Sắc mặt Lôi Hồng hiện lên vẻ ngượng ngùng hiếm có, nhất định là vừa mới nghĩ đến chuyện vừa rồi, nên cảm thấy hơi xấu hổ, có điều may mà cũng là chị đại một phương, chẳng mấy chốc đã bình tĩnh lại.
Sau khi bắt mạch, Tần Lâm nói.
"Bệnh tình không nghiêm trọng, chủ yếu là hệ tiêu hóa không tốt, ngày thường ít ăn rau, cần phải ép bản thân ăn rau, ăn hoa quả, về sau tôi sẽ bảo Nguyệt Dao kê cho chị một đơn thuốc giúp kϊƈɦ thích tiêu hóa, chị dùng mấy ngày là thấy hiệu quả".
Lôi Hồng gật đầu: "Cảm ơn cậu Tần".
Nói xong, Lôi Hồng lôi ra một tấm danh thϊế͙p͙ màu đen viền vàng đưa cho anh.
"Cậu Tần, đây là danh thϊế͙p͙ của tôi, sau này có cơ hội đến tỉnh lỵ thì có thể liên lạc với tôi, tôi nhất định sẽ tiếp đãi cậu thật long trọng!"
Tần Lâm gật đầu, nhận lấy tấm danh thϊế͙p͙ bỏ vào túi.
Kiều Nhĩ nhìn thấy Lôi Hồng khỏi bệnh, vội vàng tiến lên, cười he he nói.
"Chị Hồng, chị tỉnh rồi thì tốt, lúc trước ở bệnh viện Tỉnh Lỵ, tôi cũng tốn rất nhiều sức lực, không ngờ đến bên này, bọn họ loáng cái đã chữa khỏi cho chị, biết trước tôi đã cố gắng hơn chút, chủ yếu là vì lo bệnh tình của chị nghiêm trọng nên không dám mạo hiểm".
Kiều Nhĩ nói mấy lời này mà chẳng hề đỏ mặt, rõ ràng là trách nhiệm của gã, kết quả bây giờ Lôi Hồng khỏe rồi, gã lại chiếm hết công lao.
Trong lời nói còn rất rõ ràng, ý bảo Kiều Nhĩ chữa gần khỏi rồi, đến đây, để bọn Tần Lâm lấy mất công.
Lôi Hồng lạnh lùng nhìn gã.
"Anh Kiều Nhĩ, anh coi Lôi Hồng tôi là con ngốc à?"
Sắc mặt Kiều Nhĩ hơi đổi, vội vàng nói.
"Chị Hồng, tôi đâu có ý đó, đương nhiên tôi không giúp được gì nhiều, có điều tôi cũng rất nỗ lực rồi".
Lôi Hồng lạnh lùng hừ một tiếng: "Mặc dù tôi hôn mê, nhưng chuyện bên ngoài tôi vẫn nghe thấy một ít, trình độ kém thì thôi đi, đằng này y đức cũng không có".
"Mà đáng chết nhất là còn muốn lừa tôi?"
"Lão Toàn! Lôi xuống!"
Lời Lôi Hồng vừa dứt, tên đầu trọc liền tóm được Kiều Nhĩ, bẻ cánh tay gã, bắt gã đi.
"Chị Hồng! Chị Hồng, tôi sai rồi, chị Hồng....á!"
Tình cảnh của Kiều Nhĩ chắc không cần đoán, nhất định rất thảm.
Không ngờ đàn bà con gái như Lôi Hồng ra tay lại quyết đoán đến vậy, chẳng trách có thể trở thành chị đại tỉnh lỵ.
"Cậu Tần, có cơ hội chúng ta tụ tập một bữa, tôi rất quý cậu".
Lôi Hồng quý Tần Lâm không chỉ vì y thuật của anh.
Lúc nãy đi ra khỏi phòng bệnh, Lôi Hồng nhìn thấy một cây súng trong phòng cấp cứu.
Bên trêи hằn rõ vết ngón tay, họng súng bị bóp đến biến dạng, rõ ràng là bị ai đó bóp.
Súng làm bằng kim loại mà có thể tay không bóp hỏng, sức lực lớn thật?
Mấy người ở đây không có ai có thể làm được thế, ngay cả Lão Toàn cũng không.
Chỉ có một trường hợp duy nhất là Tần Lâm làm!
Trêи người Tần Lâm có một luồng khí chất nhàn nhạt, có thể làm sụp đổ núi Thái Sơn mà mặt không đổi sắc, cho dù đối mặt với kẻ có máu mặt như Lôi Hồng thì cũng chẳng hề sốt ruột hay hoảng loạn.
Cậu Tần đây chắc chắn không phải người thường.
Tần Lâm cười mỉm: "Chị Lôi cứ nghỉ ngơi đã, nếu chị cần tìm tôi thì có thể liên lạc với Đoàn Bảo Đông".
Lôi Hồng lập tức sững sờ, Đoàn Bảo Đông?
Đoàn Bảo Đông cũng khá có tiếng, Cao Thâm lúc trước ở tỉnh lỵ muốn mở rộng thế lực đến Đông Hải, kết quả bị giết, chắc là do Đoàn Bảo Đông làm.
Lôi Hồng đương nhiên không biết, người thực sự giết Cao Thâm là Tần Lâm.
