết: “Tiểu sư huynh!”
Nghe tin Tần Lâm bị giết, Hà Niệm Anh luôn điều tra kết quả, nhưng công ty lại quá bận rộn không sao thoát ra được, không ngờ tiểu sư huynh lại không sao cả!
Đi cùng tiểu sư huynh còn có một bé gái và một người đàn ông ngoại quốc.
Lão Bố Phùng vừa bước vào, khuôn mặt liền tối sầm lại, lạnh lùng nói với Meyer.
“Meyer! Ai cho ông tự ý dùng tiền vốn gia tộc để chèn ép người khác?”
Mẹ thấy Lão Bố Phùng thì sợ vãi linh hồn, vội vàng đứng dậy, mồ hôi chảy nhễ nhại.
“Ông Bố Phùng, công chúa Sasha? Sao các ngài lại đến đây!”
Meyer không thể ngờ rằng, một chuyện cỏn con thế này lại kinh động đến cả công chúa và thủ tướng nước Y, chuyện bé xé ra to quá vậy!
Lão Bố Phùng hừ lạnh, vung tay lên tát mạnh vào mặt Meyer.
“Đồ khốn! Nếu bọn tôi không đến, thì ông định làm gì hả?”
Mặt Meyer đỏ bừng lên, chân tay sợ hãi run lẩy bẩy, bị ăn một cái bạt tay mà không dám phát ra tiếng.
“Ông Bố Phùng, là do tôi sai, tôi đã tin lời gièm pha của nhà họ Thư và nhà họ Hoa, cảm thấy có lợi...”.
“Hừ! Tôi cho ông một cơ hội lấy công chuộc tội, dùng tất cả những thủ đoạn ông đối phó với bất động sản Hà Thị, tập đoàn Mạnh Thị và tập đoàn Hiên Viên để đáp trả lại nhà họ Thư và nhà họ Hoa. Nếu làm không tốt thì sau khi trở về, ông đợi mà vào tù đi!”
Meyer toàn thân run rẩy, vội vàng quỳ xuống: “Ông Bố Phùng, công chúa Sasha, tôi sai rồi, tôi sẽ lấy công chuộc tội ngay lập tức, nhất định sẽ khiến ngài hài lòng!”
Nói xong, Meyer lập tức lấy điện thoại ra gọi điện.
“Truyền lệnh của tôi, dừng lại toàn bộ công tác nhằm vào bất động sản Hà Thị, tặng miễn phí các vật liệu lũng đoạn cho các công trình địa phương!”
Nói xong, Meyer gọi đến số khác: “Dùng toàn bộ số vốn còn lại của chúng ta đối phó với nhà họ Thư và nhà họ Hoa, làm gián đoạn các giao dịch thương mại trong và ngoài tỉnh của hai nhà đó, dùng thủ đoạn tương tự để đối phó với bọn họ, lập tức hành động!”
Mặc dù gia tộc Chris của nước Y là thế lực bên ngoài, nhưng bọn rất giàu có, chịu chi, cộng thêm có mỗi quan hệ rộng lớn do dầu mỏ, vì vậy, muốn đối phó nhà họ Thư và nhà họ Hoa là chuyện dễ như trở bàn tay.
Meyer gọi xong hai cuộc điện thoại, toàn thân đã mồ hôi đầm đìa.
Ông ta cúi đầu nói với Lão Bố Phùng và công chúa Sasha với giọng điệu vô cùng khiêm tốn.
“Thưa ông Bố Phùng, thưa công chúa Sasha, lần này là lỗi của tôi, xin các ngài hãy tha thứ cho tôi!”
Lão Bố Phùng phớt lờ ông ta, mà đi đến bắt tay với Hà Niệm Anh.
“Chủ tịch Hà, tôi là thủ tướng nước Y, ở trong nước tôi đã cũng đã từng nghe về bà, mong rằng sau này sẽ thường xuyên qua lại, nếu có nhu cầu hợp tác thì cứ lên tiếng”.
Hà Niệm Anh được yêu mà sợ, vội vàng đứng dậy bắt tay, ban lãnh đạo của bất động sản Hà Thị lập tức lấy điện thoại ra chụp ảnh, ghi lại cảnh tượng mang tích lịch sử này.
Mặc dù Hà Niệm Anh rất tài giỏi, nhưng chỉ giới hạn trong nước.
Bởi vì ngành bất động sản này, chỉ phát triển vượt trội ở Hoa Hạ.
Bà ấy cũng chỉ lọt top người giàu nhất Hoa Hạ vào những năm ngành bất động sản đạt đỉnh, so với Liễu Thanh Thanh thì vẫn còn kém một chút.
Dù sao thì các sản phẩm làm đẹp của Liễu Thanh Thanh có thể xuất khẩu ra toàn thế giới, một cái chỉ có thị trường trong nước, một cái là cho thị trường toàn cầu, khoảng cách chênh lệch rất lớn.
