Tần Lâm nói thật, chiếc GTR này là Tần Lâm vừa mới tùy tiện mua, với anh, xe cũng chỉ là đồ dùng hằng ngày, cần thì mua.
Đặng Giai cười khẩy, trong lòng thầm nghĩ vẫn còn giả vờ, xem anh giả đến đâu.
"Đúng rồi, Lão Phó, chẳng phải cậu cũng cần mua xe sao, hay là nhờ anh Tần giới thiệu, biết đâu có thể mua được xe rẻ?"
Lão Phó là một bạn học nam, đeo kính trông rất tri thức, cười xấu hổ.
"Ha ha, vậy thì tốt quá, chắc anh Tần có nhiều mối quan hệ, anh có quen ai bán xe không?"
Mọi người bắt đầu cười khinh khỉnh, Tần Lâm mà nói không quen thì chiếc xe mô hình kia lộ tẩy chắc rồi.
Nếu như nói quen, thì Lão Phó cũng cần mua xe, xem xem anh có thực lực không.
Tần Lâm nghĩ một lúc: "Hình như tôi có quen, đợi một chút, tôi tìm số".
Lúc trước Tần Lâm từng chữa cho một bệnh nhân nữ, chồng cô ấy là Điền Gia Ấn, ông chủ của tập đoàn Đông Khí, vừa hay Tần Lâm lại quen.
"Đúng rồi, tên là Điền Gia Ấn, tôi biết ông ấy".
Tần Lâm nói xong, mọi người lập tức cười.
"Ha ha ha... Tôi cũng biết Điền Gia Ấn, có điều ông ấy không biết tôi".
Điền Gia Ấn là ông chủ của tập đoàn Đông Khí, cả tỉnh Hán Đông này có ai không biết chứ, khi Tần Lâm nói ra cái tên này đúng là như đang kể chuyện cười.
Đậu Minh Dương cũng cười nói.
"Tổng giám đốc Điền á, ai mà không biết ông ấy chứ, ông ấy hợp tác với công ty của chúng tôi, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, thường xuyên đi ăn cơm với nhau".
Tần Lâm cười: "Ồ? Tôi lại không thân với ông ấy, nếu anh thân thì anh gọi điện nhờ ông ấy giúp đỡ đi".
Tần Lâm dùng chiêu phản đòn, khiến cho Đậu Minh Dương không biết làm thế nào.
Có điều mọi người đều đang nhìn anh ta, anh ta cũng không còn cách nào từ chối, chỉ có thể nhắm mắt làm liều cười hai tiếng.
"Ha ha, không thành vấn đề, quan hệ giữa chúng tôi rất tốt, để tôi gọi điện thử xem sao".
Cầm điện thoại lên, Đậu Minh Dương giả vờ nhấn một dãy số, áp điện thoại lên tai, mấy giây sau anh ta nói.
"Úi, tổng giám đốc Điền tắt máy rồi, có vẻ như đang họp, đợi họp xong tôi hỏi lại nhé".
Lão Phó hơi thất vọng, có vẻ như lần này không thể đi cửa sau để mua xe rồi.
Tần Lâm cười khẩy: "Vậy sao? Để tôi gọi thử xem sao nhé".
Nói xong, Tần Lâm đặt điện thoại lên bàn ăn, để mọi người cùng nghe thấy.
Ấn dãy số của Điền Gia Ấn, rồi ấn chế độ rảnh tay.
"Tít...tít..."
Sau khí điện thoại kêu lên mấy tiếng, sắc mặt của mọi người trở nên vô cùng đặc sắc.
Chẳng phải bảo tắt máy sao? Sao anh Tần Lâm này lại gọi được vậy?
Đậu Minh Dương này chẳng nhẽ không hề gọi cho Điền Gia Ấn sao?
"Alo, cậu Tần phải không? Tôi Điền Gia Ấn đây".
Tần Lâm nói: "Chào tổng giám đốc Điền, vợ ông dạo này khỏi bệnh chưa?"
"Khỏi rồi, khỏi rồi, cảm ơn cậu Tần đã hỏi thăm, khi nào có thời gian tôi mời cậu ăn cơm!", Điền Gia Ấn vô cùng nhiệt tình, hàn huyên vài câu như bạn bè, người thân.
Tần Lâm nói: "Ha ha, có cơ hội rồi nói tiếp, tôi có một người bạn khá thân, tên là Đậu Minh Dương, ông quen không?"
Điền Gia Ấn sững sờ: "Không quen? Không có ấn tượng gì, dạo này có nhiều tên lừa đảo lắm, tên nào cũng bảo quen tôi, toàn là nói láo".
Lời Điền Gia Ấn khiến cho sắc mặt Đậu Minh Dương vô cùng khó coi, vẻ mặt của đám bạn học, đồng nghiệp đều vô cùng kỳ dị.
Đậu Minh Dương này....chém gió hay ghê!
Tần Lâm cười, tiếp tục nói.
"Tổng giám đốc Điền, tôi có một người bạn muốn mua xe, ông có thể giúp người ta đi cửa sau không".
Điền Gia Ấn đột nhiên cười lớn: "Ha ha, cậu Tần khách khí quá, bạn cậu cũng là bạn tôi, thích chiếc nào tôi tặng luôn!"
