Trần Linh nhíu mày: “Mặc dù vậy, nhưng vé vào thật sự quá đắt đỏ, chúng ta không gánh nổi khoản chi này”.
Sau khi Trần Linh nói xong, Trần Nham Thạch đột nhiên nhìn sang Vương Đại Đông nói.
“Nhà Đại Đông có chút quan hệ mà, có thể giúp chúng ta kiếm mấy tấm vé rẻ không? Nếu không thì chỉ cần một tấm thôi cũng được”.
Kiếm được hai ba tấm là tốt nhất, nếu không, lấy được một tấm cho Trần Nham Thạch đi cũng được.
Vương Đại Đông nhíu mày, mặc dù vé này không dễ kiếm, nhưng anh ta là rể mới, phải cố gắng đáp ứng yêu cầu của bố vợ.
“Bố để con gọi điện thoại hỏi xem”.
Nói xong, Vương Đại Đông đi gọi điện thoại hỏi thăm.
Tần Lâm thấy bọn họ bàn luận rất sôi nổi thì hỏi:
“Mọi người muốn vé của hiệp hội Công nghiệp này à?”
Trần Nham Thạch nhíu mày: “Một người bác sĩ như cậu chen lời vào làm gì, lẽ nào cậu có thể kiếm được vé à?”
Trần Diêm gật đầu với Tần Lâm: “Mấy năm nay kinh doanh than đá không dễ dàng, chỉ đáng tiếc mối quan hệ của em không đủ rộng nên không giúp đỡ được gì”.
Tần Lâm nói: “Cũng không phải chuyện gì khó khăn, để cháu kiếm mấy tấm vé giúp mọi người”.
Nói xong, Tần Lâm cũng đi ra ngoài gọi điện thoại.
Sau khi Tần Lâm đi, Trần Nham Thạch nhíu mày nói với Trần Diêm.
“Thằng nhóc này không có bản lĩnh gì mà nói năng mạnh miệng phết, Trần Diêm, sao con lại thích loại người như này vậy?”
Trần Diêm nói: “Bố, con người Tần Lâm rất tốt, với cả anh ấy chưa từng nói khoác”.
“Hừ, không nói khoác à? Cậu ta có thể lấy được mấy tấm vé giá một triệu chứ? Con cảm thấy như vậy mà không phải khoác lác à? Nếu cậu ta có năng lực này mà còn lái loại xe bình thường kia à?”
Trần Diên cạn lời, ông bố mình nhìn mặt bắt hình dong quá, thấy xe người ta bình thường liền nghĩ người ta không có năng lực, thế có khác gì tự cao tự đại coi thường người khác chứ?
Lúc Tần Lâm đang gọi điện thoại, đột nhiên có một người phụ nữ đi vào hỏi.
“Xe kia...Là của nhà các ông à?”
Mặt Trần Diên tràn đầy khó hiểu: “Sao vậy?”
Người phụ nữ đó cau mày: “Họ hàng nhà tôi hôm nay mới lấy con xe mới, hình như giống y hệt chiếc xe trước cửa nhà các ông, ngay cả biển số xe cũng giống”.
Sắc mặt Trần Nham Thạch thay đổi: “Thật không? Cho tôi xem!”
Người phụ nữ tìm một chiếc ảnh trong điện thoại đưa cho Trần Nham Thạch xem.
Trong ảnh là một cậu thanh niên chụp với chiếc xe ô tô, cũng là Passat màu đen và biển số y chang.
Mặt Trần Nham Thạch lập tức tối sầm lại.
“Thằng nhóc này ăn trộm xe à? Trần Diên!”
Trần Nham Thạch đột nhiên tức giận đùng đùng, mặc dù nhà họ Trần bọn họ không phải là gia đình giàu có nhưng cũng không thể nhận một tên trộm làm con rể được, trộm xe là tội nặng, lại còn bị họ hàng nhà người ta bắt được, xấu hổ không cơ chứ?
Trần Diên nhíu mày: “Không thể nào, anh ấy sẽ không trộm xe đâu, chắc chắn mọi người nhầm lẫn rồi”.
Mặc dù Trần Diên không biết nhiều về Tần Lâm, nhưng mua một chiếc xe với anh chắc không thành vấn đề, cho dù không mua được thì thuê một chiếc cũng được mà? Thuê một chiếc xe Passat chỉ mất vài trăm tệ thôi, cần gì phải đi trộm xe chứ?
Người phụ nữ đó suy nghĩ một lát, cũng không dám nói linh tinh mà lấy điện thoại ra gọi cho Phó Văn.
“Alo, cháu trai à, là dì Ba đây, dì nhìn thấy xe mới của cháu ở trong tiểu khu nhà dì, có chuyện gì vậy?”
“À, cho bạn mượn à, vậy thì tốt, dì biết rồi”.
Sau khi cúp mày, người phụ nữ tỏ ra rất xin lỗi.
“Xin lỗi, tôi đã nhầm, chiếc xe này là cháu tôi cho bạn mượn, xem ra là cho nhà các ông mượn rồi, vậy tôi đi trước đây”.
Sắc mặt Trần Nham Thạch vốn dĩ đã rất khó coi rồi, nhưng khi nói xong lại càng khó coi hơn.