Vì vậy Hà Niệm Anh luôn muốn thâm nhập vào quốc tế, nhưng chưa tìm được cơ hội.
Bây giờ đã khác rồi, có sự hỗ trợ của nước Y, Hà Niệm Anh sẽ có thể mở ra cánh cửa quốc tế trong tương lai.
Hà Niệm Anh vô cùng kinh ngạc liếc nhìn Tần Lâm, trong lòng thầm ngưỡng mộ.
Không hổ danh là tiểu sư huynh, bà ấy lăn lộn trêи thương trường nhiều năm như vậy, những vẫn không thể giải quyết vấn đề khó khăn này, nếu không có người giúp đỡ, không chừng cuối cùng Hà Niệm Anh sẽ thỏa hiệp và nhường lại địa bàn tỉnh Hán Đông này.
Nhưng tiểu sư huynh vừa ra tay đã giải quyết xong vấn đề. Không những thế, còn biến từ thế bị động sang thế chủ động, tấn công lại kẻ thù, không chỉ giải quyết nguy cơ, mà còn thúc đẩy bất động sản Hà Thị ra thị trường quốc tế.
Nhà họ Thư và nhà họ Hoa cũng đã bị chèn ép rồi, sau này bất động sản Hà Thị sẽ thống trị Đông Hải, lợi hại quá đi mất.
Hà Niệm Anh vô cùng bận rộn, Tần Lâm cũng không làm phiền bà ấy nữa.
“Sư muội cứ làm việc đi, mấy ngày nữa sư huynh đệ chúng ta tụ họp, sư phụ cũng tới rồi”.
Hà Niệm Anh bỗng nhiên xúc động: “Sư phụ đến rồi à? Thật tốt quá!”
Với Hà Niệm Anh, không có chuyện gì quan trọng bằng gặp sư phụ, ngay cả khi bất động sản Hà Thị không còn nữa, thì việc đi gặp sư phụ cũng rất đáng giá.
Sau khi rời khỏi bất động sản Hà Thị, Tần Lâm liên lạc với Chúc Linh Linh.
Gọi hai cuộc điện thoại nhưng không ai bắt máy, Tần Lâm nhíu mày, Chúc Linh Linh không xảy ra chuyện gì đấy chứ?
Tần Lâm ngồi lên xe, chạy thẳng đến nhà họ Chúc.
Nhà họ Chúc lúc này đã đóng chặt cổng lớn, quan trọng nhất là phòng Chúc Linh Linh đã bị khóa chặt từ bên ngoài, bên trong không thể mở ra.
Đúng vậy, Chúc Linh Linh đã bị giam lỏng.
Cô ấy bị nhốt ở trong phòng, mỗi ngày chỉ được đưa đồ ăn nước uống, trong phòng có tivi và một vài đĩa phim, ngoài ra không có gì cả.
Chúc Linh Linh thử đẩy cửa lần nữa, nhưng cửa đã bị khóa bên ngoài, sức lực của cô căn bản không thể làm nó xi nhê.
“Này! Ông Trương, mở cửa cho tôi, tôi muốn đi tắm!”
Người tên ông Trương này là tay chân của Chúc Linh Linh, hơn ba mươi tuổi, từng là bộ đội đặc chủng, giam giữ một cô gái nhỏ bé chắc chắn là việc quá dễ dàng.
Ông Trương lạnh lùng nói.
“Cô Chúc, trong phòng tắm của cô đã có đủ đồ dùng tắm rửa rồi, cô có thể tắm ở đó”.
Chúc Linh Linh nói: “Trong phòng tôi chỉ có vòi hoa sen, tôi muốn ngâm bồn tắm!”
Ông Trương cười khinh bỉ: “Cô Chúc, cô chịu khó đi, trong hoàn cảnh đặc biệt, cô đừng đòi hỏi nhiều như vậy”.
Chúc Linh Linh tức muốn chết: “Ông...Tôi ốm rồi, tôi đau bụng, muốn uống thuốc!”
Ông Trương nhíu mày, mặc dù biết Chúc Linh Linh đang cố tình gây sự, nhưng ông ta vẫn phải đáp ứng yêu cầu của cô.
Bên chỗ Chúc Minh thì không sao cả, muốn xử lý Chúc Linh Linh như thế nào cũng được, nhưng trong nhà còn có ông bà cụ, không thể để Chúc Linh Linh xảy ra nguy hiểm được.
Ông Trương nói: “Đợi chút, tôi đi lấy thuốc cho cô”.
“Không được, ông không phải là bác sĩ, tôi không dám uống thuốc ông lấy cho, ông đi tìm bác sĩ đến cho tôi!”
Ông Trương nghe vậy thì cười mỉa mai nói: “Cô Chúc, cô còn mong chờ tên họ Tần kia đến cứu à? Cô đừng mơ tưởng ngu ngốc nữa, hắn ta đã chết rồi, hơn nữa còn chết không toàn thây”.