Điền Gia Ấn vừa dứt lớn, vẻ mặt của mọi người càng đặc sắc hơn.
Đặc biệt là Lão Phó trông vô cùng khϊế͙p͙ sợ.
"Á? Thật không? Tặng miễn phí? Tổng giám đốc Điền đang đùa à?"
Điền Gia Ấn nói: "Đương nhiên không phải đùa rồi, nếu đã là bạn của cậu Tần thì cậu có thể tùy ý chọn một chiếc của tập đoàn Đông Khí chúng tôi".
Lão Phó cong khóe miệng: "Volkswagen Phaeton cũng được sao?"
Volkswagen Phaeton là mẫu xe sang trị giá cả triệu của tập đoàn Đông Khí, vừa khiêm tốn vừa xa xỉ.
Điền Gia Ấn cũng không nghĩ nhiều: "Không thành vấn đề, Volkswagen Phaeton với nội thất cao cấp, tặng cậu miễn phí".
Mẹ kiếp!
Mọi người đều hét lớn trong lòng.
Hào phóng quá!
Dù sao cũng là ông chủ, tổng giám đốc Điền bá đạo quá, xe hơn triệu mà tùy ý tặng như vậy.
Lão Phó vẫn sững sờ, vội vàng nói.
"Không cần đâu, xe đắt thế này tôi không trả nổi tiền bảo dưỡng, cho tôi một chiếc Passat với nội thất cao cấp là được".
"Không thành vấn đề".
Lão Phó cũng không tham tiền, đúng là muốn mua một chiếc xe cho riêng mình, vốn nghĩ đi cửa sau có thể mua được giá trẻ hơn vài chục nghìn là tốt lắm rồi.
Kết quả không ngờ lại được miễn phí!
Lão Phó nói tên và số điện thoại của mình, Điền Gia Ấn liền gọi thư ký ghi lại, rồi sau đi đến cửa hàng s lấy xe là được.
Cúp máy xong, mọi người đều có cái nhìn khác về Tần Lâm, thái độ của ai cũng nhiệt tình hơn hẳn.
Đặc biệt là Lão Phó, vừa cảm ơn, vừa kính rượu, tự nhiên lại tiết kiệm được mấy trăm nghìn, người này có mặt mũi thật, đương nhiên phải cảm ơn rồi.
"Trần Diên, bạn trai của cậu giỏi ghê!"
"Lúc trước cậu khiêm tốn quá đấy, bạn trai của cậu đâu chỉ là triệu phú, chắc là tỷ phú đó!"
"Anh Tần, chúng ta add Zalo của nhau đi, sau này có việc thì có thể liên lạc!"
"..."
Trần Diên cũng mắt chữ A mồm chữ O, không ngờ Tần Lâm lại có nhiều mối quan hệ đến vậy, quen cả ông chủ của tập đoàn Đông Khí?
Có điều cô ấy vẫn giả bộ bình tĩnh, cứ như quen rồi vậy.
Trêи thực tế trong lòng cô ấy đang buồn bực, tên Tần Lâm này, bảo anh giả làm triệu phú thôi, mà anh diễn kịch hay quá!
Đặng Giai và Đậu Minh Dương đều sững sờ, sau đó cười khẩy, nói.
"Lão Phó à, trước khi đến cửa hàng s, anh phải hỏi rõ đấy, đừng để người ta bảo là không có chuyện này, nếu không thì mất mặt lắm!"
Lão Phó không thèm để ý lại, nói.
"Sao vậy được? Tổng giám đốc Điền đã đích thân đồng ý, sao lại không thể chứ!"
Đậu Minh Dương lạnh lùng nói: "Anh chắc chắn đây là tổng giám đốc Điền thật à?"
Đậu Minh Dương nói ra cậu này, khiến cho bầu không khí ở đây lập tức trầm xuống.
Mọi người đều không nói gì, trông ai cũng vô cùng kỳ quái.
Lời này của Đậu Minh Dương rất rõ ràng, ý bảo Tần Lâm giả bộ gọi điện thoại cho Điền Gia Ấn.
Ai biết được số điện thoại của Điền Gia Ấn chứ, ai biết được đầu bên kia có phải Điền Gia Ấn thật hay không?
Không sai, Đậu Minh Dương vừa nãy chém gió ấy, anh ta vốn chẳng quen Điền Gia Ấn, nhưng ai bảo đảm được Tần Lâm đang không chém gió chứ?
Xe lúc nãy của Tần Lâm là giả, người phải thuê xe mô hình, thì diễn kịch gọi một cuộc điện thoại giả chẳng phải là chuyện đương nhiên sao?
Đậu Minh Dương nói xong, mọi người đều không lên tiếng, không muốn tiếp tục đề tài này.
Cho dù là thật hay giả thì vẫn phải nể mặt Trần Diên, người ta là bạn trai Trần Diên, cho dù có giả giàu đi thì cũng không nên vạch mặt người ta ngay tại đây, như vậy chẳng phải là tát vào mặt người ta sao, sau này sao có thể làm bạn bè nữa chứ.
Trần Diên nghe xong, nhíu mày, lặng lẽ chọc Tần Lâm một cái, hỏi nhỏ.
"Có phải diễn hơi quá đà rồi không!"