Một chiếc Passat mà cũng phải mượn?
Đã mượn thì sao không mượn chiếc xịn đến xông nhà, tên nhóc họ Tần này quá kém cỏi rồi?
Bản thân không có xe chứng tỏ không có năng lực, đi mượn xe chứng tỏ thích thể hiện.
Đã đi mượn mà còn không mượn được xe xịn chứng tỏ không có năng lực, quan hệ xã hội kém.
Không ngờ Trần Diên lại kiếm một bạn trai như này, thực sự quá thất vọng.
Ngay sau đó, Tần Lâm quay lại, Trần Nham Thạch hừ một tiếng.
“Thế nào? Gọi điện lấy được vé chưa?”
Tần Lâm gật đầu: “Lấy được mấy tấm, chắc là đủ rồi”.
Trần Nham Thạch bỗng dưng cười phá lên: “Ha ha ha, cậu thật sự khiến tôi mở mang tầm mắt đấy, Trần Nham Thạch tôi phục cậu sát đất!”
Trần Nham Thạch nói với giọng điệu kì lạ, ai nghe cũng biết đây chẳng phải lời tốt đẹp gì, rõ ràng là đang mỉa mai Tần Lâm.
Tần Lâm nhíu mày, hơi bực bội không hiểu Trần Nham Thạch làm sao.
Kiếm mấy tấm vé thôi mà, chẳng có gì khó khăn cả.
Nhà họ Hải chắc chắn là một trong những người tổ chức tiệc rượu của hiệp hội Công nghiệp này.
Là gia tộc kinh doanh công nghiệp nặng lớn nhất tỉnh, thực lực của nhà họ Hải tất nhiên không thể nghi ngờ, Tần Lâm chỉ muốn vài tấm vé mà thôi, rất dễ dàng.
Nhưng Trần Nham Thạch cảm thấy Tần Lâm đang chém gió, dùng giọng điệu kì lạ để mỉa mai anh.
Một lúc sau, chồng của cô con gái thứ hai là Vương Đại Đông cũng quay lại, mặt mũi tỏ ra nghiêm trọng nhíu mày.
“Bố, con đã gọi điện liên lạc rồi, rẻ nhất cũng phải tám trăm nghìn tệ một tấm, con bảo bọn họ gửi đến đây một tấm, chút nữa con sẽ nghĩ cách tiếp”.
Nghe Vương Đại Đông nói vậy, Trần Nham Thạch mới thở phào nhẹ nhõm, gật đầu.
Mặc dù cuộc điện thoại này của anh ta không có tác dụng gì lớn, nhưng giảm được hai trăm vạn cũng rất tốt rồi.
Hơn nữa, quan trọng nhất là Vương Đại Đông không nói khoác, làm được thì nói làm được, không làm được thì nói không làm được.
Loại người như vậy mới đáng tin cậy, đáng dựa dẫm.
Loại người vừa không đánh tin vừa không có chỗ đứng như Tần Lâm, xe mà cũng phải mượn thì có gì đáng tin cậy chứ?
Đây chính là loại đàn ông chuyên nói lời ngon tiếng ngọt để dụ dỗ con gái trong xã hội, đến lúc quan trọng nhất thì chẳng nên tích sự gì.
Trần Nham Thạch ghét nhất là những kẻ chỉ được cái to còi.
Mọi người vào nhà ăn cơm, một nhóm người thân bạn bè cùng nhau tổ chức một buổi họp mặt đơn giản tại nhà, mọi người hầu như chỉ nói quanh về Vương Đại Đông.
Hôm nay các thành viên nhà họ Trần đều có mặt đông đủ, hai chàng rể cũng có mặt, nhưng ai ai cũng bỏ mặc Tần Lâm, không nói chuyện với anh.
Thứ nhất, Tần Lâm là người ngoài ngành, không làm trong ngành than đá.
Thứ hai, Tần Lâm cũng không phải là người giàu có, mượn con xe Passat đến nhà vợ, công việc cũng không có gì đặc biêt, chỉ là một bác sĩ mà thôi, một người bình thường đến mức không ai muốn kết giao cùng.
Đúng lúc mọi người đang ăn cơm, một thanh niện mặc vest màu đen đột nhiên đi đến gõ cửa, cung kính đứng ở cửa.
“Xin hỏi, đây là nhà họ Trần đúng không?”
Trần Nham Thạch thấy trêи áo vest của người thanh niên kia có treo một huy hiệu, đó là huy hiệu độc quyền của hiệp hội Công nghiệp, ông ta vội vàng đứng dậy khách sáo nói.
“Đúng vậy, tôi là Trần Nham Thạch, xin hỏi cậu là?”
Người thanh niên nói: “Tôi là nhân viên của hiệp hội Công nghiệp, đây là vé vào của các ông, xin hãy ký nhận”.
Trần Nham Thạch sững sờ, còn chưa lấy tiền mà, sao đã đưa vé đến rồi?
Trần Nham Thạch đi tới nhận phong thư, rất nặng tay, mặc dù không thấy bên trong có mấy cái, nhưng chắc chắn không dưới năm cái.
Điều này bất ngờ quá rồi?