Lúc đầu Tần Lâm bị thương, Đoàn Bảo Đông và Bùi Lương đều bị Cao Thâm đánh gãy hai chân, bị bắt đi ăn xin.
Tần Lâm sau khi nghe hiểu mọi chuyện liền đến câu lạc bộ Thái Nghệ giết cao thâm.
Sau đó, tỉnh lỵ loạn thành một nồi cám.
Lúc đầu Lôi Hồng và Cao Thâm ngang hàng, Cao Thâm vừa chết, Lôi Hồng là kẻ hưởng lợi, nhân lúc hỗn loạn liền thống nhất giang hồ, giờ cả tỉnh lỵ hầu như nằm trong tay Lôi Hồng.
Nói đến đây, Lôi Hồng vẫn muốn cảm ơn Tần Lâm.
Lôi Hồng hỏi: "Xin hỏi cậu Tần, cậu với Đoàn Bảo Đông có quan hệ thế nào?"
Tần Lâm nghĩ ngợi một lúc: "Cứ coi như quan hệ hợp tác đi".
Lôi Hồng lộ vẻ kinh ngạc, địa vị của Tần Lâm trong mắt cô ấy lại thêm một bậc.
"Cậu Tần, có cơ hội thì chúng ta hẹn nhau ăn bữa cơm, tôi cũng muốn gặp ông Đoàn Bảo Đông".
Tần Lâm gật đầu: "Cái này, có cơ hội tôi sẽ giới thiệu để mọi người làm quen".
Phương diện này Tần Lâm cũng không chỉ khách sáo xuông, có cơ hội nhất định sẽ giới thiệu Đoàn Bảo Đông cho chị đại tỉnh lỵ Lôi Hồng, cũng có lợi cho bọn họ.
Cầm lấy danh thϊế͙p͙, Tần Lầm liền rời đi.
Lâm Nguyệt Dao tiễn anh ra đến cửa, nói: "Quyển sách này không có vấn đề gì chứ? Ngay cả tác giả và ký tên đều không có, hôm nay suýt nữa xảy ra chuyện rồi".
Tần Lâm cười nói: "Đương nhiên không có vấn đề gì rồi, quyển sách này không có ký tên là vì không có tác giả, chuyện xảy ra ngày hôm nay là do Kiều Nhĩ là lang băm, chứ không phải lỗi của em".
Lâm Nguyệt Dao gật đầu, cô ấy cũng hiểu vốn có thể chữa khỏi, chỉ là vì lang băm Kiều Nhĩ dùng bừa thuốc mới dẫn đến chuyện Lôi Hồng bị hôn mê.
Sách y học mà Tần Lâm viết, các loại thuốc trêи đó được viết vô cùng rõ ràng, nhất định không sai được.
Tiễn Tần Lâm xong, Lâm Nguyệt Dao quay về văn phòng làm việc, một nữ bác sĩ tóc dài đi đến.
"Nguyệt Dao, cậu cho tớ xem chút quyển sách của cậu được không, thấy viết khá hay, cho tớ mượn xem một chút đi".
Đây là đồng nghiệp của Lâm Nguyệt Dao, cũng là bạn thân của cô ấy - Tạ Linh Linh, cũng là chủ nhiệm của khoa, bọn họ thường xuyên trò chuyện về y thuật.
Vừa nãy Tạ Linh Linh xem qua quyển sách này, lập tức nhập tâm, cảm giác Đông y đúng là bác đại tinh thâm, có hệ thống, vô cùng thần kỳ.
Bây giờ mọi người đều chuộng Đông y kết hợp, nhưng đa phần Đông Tây y kết hợp đều là Đông y.
Bởi vì Tây y bây giờ là căn bản, khi học Đông y cũng phải học Tây y.
Nhưng Tây y của bọn họ rất ít hệ thống kiến thức Đông y, phương diện này khuyết thiếu khá nhiều.
Xảy ra chuyện như hôm nay, Lâm Nguyệt Dao đột nhiên không muốn động vào Đông y nữa, vội vàng đưa sách cho Tạ Linh Linh.
...
Tần Lâm vừa ra khỏi bệnh viên, Lão Toàn đầu trọc kia đã đuổi theo.
"Cậu Tần, chị Hồng bảo tôi đưa cậu thứ này, đây là phí khám bệnh".
Tần Lâm cười nói: "Chị Hồng khách khí quá, không cần đâu".
Lão Toàn nói: "Cậu Tần đừng làm khó tôi, chị Hồng nói rồi, chút lòng thành này coi như là phí khám bệnh, sau này tặng cho bạn gái hay là người nhà đều được".
Nói xong, Lão Toàn đưa cho Tần Lâm một chiếc hộp, sau đó vội vàng rời đi.
Tần Lâm mở hộp ra, bên trong có một chiếc dây chuyền hồng ngọc vô cùng đẹp.
Viên hồng ngọc vuông vắn, được gia công vô cùng tỉ mỉ, khi ánh sáng mặt trời chiếu xuống, ánh lên ánh sáng màu đỏ, trông tuyệt đẹp.
Chiếc mặt dây chuyền hồng ngọc mà Lôi Hồng tùy ý tặng này cũng phải mấy triệu.